Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vân Trung Hạc

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
4.

Người sống đã lâu, chuyện gì cũng từng thấy qua.

Giống như Lưu Vân Phong của ta có linh vật xưng là Đại sư huynh, biết rõ không đánh lại Dung Đình nhưng vẫn rút kiếm đánh.

Ví dụ như đồ nhi ngoan của ta cầm kiếm ta tặng chỉ vào sư phụ ta, muốn tàn sát Lưu Vân Phong.

Lại ví dụ như bây giờ sư phụ của ta và đồ đệ của ta đang đánh nhau ánh lửa văng khắp nơi.

Nhưng thứ cho ta nói thẳng, đây đều là những chuyện liên quan đến ta.

Song, có một chuyện, Dung Đình còn nói thứ hắn muốn tìm là hồn phách của ta, chuyện này làm ta chấn động ba ngàn năm.

Thảo nào hắn thử nhiều lần như thế cũng vô dụng, bởi vì ta đang ở trong đèn.

Ta rất muốn nói bọn họ đừng đánh nữa, đánh nữa phòng ở Lệ Đường Sơn sẽ sập, nhưng sư phụ lại ôm đèn Tụ Hồn vào ngực lắc qua lắc lại, cái rắm ta cũng không nói được.

Cho dù thế nào sư phụ của ta cũng là tôn trưởng một phương, Dung Đình lại mấy ngày mấy đêm không ngủ ngon, mất nhiều tu vi như thế, thua trận cũng hợp tình hợp lý.

Bây giờ Dung Đình là Xuân Cơ Thượng Tiên san bằng hỏa ngục, hơn nữa ta nhìn thấy chắc chắn sư phụ sẽ không gϊếŧ hắn, chỉ là dùng chuôi kiếm đánh lui hắn thôi.

Áo bào của Dung Đình dính bụi lại đứng lên cầm kiếm muốn đánh tiếp.

Sư phụ ta không muốn dây dưa, nhưng Dung Đình nhất định muốn giữ đèn Tụ Hồn lại.

Tất cả cũng vì ta.

Ta cảm động muốn rơi lệ, mặc dù ta không biết hắn muốn cứu sống ta hay hồi sinh để tra tấn ta tìm niềm vui.

Sư phụ ta bị quấn lấy không còn cách nào, đành phải dừng bước về Lưu Vân Phong, hỏi Dung Đình lúc trước gϊếŧ, bây giờ lại muốn mượn đèn Tụ Hồn để làm gì.

Dung Đình không nói, dẫn sư phụ vào phòng, quay người chưởng ầm mở một cánh cửa ngầm.

Ta nhìn thấy quan tài băng to lớn trong phòng tối kia, đột nhiên hiểu ra vì sao căn phòng kia lạnh như thế.

Về phần người trong quan tài băng, ta mù cũng đoán được đó là ta.

Nhích lại gần xem, đúng là ta thật.

Chẳng những Dung Đình đào mộ phần của ta mà còn nhấc nắp quan tài của ta lên.

Mười năm, rốt cuộc ta lại nhìn thấy gương mặt của mình.

Mặc dù năm đó ta chết rất khó coi nhưng trên người vẫn đeo Ngưng tiên châu Nhị sư huynh tặng, cho dù thành thi thể hơn mười năm nhưng dáng vẻ vẫn sinh động như thật, nhìn qua vẫn là quân tử ôn tồn.

Cho nên Đình Nhi, ngươi không cần làm quan tài băng to như thế.

Ngươi không nghi ngờ vì sao ta ở trong đất nhiều năm như thế mà không biến dạng sao?

Ta thấy sư phụ đặt tay lên quan tài băng của ta, chắc chắn bây giờ ông ấy đang nghĩ không cần phải tìm thân thể thích hợp cho ta nữa rồi.

"Khi đó ngươi chôn y ở đâu?"

"Bãi tha ma."

"Vì sao lại đưa thi thể y về Lệ Đường Sơn?"

Dung Đình nhìn quan tài, chính xác mà nói là nhìn mặt ta, sau đó giơ tay lên, trong lòng bàn tay dần xuất hiện sợi dây màu đỏ thẫm, trong căn phòng tối tăm lộ ra ánh sáng lóa mắt.

Ta bị dọa đến ngẩn người, nhảy dựng lên trong đèn Tụ Hồn.

Ta đi qua đi lại trong đèn, Dung Đình thu hồi nguyên đan, đứng chắp tay.

