Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Tự Phá Thiên

Chương 7: Tam Nhãn Trư

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tùng Lâm cánh rừng bát ngát nằm giữa phạm vi thế lực của Vân Thiên Tông cùng Phần Là Môn, tiếp giáp với Tây Trung Châu. Trong một chỗ nào đó trong khu rừng có hai con dã thú to lớn đang chiến đấu sinh tử, trong thế giới động vật đây là điều vộ cùng bình thường, có tranh giành địa bàn, có khi là cướp đoạt thiên tài địa bảo, lại có khi là tranh giành bạn tình, vô số kiểu loại đều sẽ dẫn phát xung đột.

Giờ phút này cách hai con dã thú không xa là một bông hoa toả ra quang mang nhàn nhạt nhìn qua liền biết không phải phàm vật, hai con dã thú này rõ ràng đều muốn tranh giành hoa này mà đánh nhau sống chết. Một con hình hưu với hai sừng lớn đã gãy quá nửa đang cố húc vào bụng một con báo đen to lớn, báo đen to lớn cũng không chịu yếu thế, dù bụng đã lũng một lỗ to máu tươi vẩy đầy đất vẫn dùng hai răng nanh dài sắt bén gặm chặt vào lưng hưu không thả.

"Xì xì"

Hai con vật đang chiến đấu giống như bị vật gì đó làm kinh sợ, bản năng động vật làm chúng cảm giác được nguy hiểm, không hẹn mà cùng buông tha đối phương nhảy lùi về sau, nhưng vẫn chậm một bước, không gian ngay cạnh bỗng chốc vặn vẹo, trực tiếp xoắn nát nửa đầu hưu, báo đen dù phản ứng nhanh hơn thì hai chân trước vẫn bị không gian hỗn loạn nuốt mất, theo quán tính bay ngược ra xa ngã trên đất không dậy nổi.

Chỉ trong tích tắc hai con dã thú một chết, một trọng thương, mà lúc này đây không gian cũng dần ổn định lại, một bóng người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngã trên đất, cả người máu me be bét nhìn vô cùng thảm hại, nếu không phải phần ngực còn phập phồng thì hẳn đều cho rằng đây là một bộ thi thể.

Không biết qua bao lâu, khi trăng đã lên cao, báo đen mất máu quá nhiều mà cũng bỏ mạng, lúc này Trần Hạo mới mơ màng tỉnh dậy, cảm giác toàn thân đau nhức, không chỗ nào là không ê ẩm, ngay cả khí lực nhấc tay hắn đều không thể, với thương thế như vậy hắn vẫn còn sống thì đúng là kì tích. Đau đớn dày vò khiến Trần Hạo đều như muốn phát điên, cảm giác tâm trí đều sắp mê muội, hắn vẫn cố cắn đầu lưỡi đến bật máu, hắn vô cùng rõ ràng lần sau rơi hôn mê sợ rằng mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Đưa mắt nhìn quanh như muốn nhìn chút cảnh vật cuối cùng, rất có thể đây sẽ là mồ chôn của hắn, đúng lúc này Trần Hạo liền phát hiện bên tay trái không xa có một đoá hoa năm cánh vô cùng xinh đẹp, giữa đêm tối âm u, quang mang nhàn nhạt nó toả ra như tia sáng lẻ loi soi sáng cả tâm hồn kẻ tha hương như Trần Hạo hắn.

Giống như bị đoá hoa mê hoặc hay do tâm trí không còn tỉnh táo, hắn nhìn chăm chú đoá hoa như người mất hồn, lấy hết sức lực cuối cùng nhấc tay với lấy đoá hoa, cảm nhận cảm giác mát lạnh nơi tay, Trần Hạo vui mừng cầm cả đoá hoa nhét thẳng vào miệng, hơi lạnh phút chốc xuyên thấu lục phủ ngũ tạng của hắn, Trần Hạo hai mắt trừng to cả người như bị hoá đá, phun ra một ngụm máu tươi, đầu lệch qua bên liền hôn mê, không gian phút chốc lại chìm vào đêm tối chỉ có quanh người hắn có từng đốm sáng như đom đóm quanh quẩn lúc ra lúc vào, huyền ảo như mộng.

***

Một tháng sau, bên cạnh dòng suối nhỏ nước trong thấy đáy, có thể nhìn đến từng đàn cá tung tăng bơi lội, lại nhìn thấy cua nhỏ đang đào hang, ngẫu nhiên lại bắt gặp rắn nước đang săn mồi, trên một đoạn suối, một chú lươn nhỏ đang hồn nhiên bơi lội mà không biết nguy hiểm đang rình rập, chỉ thấy nó vừa dừng lại giây lát liền bị một xiên gỗ đâm xuyên người, mặc cho chú ta vũng vẫy vẫn không thoát được, rất nhanh liền thành món ngon trên giá nướng.

