Chương 42: Đại Giới Để Tăng Đến Lục Phẩm (1)

Đó là người xếp thứ hai trong nhất viện hiện nay, Tống Vân Phong.

Tầm mắt hai người giao nhau, ánh mắt Tống Vân Phong sắc bén tràn ngập tính công kích, hắn ta khinh miệt lắc đầu, môi hơi khép mở, nói ra một câu gì đó.

"Lý Lạc, đừng có mà gây chuyện, cách xa Lữ Thanh Nhi ra."

Hắn ta tin rằng Lý Lạc sẽ hiểu rõ ý nghĩa của khẩu hình này, bởi vì hắn ta cảm thấy đây là kỹ năng cơ bản.

Lý Lạc ở phía xa lại cau mày, lẩm bẩm: "Đồ đần này đang làm gì vậy, muốn nói chuyện thì cứ nói thẳng ra đi, mồm mép nhích tới nhích lui trông như chuột ăn vụng cơm vậy, có trời mới biết ngươi đang nói cái gì."

Bởi vì không thể nào nhận ra rốt cuộc đối phương muốn gì, nên Lý Lạc chỉ biết lắc đầu, hắn lười để ý tới tên kia, xoay người rời đi luôn.

Tống Vân Phong đứng trên sân gỗ nhìn chằm chằm vào bóng dáng dần đi xa của Lý Lạc, hai mắt hơi híp lại, ánh mắt âm u.

Thế mà dám ngó lơ ta? Quá phách lối.

Ánh mắt vừa nãy của Lý Lạc khiến hắn nhớ tới khi Lý Lạc phong quang nhất trong Nam Phong học phủ, khi đó hào quang Lý Lạc tỏa ra vạn trượng.

Nhưng mà...

Bàn tay Tống Vân Phong không nhịn được mà siết chặt lấy lan can gỗ, khiến lan can hiện lên vô số vết nứt.

Ngươi đang giả vờ cái gì vậy… Ngươi thật sự cho rằng chỉ một Tướng ngũ phẩm là có thể giúp cho ngươi trở lại như trước kia sao?

Tin tức về Thủy Tướng ngũ phẩm của Lý Lạc nhanh chóng lan truyền khắp Nam Phong học phủ, tất nhiên đã gây ra một hồi bàn tán sôi nổi.

"Không ngờ Lý Lạc vẫn còn có thể xoay người... Tướng không phải bẩm sinh, trước kia chưa từng nghe nói tới."

"Nghe nói là nhờ thiên tài địa bảo cha mẹ hắn để lại, bảo bối bậc này vô cùng hiếm thấy đó."

"Có cha mẹ tốt như vậy thật là khiến cho người ta phải ước ao ghen tị."



"Cũng thường thôi, chỉ là một Thủy Tướng ngũ phẩm, chưa thể coi là quá mức đặc biệt được, hơn nữa chỉ còn chưa tới một tháng nữa là đến đại khảo, chẳng lẽ hắn còn có thể bắt kịp những học viên ưu tú kia trong một thời gian ngắn như vậy sao?"

"Đúng vậy, ba người Bối Côn mà hắn đánh bại còn không lọt vào được mười vị trí đầu trong nhất viện ấy, mà nghe nói mười vị trí đầu của nhất viện đều đã Thất Ấn cảnh, hai người Tống Vân Phong và Lữ Thanh Nhi là đáng sợ nhất, nghe nói đã đến Bát Ấn, người sau có khả năng còn cao hơn..."

"Ừm, Lý Lạc bỏ lỡ thời gian quan trọng nhất, ta không cảm thấy hắn có thể đuổi kịp trong chưa đầy một tháng cuối cùng này đâu..."

Khi mọi nơi trong học phủ đều đang náo nhiệt bàn luận về Lý Lạc, bản thân Lý Lạc cũng đã kết thúc việc tu hành ngày hôm nay, nhanh chóng rời khỏi học phủ.

"Mặc dù hôm nay thắng trận đấu với Bối Côn, nhưng lại tốn sức hơn so với tưởng tượng của ta. Nếu không phải cuối cùng ta mượn lực lượng của Quang Minh Tướng trong "Thủy Quang Tướng" gây ra chênh lệch thị giác cho Bối Côn, thì trận chiến này sẽ phải lâu hơn nhiều."

