Chương 44: Khê Dương Ốc (1)

Lý Lạc giật mình, đúng vậy, Tôi Tướng sư có thể luyện chế ra linh thủy kỳ quang ngũ phẩm chỉ sợ ở Vương thành Đại Hạ quốc cũng được cung phụng vô cùng, cho nên tình trạng khan hiếm trong Thiên Thục quận cũng là điều bình thường.

Lý Lạc ngẫm nghĩ, nói: "Thái Vi tỷ có thể dẫn ta tới chỗ sản xuất linh thủy kỳ quang của Lạc Lam phủ chúng ta xem một chút không? Ta có Thủy Tướng, cũng muốn biết nhiều thêm về công việc của Tôi Tướng sư."

Giá cả để mua linh thủy kỳ quang quá cao, trước mắt cần ngũ phẩm thì vẫn dễ dàng, nhưng còn linh thủy kỳ quang thất phẩm, bát phẩm thậm chí là cửu phẩm tương lai sẽ cần tới, Lý Lạc phải đi đâu tìm? Theo hắn được biết, số linh thủy kỳ quang trên thất phẩm được sản xuất ra trong một năm ở Đại Hạ quốc là cực nhỏ.

Lúc đó chỉ có thể dựa vào hắn tự cung tự cấp cho mình thôi.

Cho nên hắn cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để trở thành Tôi Tướng sư.

Thái Vi không có vấn đề gì với việc này, gật nhẹ đầu.

"Được, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi."

Ngày hôm sau, Lý Lạc vẫn tới Nam Phong học phủ như thường lệ.

Nhưng khi hắn bước vào giáo trường của nhị viện, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng giáo trường vốn đang ồn ào náo nhiệt bỗng trở nên im lặng, từng ánh mắt tò mò xen lẫn kính nể nhìn về phía Lý Lạc.

Thật ra thực lực trước kia của Lý Lạc ở nhị viện cũng không kém bao nhiêu, ngang bằng với Triệu Khoát, nhưng khi đó các học viên đều thấy đồng tình với hắn nhiều hơn, tôn trọng kính nể gì đó thực sự không có.

Bởi vì bọn họ nghĩ rằng dù thực lực của Lý Lạc trước mắt không quá tệ, song không có tướng đại biểu cho tiềm năng có hạn, chỉ cần cho bọn họ một chút thời gian, bọn họ rồi sẽ dần dần vượt qua Lý Lạc.

Nhưng hôm qua Lý Lạc đột nhiên thi triển tướng của mình, lại còn đánh một chọi ba, đánh bại ba người Bối Côn bên nhất viện, điều này khiến cho bọn họ hiểu ra Lý Lạc bây giờ đã không còn như trước nữa.

Tướng ngũ phẩm không được tính là quá cao nhưng thế đã đủ, lại thêm thiên phú về Tướng Thuật, cho dù tương lai Lý Lạc không thể quay lại thời kì đỉnh cao thì cũng có thể đứng đầu trong Nam Phong học phủ.



Cho nên bây giờ không còn ai dám cảm thấy đồng tình gì đó với Lý Lạc nữa, nhưng bọn họ không hiểu một điều, người ta là Thiếu phủ chủ cao quý của Lạc Lam phủ, bọn họ có tư cách quái gì mà đi đồng tình với người ta?

Dọc đường khi trông thấy Lý Lạc đi ngang qua, còn có học viên cười chào hỏi hắn: "Lạc ca."

Các thiếu nữ thì cười hì hì nói: "Lạc ca hôm nay thật đẹp trai."

Lý Lạc cũng cười đáp lại những câu chào hỏi này, sau đó hắn đi tới chỗ ngồi của mình, Triệu Khoát ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt sáng rực.

"Một nam nhân như ngươi có thể đừng nhìn ta như vậy nữa không?" Lý Lạc cau mày nói.

Triệu Khoát cười ha hả, rồi bỗng dưng tỏ vẻ phiền muộn nói: "Xem ra sau này người đứng đầu nhị viện ta đây phải thoái vị."

Lý Lạc tức giận nói: "Ai mà thèm cái danh hiệu đó, nhìn xa trông rộng mới tốt."

"Nhìn xa trông rộng? Vậy ngươi cố lên, chờ khi ngươi khiến cho toàn bộ nam nhân của Nam Phong học phủ tự hào, chúng ta sẽ cổ vũ cho ngươi." Triệu Khoát nói.

