Nhưng mà... Lạc Lam phủ bây giờ thật sự không còn lấy đâu ra nhân vật lực để tới cứu hỏa cho Thiên Thục quận nữa, dù sao tất cả những khác cũng đang cần trợ giúp, lại thêm một Bùi Hạo, càng khiến cho Lạc Lam phủ đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Thái Vi im lặng một lát, cuối cùng quả quyết nói: "Mấy thương hội tạm thời không thể thay đổi tình hình lỗ lãi cứ trực tiếp đóng cửa đi, không cần phải dây dưa với đối phương."
Nhẫn nhịn nhất thời là cần thiết, chờ tới khi Lạc Lam phủ ổn định lại, sẽ khiến cho ba gia tộc này đã nuốt bao nhiêu thì cũng phải nhả ra bấy nhiêu.
Nghe quyết định này của nàng, mấy vị quản sự đều tỏ vẻ đồng ý, bởi vì bọn họ cũng hiểu rõ tình huống của Lạc Lam phủ ở Thiên Thục quận bây giờ đúng là đang bị lép vế.
Cộc cộc.
Đúng lúc này, đột nhiên có người tới gõ cửa phòng, Thái Vi nói một tiếng mời vào, cửa phòng bị đẩy ra, chỉ thấy Lý Lạc bước vào.
Mấy vị quản sự thấy thế liền vội vàng hành lễ.
Lý Lạc khoát tay, Thái Vi để cho bọn họ lui xuống trước, nàng hướng đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn, hỏi: "Thiếu phủ chủ có chuyện gì sao?"
Lý Lạc ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Đúng thật là có một việc phải phiền Thái Vi tỷ."
Đôi mắt hẹp dài quyến rũ của Thái Vi tỷ khẽ chớp, nàng loáng thoáng cảm thấy bất an, nhưng vẫn nói: "Chuyện gì?"
Lý Lạc nở một nụ cười ấm áp, nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn cả, năm mươi phần linh thủy kỳ quang tứ phẩm lúc trước kia ta đã dùng hết, cho nên muốn phiền Thái Vi tỷ giúp ta mua thêm một trăm phần."
Biểu cảm trên khuôn mặt trơn láng trắng nõn như trứng ngỗng của Thái Vi hơi đọng lại, đôi mắt xinh đẹp của nàng trợn tròn lên nhìn chằm chằm vào Lý Lạc, bộ ngực đầy đặn hơi phập phồng.
"Lại mua thêm một trăm phần? Linh thủy kỳ quang tứ phẩm?"
Hai tay Thái Vi không nhịn được nắm chặt lại, đến nay nàng mới quản lý tài vụ của Lạc Lam phủ ở Thiên Thục quận được mấy ngày? Chẳng lẽ đã sắp phải phá sản rồi?
Thế là nàng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, đập xuống bàn một cái, lông mày dựng lên.
"Lý Lạc, có phải ngươi không muốn cho lão nương làm việc không hả?"
Thái Vi phản ứng kịch liệt như vậy cũng khiến Lý Lạc bị dọa cho giật mình, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang tràn ngập tức giận của nàng, không khỏi thấy hơi xấu hổ, vội vàng nói: "Thái Vi tỷ nói gì vậy, năng lực của ngươi thế nào rõ như ban ngày, sao ta có thể không muốn để cho ngươi làm việc được?"
Đôi mắt xinh đẹp của Thái Vi nhìn chằm chằm vào Lý Lạc, sau một hồi lâu mới dần tỉnh táo lại, nói: "Thiếu phủ chủ đừng trách, là do ta đã quá kích động."
Nàng dừng một chút, nói: "Thế nhưng Thiếu phủ chủ, sao ngươi còn muốn mua thêm một trăm phần linh thủy kỳ quang nữa vậy? Đây không phải là chuyện nhỏ đâu."
"Hơn nữa chắc Thiếu phủ cũng biết, tuy linh thủy kỳ quang có thể giúp tăng phẩm giai của tướng tính nhưng nếu sử dụng lung tung sẽ khiến cho tướng cung nhanh chóng bị phong bế."