"Y nợ ta một lý do."

Ta gãi đầu một cái, mặc dù không cào được thực thể.

Lý do này muốn ta nói ra thật sự rất mất mặt.

Dây đỏ này do Quỷ Vương để lại.

Lúc trước ta xin làm việc cho Quỷ Vương, Quỷ Vương đồng ý. Song, chuyện trên đời này có nhân có quả, lúc đó ta lẻ loi trần trụi, sao có quả được.

Cho nên đành phải đồng ý ngày ngày tu tiên cung cấp cho hút Quỷ Vương, vì thế hăng hái tu đến Đại Thừa, liên lụy đến nửa cái mạng của mình cũng cho hắn ta, bào hắn ta dùng chuyện này đổi Dung Đình về.

Dây đỏ này nói thẳng ra là nửa cái mạng của ta.

Về phần tại sao sợi dây đỏ này giấu kỹ lại bị Dung Đình móc ra, ta chỉ có thể nói mấy năm này hắn đào mộ phần ta đã luyện được thứ này.

"Nghi Nhi không nợ ngươi bất cứ thứ gì cả."

Sư phụ của ta vẫn luôn bảo vệ ta.

"Nghi... Nhi...? Y tên là gì?"

Đúng thế, ta đã quên kiếp này đồ đệ này vẫn chưa biết tên của ta.

"Vân Nghi."

Phiêu miểu vân trung tiên, diêu diêu khuynh Nghi Thủy. (Thần tiên mờ ảo trong mây, xa xa nghiêng Nghi Thủy)

Đây là câu nói khi sư phụ đặt tên cho ta, sau đó ta thật sự trở thành đám mây tự do duy nhất ở Lưu Vân Phong.

"Vì... Sao y lại đi Hỏa Ngục?"

"Xuân Cơ Thượng Tiên không biết tên của Nghi Nhi, sao lại hỏi chuyện của người chết đèn tắt hơn mười năm chứ."

Sư phụ không chịu nói, hoặc là sư phụ không biết ta có muốn ông nói ra hay không.

Hai người trong phòng tối, ba người giằng co.

Cuối cùng Dung Đình thua trận, chẳng những sư phụ mang đèn Tụ Hồn đi mà còn mang thân thể của ta đi. Hơn nữa, ông còn nói thêm môt câu nếu như Xuân Cơ Thượng Tiên muốn huyết tẩy Lưu Vân Phong thì cứ việc đến đi.

Ta ngầm cho phép, ban đầu nghĩ mười năm gặp một lần, nhưng ba hôm nay ta nhìn hắn vô số lần, đã đủ vốn rồi.

Sư phụ che ta lại cưỡi gió bay đi, có lẽ đây gọi là gửi người dưới đèn.

Ta hỏi sư phụ, Dung Đình có gϊếŧ đến Lưu Vân Phong thật không.

Sư phụ nói sẽ không, mười năm này xảy ra quá nhiều chuyện ta không biết.

Ta nói có lẽ sẽ đến, nhưng hắn là đồ đệ của ta.

Sư phụ nói không chắc đứa ngốc sẽ dạy đỗ ra đứa ngốc, vậy mà kiếp này hắn lại không biết tên của ta.

Ta nói là ta không nói cho hắn biết.

Sư phụ không nói gì.

Ta hỏi sư phụ là người hay yêu quan trọng thế sao.

Sư phụ nói lòng người là như thế.

Ta nói, vâng.

5.

Mười năm sau, cuối cùng ta có thể sờ được mình, mặc dù yếu ớt đi hai bước sẽ ngã nhưng ta rất vui vẻ.

Vì thế ta quay đầu hỏi sư phụ khi nào ta sẽ chết.

Sư phụ giơ nắm đấm đánh ta một quyền.

"Còn sống thì lo sống đi."

Sư phụ thả nắm đấm ra, sờ đầu ta, ta cảm thấy như ông ấy đang sờ một con chó nhỏ.

"Sau khi con chết, ta dùng đèn Tụ Hồn nhưng đèn không sáng, ta nghĩ rằng hồn phách con đã tiêu tán rồi."

Ta thầm mắng nói sư phụ dùng quá sớm, hớn nữa ở bãi tha ma có nhiều cô hồn dã quỷ, khi đó hồn thể ta trong suốt, đương nhiên không về được rồi.

"Đã còn hồn phách, vì sao không chịu đầu thai."