"Là sao?"

Triệu Khoát tức giận nói: "Ngươi không biết sao, các học phủ khác ở Thiên Thục quận vẫn luôn nói Nam Phong học phủ chúng ta âm thịnh dương suy, trong đó số đó Đông Uyên học phủ là bên khıêυ khí©h nhiều nhất. Lần nào cũng dùng lý do này để chế giễu học viên nam của Nam Phong học phủ chúng ta, bọn họ nói Nam Phong học phủ trước có Khương Thanh Nga học tỷ, sau có Lữ Thanh Nhi, cơ bản toàn dựa vào nữ nhân để giữ thể diện."

Trong Thiên Thục quận ngoài Nam Phong học phủ ra thì còn có các học phủ khác nữa, chỉ có điều cả danh tiếng lẫn thực lực đều yếu hơn Nam Phong học phủ. Mấy năm nay Đông Uyên học phủ là học phủ vươn lên mạnh nhất, có dấu hiệu muốn khiêu chiến biển chữ vàng Nam Phong học phủ của Thiên Thục quận.

Lý Lạc không cảm thấy hứng thú gì với chuyện này, hắn chỉ dửng dưng nói: "Miệng mọc trên người bọn họ, mặc kệ cho bọn họ nói, bọn họ càng quan tâm về chuyện này thì chứng tỏ áp lực do Khương Thanh Nga và Lữ Thanh Nhi mang tới cho bọn họ càng lớn."



Triệu Khoát vỗ vỗ vai Lý Lạc, nói: "Mặc kệ thì mặc kệ, nhưng nếu có cơ hội thì ngươi cũng nhớ phải đánh bại Lữ Thanh Nhi nhé, ta tin ngươi chắc chắn có thể trở về đỉnh cao."

Lý Lạc bĩu môi, biểu hiện không mấy hứng thú với chuyện này.

Trong khi hai người đang nói chuyện, Từ Sơn Nhạc bước vào giáo trường, có thể thấy tâm tình hôm nay của lão vô cùng tốt, trên khuôn mặt bình thường luôn nghiêm túc đang treo một nụ cười.

"Các vị đồng học, hôm nay nhất viện đã giao mười chiếc kim diệp cho nhị viện chúng ta, cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ có thêm mười chiếc kim diệp để tu luyện."

Nghe thấy Từ Sơn Nhạc nói vậy, trong sân lập tức vang lên từng hồi hò reo hưng phấn. Sắp tới ngày đại khảo của học phủ, tu luyện bằng kim diệp nói không chừng sẽ có thể giúp bọn họ tiến thêm một bước ấy.

"Những kim diệp này là do Lý Lạc đã dùng sức mình thắng lấy, mọi người hẳn phải nên cảm ơn hắn về việc này."

Lão vừa dứt lời, trong sân lập tức có vô số tiếng vỗ tay tiếp nối, có một học viên nữ to gan cười nói: "Để tỏ lòng cảm tạ, ta có thể cùng ăn cơm với Lạc ca."

Trong sân rộ lên một loạt tiếng cười vang hâm mộ.

Lý Lạc chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, thầm than mị lực không biết đặt đâu, sau đó không quan tâm tới sự trêu chọc của học viên nữ nữa.

Từ Sơn Nhạc giơ tay lên, ngăn tiếng cười vang trong sân lại, sau đó cũng không nói thêm lời nào khác mà trực tiếp bắt đầu giờ học hôm nay.

Sau khi ba tiếng giảng bài kết thúc, Lý Lạc tới tìm Từ Sơn Nhạc, muốn xin phép nghỉ buổi chiều.

"Lại xin phép nghỉ?"

Từ Sơn Nhạc nghe vậy thì hơi do dự, nếu là lúc trước, lão sẽ sầm mặt từ chối ngay, nhưng bây giờ Lý Lạc vừa mới mang vinh quang về cho lão, cuối cùng lão đành nói: "Được, nhưng ngươi cũng phải chú ý, sắp tới dự khảo, lúc trước ngươi bị tụt lại rất nhiều, bây giờ cần phải tranh thủ thời gian bù lại. Nếu không ngay cả dự khảo cũng không qua được thì còn lâu mới với tới Thánh Huyền Tinh học phủ."