Bởi vì hắn cảm thấy ánh sáng trong tướng cung thứ nhất của mình đã thanh khiết hơn hẳn hôm qua, thậm chí tướng lực đang chảy xuôi trong nó cũng trở nên nồng đậm thuần khiết hơn một bậc.
Dựa theo tiến độ này, Lý Lạc ước tính có lẽ còn cần hơn một trăm ống linh thủy kỳ quang tứ phẩm nếu muốn tăng "Thủy Quang Tướng" của mình lên ngũ phẩm.
Tính theo cách này, Lý Lạc sẽ tiêu tốn khoảng hai mươi vạn Thiên Lượng Kim để tăng tướng tính từ tứ phẩm lên ngũ phẩm.
Số tiền này Lý Lạc có thể chấp nhận được, nhưng mà… Khi hắn tiếp tục tính những lần tăng cấp sau theo cách tương tự, hắn cảm thấy cả người đều có hơi không khỏe.
Bởi vì kể từ sau ngũ phẩm tướng, giá cả của linh thủy kỳ quang ngũ phẩm sẽ tăng lên gấp bội, phẩm giai của tướng tính cũng sẽ càng khó tăng lên.
Vậy chẳng phải là tăng từ ngũ phẩm lên lục phẩm sẽ phải tốn mất gần trăm vạn Thiên Lượng Kim sao?
Lục phẩm đến thất phẩm… Phải mất mấy trăm vạn?
Sau đó nữa thì sao?
Trong nhất thời, Lý Lạc đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, mặc dù hắn không quản lý mọi chuyện trong phủ, nhưng cũng biết toàn bộ thu nhập trong một năm của Lạc Lam phủ, bao gồm đủ loại thương hội, sản nghiệp cũng mới chỉ có mấy trăm vạn Thiên Lượng Kim mà thôi.
Hắn ăn sống nuốt tươi Lạc Lam phủ chỉ sợ cũng khó mà lấy được đủ Thiên Lượng Kim để tăng phẩm giai tới bát phẩm.
Tướng không phải bẩm sinh này đơn giản là một cái động không đáy!
Lý Lạc xoa xoa mi tâm, cha mẹ để lại Lạc Lam phủ cho hắn, nhưng chỉ e tương lai nó sẽ không thể nuôi nổi tên bại gia tử như hắn đâu...
"Nhưng mà nếu sau này ta có thể tự mình luyện ra linh thủy kỳ quang, thì có thể tiết kiệm không ít."
Lý Lạc nhớ tới Thủy Quang Tướng của mình, nói theo một cách nào đó thì đây chính là ưu thế chỉ thuộc về riêng hắn. Nếu như hắn có thể phát huy nó thật tốt, vậy thì có lẽ linh thủy kỳ quang tương lai hắn luyện chế ra sẽ là độc nhất vô nhị trên thị trường, xem ra việc học tập Tôi Tướng Thuật cũng phải đưa lên đầu danh sách.
"Có lẽ cha mẹ cũng đã nghĩ đến điểm này, thế nên mới muốn ta trở thành Tôi Tướng sư, tránh cho Lạc Lam phủ bị ta khoét rỗng." Lý Lạc cảm khái một tiếng, lại lần nữa cảm thấy cha mẹ nhà mình nhìn xa trông rộng.
Cuối cùng Lý Lạc không dám nghĩ tiếp về vấn đề này tiền nong nữa, dù sao hắn cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ được cho tới khi đạt lục phẩm, còn về sau đó thế nào thì phải nhìn tình hình rồi tính.
Thế là hắn lắc lắc đầu, đi thẳng về phòng ngủ, nằm xuống nghỉ ngơi.
Trong hai ngày sau đó, Lý Lạc mở ra hình thức bùng nổ gan, ban ngày tu luyện "Thương Lan Minh Tưởng Đồ", đến khi đạt tới cực hạn thì tiếp tục tu luyện Tướng Thuật trong hai giờ, sau đó bắt đầu sử dụng linh thủy kỳ quang để làm tăng phẩm giai của tướng tính.
(Bùng nổ gan là thuật ngữ mạng bên Trung Quốc, ban đầu chỉ những người thức khuya chơi game, mà thức khuya thì hại gan, gọi vui là "nổ gan". Về sau dùng để chỉ những người thức khuya, ngủ ít, làm việc nhiều.")
