Bối Côn thúc giục tướng lực của bản thân, hắn không hề do dự, lập tức lao vụt đi như mãnh hổ rời núi, thương sắt trong tay mang theo lực lượng hùng hậu hung hãn đánh về phía Lý Lạc.
Tướng lực màu lam trên côn sắt trong tay Lý Lạc phun trào như mặt biển nổi sóng, cứng rắn va chạm với thương sắt của Bối Côn.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên, khí xung quanh bị ép đổ dồn ra, thân hình Lý Lạc bị chấn ngược ra ngoài, nhưng bộ pháp của hắn linh động như cá, nhanh chóng dỡ bỏ được tất cả lực lượng cuồng vừa vọt tới.
"Hừ, tướng lực cũng chỉ mới Ngũ Ấn thôi!"
Nhờ lần giao thủ chính diện này, Bối Côn lập tức nhận ra đẳng cấp tướng lực của Lý Lạc. Gánh nặng trong lòng đã được dỡ xuống, hắn bèn cười lạnh nói: "Còn tưởng là ngươi sẽ lật mình được cơ, hóa ra cũng chỉ có thế thôi."
Hắn vừa cười lạnh vừa vung thương sắt ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ lên như mãnh hổ vồ mồi, mũi thương xé không, hóa thành từng bóng thương đâm về phía những nơi yếu hại trên thân Lý Lạc.
Hiển nhiên hắn đang muốn thừa thắng truy kích, dùng tư thế hùng dũng nhất để đánh bại Lý Lạc.
Đối diện với sự truy kích của Bối Côn, Lý Lạc không hề tránh né, hắn thản nhiên nghênh đón vô cùng thản nhiên, trong chốc lát, thương côn hai bên không ngừng va chạm với nhau, tiếng kim loại vang lên không dứt.
Hai người lao vào triền đấu với nhau, nhất thời tướng lực chấn động mãnh liệt, làm bầu không khí trở nên căng thẳng.
Thời gian lâu dần, sắc mặt Bối Côn bắt đầu trở nên hơi khó coi, bởi vì hắn nhận ra lực lượng tỏa ra trên côn sắt trong tay Lý Lạc đang hùng hậu hơn.
Trên đài quan sát của nhất viện, một số học viên có thực lực ưu tú cũng đã nhìn ra điều bất thường.
"Thế mà Lý Lạc lại chặn được lực lượng bộc phát của Bối Côn, kỳ quái, rõ ràng đẳng cấp tướng lực của hắn mới chỉ có Ngũ Ấn..."
"Với cả sao lực lượng của Lý Lạc càng ngày càng mạnh lên vậy... Sao có thể như vậy?"
"Là Tướng Thuật cao giai, Cửu Trọng Bích Lãng, Tướng Thuật này vô cùng phù hợp với Thủy Tướng, phong cách chiến đấu thiên về lâu dài, lực lượng như sóng triều từ từ cộng dồn lại. Kết hợp với lực lượng vô biên hùng hậu của Thủy Tướng, càng chiến đấu lâu lại càng mạnh, muốn phá nó thì phải sử dụng lực lượng cực độ ngang ngược."
"Nếu Bối Côn không thể phá được thì e là hắn sẽ phải thua."
Bấy giờ sắc mặt đám học viên ưu tú của nhất viện đều trở nên nghiêm trọng, Cửu Trọng Bích Lãng Thuật là Tướng Thuật cao giai, ngay cả ở trong nhất viện, số học viên có thể nắm giữ loại Tướng Thuật cao giai này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thế mà hôm nay Lý Lạc lại thi triển nó vô cùng thành thạo.
"Lý Lạc không hổ là người có ngộ tính về Tướng Thuật đứng đầu trong Nam Phong học phủ chúng ta." Có người không nhịn được phải cảm thán, trước kia khi Lý Lạc không có tướng lực, bọn họ vẫn chưa khắc sâu cảm nhận này. Nhưng hôm nay, khi Lý Lạc cũng đã có tướng tính, có tướng lực, bọn họ mới hiểu ra hai thứ này mà kết hợp lại thì sẽ khó giải quyết cỡ nào.
Gầm!
