Khi đã đến trước cổng nhị viện, bước chân của Lý Lạc mới dần chậm lại, bởi vì hắn trông thấy đạo sư Từ Sơn Nhạc của nhị viện đang đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt nghiêm khắc.
Trên khuôn mặt Lý Lạc lộ ra một nụ cười lúng túng, hắn bước nhanh lên trước chào hỏi: "Từ đạo sư."
Từ Sơn Nhạc nhìn xoáy vào Lý Lạc, trong mắt thoáng qua cảm giác thất vọng, nói: "Lý Lạc, ta biết thể chất không tướng mang tới cho ngươi áp lực rất lớn, nhưng ngươi không nên lựa chọn từ bỏ vào thời điểm này."
Lý Lạc vội vàng nói: "Ta không từ bỏ mà."
Từ Sơn Nhạc trầm giọng nói: "Vậy sao ngươi lại dám xin nghỉ một tuần vào thời khắc mấu chốt này? Người ta đang tranh giành từng giây từng phút để tu luyện kia kìa, còn ngươi thì hay rồi, trực tiếp ở nhà nghỉ ngơi?"
Lý Lạc bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng biết Từ Sơn Nhạc đang muốn tốt cho hắn nên cũng không giải thích gì hết, chỉ đàng hoàng gật đầu.
Sau khi khiển trách một phen, Từ Sơn Nhạc cũng chỉ có thể thầm thở dài, lão nhìn Lý Lạc thật sâu sau đó xoay người đi vào trong giáo trường.
Lý Lạc vội vã đi theo, giáo trường rất lớn, ở chính giữa là một bình đài dài rộng khoảng mấy chục thước, thang đá bốn phía là hình vành khuyên được xây vây lấy nó, từ gần đến xa chồng lên tầng tầng.
Bên trên thang đá là một dãy thạch bồ đoàn.
Các thiếu nam thiếu nữ đang ngồi trên thạch bồ đoàn của riêng mình.
Khi Lý Lạc bước tới, vô số ánh mắt đều hướng ngay về phía hắn, sau đó là những tiếng bàn luận xôn xao vang lên.
Lý Lạc biến mất một tuần hiển nhiên đã trở thành đề tài được bàn tán sôi nổi trong Nam Phong học phủ.
Lý Lạc bình tĩnh đón nhận những ánh mắt ấy, đi thẳng tới chỗ thạch bồ đoàn của mình, vị trí bên cạnh là Triệu Khoát vóc dáng cao ráo cường tráng, Triệu Khoát nhìn thấy hắn thì có chút kinh ngạc hỏi: "Tóc của ngươi bị sao vậy?"
Lý Lạc nhìn hắn một cái, thuận miệng nói: "Vừa nhuộm, hình như gọi là màu xám tro, có phải rất hợp trào lưu không?"
Triệu Khoát: "..."
Lý Lạc bỗng thấy hình như trên mặt Triệu Khoát có vết bầm, vừa định hỏi hắn bị làm sao thì thanh âm mạnh mẽ của Từ Sơn Nhạc đã truyền tới từ phía giữa sân giáo trường: "Các vị đồng học, ngày đại khảo của học đang càng ngày càng gần, ta hy vọng tất cả hãy cùng nhau cố gắng trong thời gian cuối cùng này, nếu có thể tiến vào học phủ cao cấp thì sẽ vô cùng tốt cho tương lai của các ngươi."
"Ở đây ta cũng khen ngợi Triệu Khoát và Viên Thu đồng học, tướng lực của hai người họ đã đạt tới lục ấn cảnh, cố gắng thêm một chút thì chưa chắc không thể đạt tới thất ấn trước kỳ đại khảo."
Trong sân vang lên khá nhiều lời cảm thán, Lý Lạc cũng kinh ngạc nhìn sang Triệu Khoát bên cạnh, xem ra trong một tuần này không chỉ có mình hắn là tiến bộ.
Từ Sơn Nhạc tán dương Triệu Khoát xong thì cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu bài giảng hôm nay.
Lý Lạc lắng nghe vô cùng chăm chú, Từ Sơn Nhạc đang giảng về ba loại Tướng Thuật, hai cái cấp hạ, một cái cấp trung, lão không hề thấy phiền mà giảng đi giảng lại những chỗ quan trọng của ba loại Tướng Thuật này, vô cùng kiên nhẫn.