"Thật thoải mái"

Trần Hạo thở ra một ngụm khói trắng, thoả mãn ngấu nghiến thịt lươn trong miệng, hắn đã ở chỗ này hơn một tháng, sau khi may mắn thoát chết hắn liền vô cùng cẩn trọng, sau khi từ miệng một tên đệ tử Phần La Môn biết được đây là Tùng Lâm hắn liền ngay lập tức quyết định được hướng đi kế tiếp, chắc chắn Vạn Thiên Tông sẽ truy sát mình, cách tốt nhất tất nhiên là rời đi càng xa địa bàn của chúng càng tốt, với lực ảnh hưởng khắp Bắc Trung Châu của Vạn Thiên Tông, hắn muốn trốn chỉ có thể trốn sang Châu khác, vừa vặn Tùng Lâm tiếp giáp Tây Trung Châu, không cần nghĩ hắn cũng phải biết đi làm sao.

"Càng vào sâu thực lực dã thú càng mạnh, tiếp xuống rất có thể xuất hiện yêu thú, có vẻ ta cần phải tu luyện thêm, đến khi bước vào luyện khí cảnh mới đủ thực lực tới Tây Trung Châu".

Muốn tới Tây Trung Châu không xuyên qua Tùng Lâm chỉ có thể đi vòng mà Trần Hạo không biết Vạn Thiên tông có truy nã hắn hay chưa nên đắn đo một hồi hắn vẫn chọn con đường nguy hiểm, mà muốn đi xuyên qua ắt sẽ tiến vào khu vực trung tâm, ở đây có yêu thú, tuy không nghe nói qua có yêu thú hoá hình nhưng vẫn vô cùng nguy hiểm, dã thú thông thường đều là ngang với nhân loại cảnh giới luyện thể chỉ biết dùng sức, nếu đánh không lại vẫn có thể dùng kế nhưng yêu thú thì đã tương đương với nhân loại luyện khí cảnh, đã có kỹ năng bẩm sinh, uy lực so với thuật pháp nhân loại còn cường đại hơn chỉ là tính đa dạng không bằng, lại không thông mình lắm, nhưng so với tu sĩ cùng giai sức chiến đấu phải mạnh hơn nhiều, lên nữa thì đã có thể hoá hình, trí tuệ không hề thua kém nhân loại, có loại đã sống cả ngàn năm, đều thành tinh rồi, rất khó đối phó.

Ăn uống xong xuôi, đúng lúc hắn chuẩn bị tiếp tục tu luyện thì nghe thấy đằng xa có động tính, lúc Trần Hạo còn đang cảnh giác thì trong lùm cây không xa lao ra một con dã thú. Thú này lớn lên giống lợn rừng nhưng phải to hơn mấy lần, trên đầu có ba mắt, bất quá mắt giữa trán chỉ mở một nửa, lim dim như đang say giấc chưa tỉnh hẳn, nhưng hai sừng bên miệng thì dài nhọn sắc bén hùng hổ doạ người, nhìn thấy Trần Hạo liền xù lông, lông trên người màu bạc cứng rắn như sắt phản chiếu ánh sáng toả ra khí thế hùng dũng.

"Tam nhãn trư, có chút phiền phức rồi"

Trần Hạo rất nhanh liền nhận ra lợn này, con trư này địa bàn gần đây, thực lực rất mạnh đã sắp ngưng tụ yêu thân, chỉ cần con mắt thứ ba mở ra hoàn toàn liền có thể cải biến toàn thân, lột xác thành Huyết Sát Trư, nếu nó tiến hoá rồi thì Trần Hạo chỉ có nước chạy trối chết, nhưng con trước mắt hiển nhiên khó đối phó nhưng không phải không thể, một tháng này hắn cũng không phải ngồi chơi không, ngày đêm rèn luyện cộng thêm chữ "Tụ " gia trì, hắn đã sớm luyện cốt xong, đang ở kì cuối luyện tạng viên mãn, đánh trực diện thì không lại con lợn sắp thành trư yêu này nhưng nếu không trực diện thì sao.

Trần Hạo cười cười, thấy trư yêu xông đến hai sừng to húc tới hắn liền rút kiếm ra đỡ. Kiếm này hắn từ một tu sĩ không may táng thân dưới miệng miêu thú thó được, vận khí không tệ hắn còn sẵn tiện lụm luôn con Miêu thú sắp chết kia, phải nói là thần may mắn mỉm cười.

Cảm nhận lực trùng kích từ cánh tay truyền đến, dù Trần Hạo đã luyện tạng đỉnh phong vẫn cảm giác cánh tay tê rần, không dám ham chiến, Trần Hạo liền vội vàng quay người chạy trốn, Tam Nhãn trư thấy thế không bỏ co chân ngắn đuổi theo, ngay khi nó sắp bắt được Trần Hạo thì nhân loại phía trước bỗng cúi người đổi hướng, Tam Nhãn trư mắt thấy đuổi kịp lại hụt liền gào lên một tiếng tính toán đuổi theo thì cả người bỗng nhẹ tênh, mặt cỏ dưới chân bỗng biến mất, tiếp theo cả người ngã xuống hố, nó da dày thịt béo tất nhiên không bị thương gì nhưng hố sấu khiến nó không leo lên được, nhìn nhân loại trên đầu không ngừng gầm gừ.

"Đúng là dã thú, nếu là người khác, ai đời thấy giữa đất trống có bãi cỏ mà còn nhảy vào".

Nhìn Tam Nhãn trư dưới hố, Trần Hạo không khỏi cảm thán, thú chưa hoá hình quả nhiên dễ dụ.
« Chương TrướcChương Tiếp »