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Bối Côn đột nhiên phát ra một tiếng gầm thét, hiển nhiên hắn cũng đã nhận ra có chỗ khác thường. Cấp bậc tướng lực hiện nay của Lý Lạc rõ ràng không mạnh, nhưng nó lại giống hệt một cái hố xoáy, từng chút dây dưa kéo hắn ta xuống.
Hơn nữa không biết tại sao, tướng lực của Lý Lạc luôn gây cho hắn một cảm giác tinh khiết khác thường.
Nhưng bất luận thế nào, Bối Côn cũng biết không thể cứ tiếp tục như vậy nữa.
Trong mắt hắn thoáng hiện một tia hung quang, hai tay đột nhiên nắm chặt lấy thương sắt, chỉ thấy hai tay hắn dần biến thành vuốt hổ, tướng lực cuồng bạo bộc phát ra.
"Tướng Thuật cao giai, Nha Thứ!"
Bối Côn bước tới một bước, thương sắt trong tay đâm tới hệt như một con hổ hung bạo, trực tiếp xé rách từng tầng lực Thủy Tướng, chỉ thẳng vào Lý Lạc đằng sau.
Lý Lạc nhìn cây thương đang gào thét tiến đến như răng nanh sắc nhọn, côn sắt trong tay được tăng thêm vô số lực Thủy Tướng, cũng bộc phát như sóng lớn đổ ập xuống.
Thương và côn lướt qua nhau trên không, chỉ thẳng vào đối phương.
"Ngươi muốn chết!"
Khuôn mặt Bối Côn lộ ra vẻ dữ tợn, hung quang trong mắt lóe lên, thương sắt không chút do dự thọc xuống. Trong giây lát ấy, hắn bỗng thấy tướng lực màu lam bên trên côn sắt lóe lên, dường như phát ra ánh sáng chói mắt, khiến hắn ta phải híp mắt lại.
Ngay sau đó, đồng tử Bối Côn co rụt lại, bởi vì hắn nhận ra mũi thương của mình không đâm trúng Lý Lạc, mà lại xuất hiện ở phía trên vai Lý Lạc một tấc.
"Xong rồi."
Lòng Bối Côn lạnh đi hơn nửa, hắn không hiểu tại sao mình lại vấp phải sơ suất thế này, rõ ràng một thương đó có thể đâm vào hõm vai của Lý Lạc.
Nhưng bây giờ đã không còn kịp để làm ra bất cứ phản ứng nào nữa, bởi vì côn sắt chứa một lực lượng lớn của Lý Lạc đã xé gió lao tới, trực tiếp đập lên mặt hắn.
Phụt phụt!
Một ngụm máu tươi lẫn với răng phun ra, tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân hình Bối Côn lập tức bay ngược ra ngoài, nặng nề đập xuống nền sân bên ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết của Bối Côn quanh quẩn khắp sân.
Lý Lạc chậm rãi thu côn sắt lại, thở ra một hơi thật dài, tướng lực màu lam bao quanh thân thể bấy giờ đang chậm rãi biến mất.
Bốn phía vô cùng im ắng, chỉ có mỗi tiếng kêu thảm thiết của Bối Côn là vẫn tiếp tục.
Nhưng sự tĩnh lặng ấy không kéo bài bao lâu, nó bị một tiếng thét chói tai và vô số âm thanh sôi trào phá vỡ, ngoài nhất viện ra, các học viên của mấy viện khác đều kích động hô hào loạn lên.
Bọn họ không thể tin được vào những gì mình đã thấy hôm nay...
Bọn họ được thấy nhân vật phong vân trước kia của Nam Phong học phủ lại tỏa ra hào quang chói mắt.
Bọn họ được thấy thiếu niên bẩm sinh không tướng, dùng thân phận học viên của nhị viện hoàn thành trận đấu vẻ vang một chọi ba với học viên nhất viện!
Triệu Khoát cũng kích động đến nỗi mặt mày đỏ bừng, sau đó hắn làm một động tác khinh bỉ chỉ về phía nhất viện, tiếng gầm gừ phách lối vang lên.
"Có nhìn thấy không!"
"Người kia trở về rồi!!"