Ta đã nói từ ban đầu là vì hồn phách quá yếu nên không đầu thai được. Một năm sau hồn phách mới tập trung lại ta nghĩ có thể đầu thai rồi, nhưng đột nhiên hắn lại đến. Ta nghĩ có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, cứ như thế vô thức chờ đợi mười năm.

"Không cần lưu lạc ở bên ngoài, sau này ở lại Lưu Vân Phong đi, các sư huynh đệ đều rất nhớ con."

Ta nhếch môi cười, sờ lên râu trắng của sư phụ.

"Sư phụ, ngày đó nếu hắn không đến, con nghĩ hắn buông xuống rồi, con muốn đi đầu thai. Bạch vô thường kia nói rằng con tu ma đạo, con cãi nhau với hắn ta, hắn nói muốn dùng một chuỗng đánh con hồn bay phách tán. Con nghĩ nếu tan đi như thế cũng tốt, không yêu không hận, không lo không sợ, tốt biết bao nhiêu."

Sư phụ im lặng vỗ lưng ta.

"Vi sư già rồi, con ở cạnh ta bưng trà rót nước đi."

Ta vui vẻ đồng ý.

Thời gian ở Lưu Vân Phong trôi qua nhàn nhã, ta sợ hù dọa những đệ tử mới kia nên chỉ sống trong viện của sư phụ, nằm phơi nắng mỗi ngày.

Mỗi ngày, các sư huynh đệ thay nhau đến thăm ta, có đôi khi thấy ta ngủ thϊếp đi còn xoa bóp cho ta, nhìn xem ta còn sống không.

Không ai hỏi vì sao ta sống lại, tất cả mọi người rất vui vẻ.

Có lẽ sư phụ đang nghĩ cách điều dưỡng thân thể cho ta, ta cảm thấy ông nghĩ đến tóc đã bạc hơn nhiều.

Phù Diễm bị sư phụ giam lại để tu luyện, để y bổ sung tu vi thất thoát.

Nhị sư huynh ở trước mặt ta đắc ý, nói nếu không nhờ Ngưng tiên châu của huynh ấy thì ta đã không còn sống rồi.

Ta nói, nếu không ngờ Ngưng tiên châu của Nhị sư huynh, ta đã không còn sợi hồn phách nào cả.

Phù Diễm bị giam lại, bên cạnh chỉ có Nhị sư huynh nói nhiều nhất.

Huynh ấy nói sau khi ta chết đi, Hỏa Ngục như rắn mất đầu, Dung Đình một mình dẹp yên Hỏa Ngục, từ đó thế gian yên bình.

Huynh ấy nói bây giờ Dung Đình là thượng tiên được mọi người ngưỡng mộ, sẽ không làm ra chuyện huyết tẩy Lưu Vân Phong, bảo ta hãy yên tâm.

Lời Nhị sư huynh nói khó tin nhất, cho nên hôm sau Dung Đình đã gϊếŧ đến Lưu Vân Phong.

Lần này không dẫn theo ai cả.

Thật sự không có huyết tẩy, nhưng người bị đánh nằm một mảng trên đất.

Trong lúc này, Đại sư huynh vẫn chưa lành thương lại lên trận bị đánh đến nôn máu.

Sư phụ và ta đứng trên đỉnh núi, hỏi ta muốn đi không.

Ta lắc đầu.

Sư phụ nói sau khi phát hiện sợi dây kia, hắn có chấp niệm, chấp niệm quá sâu sẽ nhập ma.

Xem đi, thân là thượng tiên đứng đầu chính đạo, sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc mạng của mình do Tru Tiên Quân tội ác chồng chất ban cho.

Xem đi, chuyện máu chó thế này luôn xảy ra.

Sư phụ truyền âm bảo tất cả các đệ tử lui ra, chỉ để lại một mình Đại sư huynh. Ta hoài nghi sư phụ cảm thấy Đại sư huynh bị thương, không động được.

Sau đó ông ôm cổ ta bay xuống đất.

Đáng thương cho ta bị phế đi tu vi, mới ra trận đã thê thảm thế này.

Dung Đình đã khôi phục rất tốt, sau khi đánh chúng đệ tử ở Lưu Vân Phong mặt không đỏ hơi thở không gấp.

Thật ra bàn về cùng thế hệ, tu vi của Tam sư huynh cao nhất, nhưng Đại sư huynh vẫn luôn xem mình là cha ta. Có lẽ huynh ấy muốn giúp ta hả giận nên mới cố chấp như thế.