Hiệu quả của dốc toàn lực tu luyện không hề tệ, đẳng cấp tướng lực của hắn nhanh chóng tăng tới tứ ấn, Thủy Quang Tướng tứ phẩm của bản thân cũng càng ngày càng trở nên tinh khiết hơn.
Lúc này Lý Lạc cảm thấy không còn gì có thể ngăn cản bước tiến của hắn nữa.
Cho tới khi hết linh thủy kỳ quang.
...
Tòa nhà cũ, trong một gian phòng thu chi.
Thái Vi mặc váy dài ngồi phía sau bàn, dáng người yểu điệu, đường cong trước ngực hơi gợn sóng, nhưng lúc này trên khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ của nàng, lại đang nhíu chặt mày nhìn sổ sách trong tay.
"Cổ quản sự, hình như thu nhập năm nay của Lạc Lam phủ ở Thiên Thục quận bị giảm bớt rất nhiều." Thái Vi rời mắt khỏi sổ sách, nhìn thẳng vào mấy vị quản sự đứng trước mặt.
Nam tử trung niên được gọi là Cổ quản sự cười khổ gật đầu, nói: "Đại quản sự nói đúng, Lạc Lam phủ ở Thiên Thục quận tổng cộng có chín thương hội, mười tám nơi khai thác khoáng sản, trồng thuốc... Nhưng vì biến cố của Lạc Lam phủ mà trong vòng một năm nay, ba gia tộc lớn ở Thiên Thục quận nhanh chóng lấn chiếm qua phía chúng ta, trong đó Tống gia dẫn đầu, hai trong số chín thương hội đã bị Tống gia dùng đủ loại thủ đoạn làm cho phá sản, cuối cùng bị thâu tóm."
Đôi mắt đẹp của Thái Vi lóe lên chút lạnh lẽo, Lạc Lam phủ làm giàu từ Nam Phong thành của Thiên Thục quận, sau đó dùng tốc độ nhanh kinh người trở thành một trong tứ đại phủ của Đại Hạ quốc.
Nhưng trong Thiên Thục quận ngoài Lạc Lam phủ ra vẫn còn ba gia tộc lớn nữa tồn tại, tuy nói tổng thể thì ba gia tộc này không thể nào so sánh được với Lạc Lam phủ, nhưng ít nhiều gì bọn họ cũng là thế lực lâu năm ở Thiên Thục quận, thâm căn cố đế, nội tình rất sâu.
Năm đó khi hai vị gia chủ vẫn còn ở đây, Lạc Lam phủ như mặt trời ban trưa, ba gia tộc đó vô cùng thức thời, ai nấy cũng nghe lời răm rắp. Thật không ngờ hai vị gia chủ chỉ vừa mới mất tích, bọn họ đã nhân lúc Lạc Lam phủ loạn trong giặc ngoài mà táy máy tah châm.
Trước đó Thái Vi đã nghe Khương Thanh Nga nói qua về việc này, có thể phía sau ba gia tộc này có thế lực đỉnh cao nào đó đang sai sử, mục đích là để không ngừng thăm dò tình hình thực tế của Lạc Lam phủ hiện nay.
Ba gia tộc lớn ở Thiên Thục quận là Tống gia, Bối gia, Đế Pháp gia, Tống gia trong đó có thực lực mạnh nhất, đồng thời cũng là bên ra tay nhiều nhất trong hai năm nay, sử dụng đủ loại thủ đoạn như bôi đen, chèn ép để ngầm thâu tóm các thương hội, sản nghiệp của Lạc Lam phủ ở Thiên Thục quận.
Mà phải biết, mấy năm trước gia chủ của Tống gia luôn mang theo lễ mừng năm mới đến Lạc Lam phủ bái phỏng.
Thay đổi này phải nói là hệt như đang hát hí khúc.
Nhưng Thái Vi đã trải qua không ít chuyện, tất nhiên không còn ngây thơ gì, sự tồn tại của Lạc Lam phủ vốn đã chiếm mất nhiều lợi ích của ba gia tộc. Bây giờ Lạc Lam phủ loạn trong giặc ngoài, đối phương muốn nghĩ cách giẫm thêm mấy cước cũng không thể nói người ta không có đạo nghĩa được, chỉ là lập trường khác biệt nên đành coi đối phương như kẻ thủ thôi.