Ngồi trên xa liễn về nhà, Lý Lạc đang suy nghĩ về trận chiến hôm nay, sắc mặt không hề có tí nhẹ nhõm nào, ngược lại còn hơi nghiêm trọng, không vừa lòng.

Tính toán như thế thì trước mắt, lực chiến đấu của hắn trong Lục Ấn cảnh là không ai bì được nhờ điểm đặc biệt của "Thủy Quang Tướng" và sự thuần thục của bản thân với Tướng Thuật. Nhưng nếu phải đối mặt với đối thủ thuộc Thất Ấn cảnh, phần thắng của hắn sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

"Không đủ, còn thiếu nhiều lắm."

Lý Lạc tự nói với mình, mục tiêu của hắn là tiến vào Thánh Huyền Tinh học phủ, nhưng danh ngạch học viên Nam Phong học phủ tiến vào Thánh Huyền Tinh học phủ hàng năm có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, nếu hắn không phải một trong số những người đứng đầu, chỉ e là cơ hội không lớn.

Mà bây giờ chỉ còn chưa tới một tháng nữa là đại khảo, hắn muốn bắt kịp bọn họ thì không chỉ phải tăng đẳng cấp tướng lực lên, mà còn phải khiến cho "Thủy Quang Tướng" ngũ phẩm tiến thêm một bước.

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể chắc chắn khi giao thủ với những người có cấp bậc như Lữ Thanh Nhi.

Nhưng vẫn là câu nói kia, muốn "Thủy Quang Tướng" ngũ phẩm đạt tới lục phẩm không phải là chuyện dễ dàng gì...

"Về bàn bạc với Thái Vi tỷ trước đã."

Lý Lạc nhếch nhếch miệng, hắn cảm thấy nếu mình nói còn cần một lượng lớn linh thủy kỳ quang ngũ phẩm, chắc Thái Vi sẽ nuốt sống hắn mất.

...

Tòa nhà cũ, phòng thu chi.



Thái Vi ngồi sau bàn cẩn thận lật xem sổ sách, hôm nay nàng mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, khuôn mặt tròn trịa tinh xảo quyến rũ, có một loại phong tình mà các thiếu nữ không có.

Nàng đọc một hồi lâu, dường như thấy hơi mệt mỏi nên lặng lẽ nghiêng người về phía trước một chút, đường cong đầy đặn có vẻ nặng nề nhẹ nhàng áp lên mặt bàn.

Phù.

Cả người Thái Vi đều thả lỏng ra, đồng thời khẽ thở dài một hơi.

Rầm!

Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lý Lạc cất bước đi vào: "Thái Vi tỷ."

Vừa dứt lời hắn đã thấy cảnh tượng trước mắt, Thái Vi cũng nhất thời chưa hoàn hồn được, đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lý Lạc.

Bầu không khí đọng lại mấy giây.

Thân thể hơi nghiêng trước đó của Thái Vi lập tức ngồi thẳng dậy như bị điện giật, khuôn mặt trắng nõn của nàng hơi ửng đỏ, xấu hổ nhìn Lý Lạc.

"Vào mà không biết gõ cửa?"

Đầu Lý Lạc đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn lập tức tranh thủ thời gian cúi đầu: "Thái Vi tỷ, lần sau ta nhất định sẽ chú ý!"

Thấy thái độ của hắn vô cùng đoan chính, sự xấu hổ của Thái Vi giảm bớt đi nhiều, nhưng vẫn còn hơi tức giận: "Thiếu phủ chủ lại có chuyện gì muốn dặn dò sao?"

Lý Lạc nhìn ra đằng sau một chút, sau đó trở tay đóng cửa phòng lại, nói: "Ta muốn cho Thái Vi tỷ xem một bảo bối."

Vừa dứt lời, hắn chợt cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì Thái Vi đang nhấc một tay lên, trong tay cầm một chiếc nổ lóe ra ánh sáng lạnh, khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng nở một nụ cười nguy hiểm: "Thiếu phủ chủ, thực lực của ta là Tướng Sư cảnh nhé."

Lý Lạc vội vàng giơ tay lên, cười khổ nói: "Thái Vi tỷ, ngươi nghĩ gì vậy."

Đôi lông mày tinh tế của Thái Vi hơi chau, quan sát Lý Lạc, nói: "Vậy bảo bối ngươi nói là cái gì?"