Nói thật, ta cảm thấy Đại sư huynh mập lên một vòng, chắc bị đánh cho sưng lên.

Sư phụ dẫn ta từ trên trời giáng xuống, tư thế bất nhã, uổng công ta thay bộ quần áo mới.

Đã lâu ta chưa lấy thân người gặp nhiều người như thế, ta cảm thấy hơi lúng túng.

Dung Đình nhìn ta chằm chằm, kiếm trong tay rơi xuống đất cũng không biết.

Trong phút chốc, ta không biết gọi hắn là Đình Nhi, Dung tả sứ hay là Xuân Cơ Thượng Tiên.

Lần trước gặp mặt, ta mặc áo bào đỏ, đeo mặt nạ quỷ nhe răng trợn mắt, dẫn theo ngàn vạn quỷ Hỏa Ngục bao vây tu tiên chính đạo, Dung Đình cũng trong số đó.

Sau đó ngàn vạn chúng quỷ bị gϊếŧ ngược.

Lần này ta mặc quần áo mới do Tứ sư tỷ làm cho, rất ra dáng người.

"Tru... Vân Nghi?"

Ta đang suy nghĩ lời mở đầu, nghe thấy Dung Đình gọi tên ta, ta sững sờ.

Ngươi có thể nói hết ba chữ Tru Tiên Quân không, nói từng chữ giống như mắng ta vậy.

Ta không biết tỏ vẻ gì mới tốt nên đành cố giữ vẻ bình tĩnh.

"Xuân Cơ Thượng Tiên, đã lâu không gặp."

"Ngươi chưa chết?"

"Chết rồi, sống lại."

Sắc mặt Dung Đình thay đổi, ta đoán vì hắn từ bỏ thanh danh gϊếŧ tới Lưu Vân Phong, ta lại sống sờ sờ đứng trước mặt hắn.

"Giao y cho ta."

Dung Đình cầm kiếm chỉ sư phụ ta.

Chuyện này không cần hỏi ý kiến của ta sao?

Sau đó sư phụ giao ta cho hắn.

"Ba ngày sau, nếu y thiếu một sợi tóc, ta sẽ dẫn theo cả phái huyết tẩy Lệ Đường Sơn."

Ba ngày, ba ngày lại ba ngày.

Ta không muốn bay, Lưu Vân Phong cách Lệ Đường Sơn quá xa, ta bay sẽ nôn.

Hai người kia không nghe ý kiến của ta, chỉ có Đại sư huynh của ta không yên lòng. Lúc Dung Đình kéo ta lên ngự kiếm muốn bay đi, Đại sư huynh đứng lên đuôi kiếm.

Sư phụ chấp nhận.

Dung Đình đứng yên đó hồi lâu cũng chấp nhận.

Thanh kiếm này của ta vốn mềm mại, nhưng lúc này lại có vẻ nặng nề.

Thân thể ta suy yếu đứng trên thân kiếm lung lay, Dung Đình nhìn thoáng qua, duỗi ngón tay nắm cổ tay ta.

Đình Nhi quan tâm ta, chỉ là không quan tâm hoàn toàn.

Nhưng ta hơi sợ hắn, dù sao khi Đình Nhi biến thành người lúc hung hăng rất đáng sợ, thế là ta liếc nhìn Đại sư huynh ở sau lưng.

Đại sư huynh đẩy tay Dung Đình, đỡ vai ta, để ta dựa vào người huynh ấy.

Đáng tin.

Không sợ làm trò cười, trong phút chốc ta cảm giác được tình phụ tử ấm áp.

Đại sư huynh biết rõ vì sao ta nhìn thấy Dung Đình lại chột dạ, vì hôm đó khi huyết chiến Lệ Đường Sơn, Dung Đình móc nguyên đan của ta, Đại sư huynh ở cách đó không xa. Ta thấy huynh ấy nhận ra ta, thấy huynh ấy muốn xông lại, thậm chí còn trông thấy huynh ấy há miệng muốn gọi tên ta.

Cho nên ta giơ tay hạ Định Thân Thuật với huynh ấy, còn chặn miệng lại.

Tru Tiên Quân ở Hỏa Ngục và nghịch đồ Vân Nghi của Lưu Vân Phong không thể là một người.

Ta không muốn vì ta mà Lưu Vân Phong cuốn vào phân tranh.
« Chương TrướcChương Tiếp »