Thái Vi biết chuyện thể chất trời sinh không có tướng của Lý Lạc, nhưng có vài lời nàng cũng không muốn nói thẳng thắn quá, tránh cho động đến nỗi đau của Lý Lạc.
Thái Vi ngẫm nghĩ, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nói: "Có phải là có ai lừa gạt Thiếu phủ chủ không vậy? Muốn ngươi lấy linh thủy kỳ quang cho hắn?"
Tuy những người được lại tòa nhà cũ đều đã trải qua vô số lần khảo nghiệm, nhưng hiện nay hai vị Phủ chủ mất tích đã lâu, khó mà không có người nổi lòng tham. Linh thủy kỳ quang là vật rất đắt đỏ, cũng không phải không có khả năng ai đó muốn lừa Thiếu phủ chủ để lấy linh thủy kỳ quang.
Nếu thật sự xảy ra loại chuyện đó, Thái Vi nhất định sẽ khiến cho kẻ gan to bằng trời kia phải trả giá đắt.
Lý Lạc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Thái Vi tỷ đừng đoán bừa, là bản thân ta cần linh thủy kỳ quang."
Lông mày Thái Vi nhíu chặt, nói: "Mặc dù hơi quá phép nhưng liệu ta có thể hỏi một câu này được không, Thiếu phủ chủ cần nhiều linh thủy kỳ quang như vậy là để làm gì?"
"Ta cũng không phải là muốn chất vấn Thiếu phủ chủ, chỉ là lo lắng ngươi sẽ làm ra chuyện gì sai lầm trong lúc nóng vội thôi... Nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện gì, ta không còn mặt mũi nào đối mặt với Thanh Nga nữa."
Nàng biết thể chất trời sinh không có tướng của Lý Lạc gây cho hắn rất nhiều áp lực, mà thời thiếu niên lại đang lúc hay xúc động, nàng sợ Lý Lạc lấy từ đâu ra mấy phương pháp kỳ lạ, muốn thử phá giải thể chất không tướng trời sinh này nhưng cuối cùng lại hại thân.
Lý Lạc nghe vậy thì hơi trầm ngâm, sau rồi mới nói: "Việc này nói cho Thái Vi tỷ biết cũng không sao, thật ra là cha mẹ ta đã để lại cho ta một bí pháp, có thể giúp ta có được tướng tính, linh thủy kỳ quang là vật ta cần, chuyện này Thanh Nga tỷ cũng đã biết."
Chuyện hắn xuất hiện tướng tính sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra, đến khi đó tất nhiên sẽ dấy lên một hồi tranh luận, bí pháp do cha mẹ để lại vừa lúc là lớp vỏ ngụy trang cực tốt.
Với cả về sau hắn còn phải cần thêm rất nhiều linh thủy kỳ quang, chung quy vẫn phải qua được cửa của Thái Vi, không bằng bây giờ giải quyết hết mối nghi ngờ của nàng luôn.
Thái Vi giật mình, nói: "Bí pháp do hai vị Phủ chủ để lại ư?"
Nàng vẫn hơi bán tín bán nghi, nhìn chằm chằm vào mắt Lý Lạc, chỉ thấy thần sắc Lý Lạc thản nhiên, có vẻ chuyện này không phải giả.
Cuối cùng nàng chỉ đành gật đầu.
"Nếu là như vậy thì ta sẽ lập tức giúp Thiếu phủ chủ chuẩn bị." Thái Vi than nhẹ một tiếng, lần này mua thêm một trăm phần linh thủy kỳ quang tứ phẩm sẽ lại phải tốn thêm mười mấy vạn Thiên Lượng Kim. Cứ vậy, tài chính của Lạc Lam phủ ở Thiên Thục quận lại giảm đi một nửa, đồng thời nàng còn gặp phải phiền toái trong việc đối phó với ba gia tộc đang từng bước lấn chiếm kia nữa.
Nhưng nàng phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ, biết nếu thật sự có thể giúp Lý Lạc sinh ra tướng tính, thì cho dù từ bỏ tất cả sản nghiệp của Lạc Lam phủ ở Thiên Thục quận cũng đáng giá.