Phân chia cấp bậc của Tướng Thuật cũng giống như Dẫn Đạo Thuật, chỉ là cấp độ nhập môn của Dẫn Đạo Thuật được đổi thành ba cấp hạ, trung, thượng thôi.
Sau ba cấp này chính là ba cấp Tướng, Hầu, Vương giống Dẫn Đạo Thuật.
Đương nhiên trình độ Tướng Thuật đó vẫn quá xa vời so với những người mới nhập môn còn đang ở Thập Ấn cảnh như bọn họ, cho dù học được thì cũng sẽ khó mà thi triển được với tí tẹo tướng lực của bản thân.
Trên phương diện tu luyện Tướng Thuật, ngộ tính của Lý Lạc ra sao đã không cần phải nói nhiều, nếu chỉ so sánh Tướng Thuật đơn thuần thì hắn tự tin khẳng định, người ưu tú hơn hắn trong Nam Phong học phủ không có mấy người.
Cho nên Từ Sơn Nhạc mới giảng giải ba loại Tướng Thuật chưa được bao lâu, hắn đã lĩnh ngộ được bước đầu.
"Được rồi, môn Tướng Thuật hôm nay chỉ đến đây thôi, buổi chiều sẽ học môn tướng lực, các ngươi phải cố gắng tu luyện cho thật tốt." Hai tiếng sau, Từ Sơn Nhạc ngừng giảng bài, căn dặn mọi người một chốc xong mới tuyên bố cho nghỉ.
Lý Lạc ngồi lại tại chỗ, mệt mỏi vươn người, Triệu Khoát bên cạnh đi tới gần cười nói: "Tiểu Lạc ca, lát nữa ngươi chỉ điểm ba loại tướng thuật kia cho ta được không?"
Triệu Khoát biết khá rõ ngộ tính của Lý Lạc về Tướng Thuật, nên khi gặp phải một Tướng Thuật nào đó khó nhập môn, hắn đều sẽ tới hỏi Lý Lạc những chỗ không hiểu.
Lý Lạc cười mắng một tiếng: "Muốn giúp đỡ lại chỉ biết gọi Tiểu Lạc ca thôi?"
Triệu Khoát cười ngây ngô, nhưng cười làm chạm tới chỗ máu bầm trên mặt, đau tới nỗi nhe răng nhếch mép.
"Ngươi bị làm sao vậy?" Lý Lạc hỏi.
Triệu Khoát nhướng mày, nói: "Đều là do tên Bối Côn ở nhất viện đó, mấy ngày nay không biết hắn lên cơn thần kinh gì mà cứ thích tìm người nhị viện chúng ta gây phiền phức, cuối cùng ta không nhịn được nên đánh vài trận với hắn."
Hắn chỉ chỉ vết máu bầm trên mặt, có chút đắc ý nói: "Tên kia ra tay rất nặng, nhưng ta cũng không để hắn được lợi đâu, suýt chút nữa là đập nhừ tử tên tiểu bạch kiểm đó."
Lúc này người nhị viện cũng túm tụm lại, vô cùng căm phẫn nói: "Tên Bối Côn kia thật đáng ghét, rõ ràng chúng ta không chọc gì vào hắn mà lúc nào hắn cũng tìm tới gây sự."
"May mà có Triệu Khoát, không thì đúng là không ai làm gì nổi hắn."
Triệu Khoát phất tay áo đuổi hết đám người kia đi, sau đó thấp giọng hỏi: "Có phải gần đây ngươi chọc vào tên Bối Côn kia không? Hình như hắn tới vì ngươi đó."
Nghe vậy, bỗng nhiên Lý Lạc nhớ ra một chuyện, hình như khi hắn rời học phủ vào tuần trước, tên Bối Côn đó có truyền lời cho hắn qua Đế Pháp Tình, bảo là muốn hắn tới Thanh Phong lâu bày tiệc đãi khách, những tất nhiên hắn chỉ coi lời này như một trò đùa thôi, chẳng lẽ tên ngu đó thật sự tới Thanh Phong lâu đợi đủ một ngày?
Hắn lại không tới học phủ cả tuần này, thế nên Bối Côn mới giận chó đánh mèo lên người của nhị viện, tìm tới nhị viện gây sự?
Lý Lạc cười, vỗ vỗ bả vai Triệu Khoát nói: "Có khi đúng thật, xem ra ngươi phải chịu mấy trận đòn thay ta."