Chương 11

12.

Ta vẫn trở về Lưu Vân Phong, Lệ Đường Sơn bị sét đánh mất hơn nửa đỉnh núi, ta nghĩ cả đời này cũng không thấy được ánh trăng ở Lệ Đường Sơn nữa.

Ta ở trong viện hẻo lánh nhất ở Lưu Vân Phong, xung quanh có cây rậm rạp che trời, ánh nắng chỉ có thể chiếu vào trong sân. Ta dời ghế ngồi giữa sân phơi nắng.

Bóng của lá cây chiếu vào trên quần áo, quần áo sạch sẽ không hề có vệt máu. Tứ sư tỷ may cho ta rất nhiều quần áo mới, rốt cuộc không cần lo bị máu làm bẩn nữa.

Đệ tử bên ngoài chỉ biết bên trong có một sư thúc ở thâm cư không ra ngoài, không ai biết ta là Vân Nghi năm đó. Thỉnh thoảng Đại sư huynh vẫn đến tìm ta, tiểu chất nữ kia đã trưởng thành từ lâu, sắp thành hôn rồi.

Lúc Đại sư huynh đến, huynh ấy dời ghế ngồi cạnh ta, hỏi ta có muốn uống rượu không. Ta lắc đầu nói không uống.

Đại sư huynh nói người ở xung quanh Lệ Đường Sơn nghe nói Xuân Cơ Thượng Tiên lịch thiên kiếp mà quy tiên, dựng cho hắn một pho tượng, mỗi ngày có người quỳ lạy, cảm niệm năm đó hắn cứu bách tính khỏi nước sôi lửa bỏng.

Ta nhớ năm đó Quỷ Vương gϊếŧ phụ mẫu của Dung Đình, đưa Dung Đình về Hỏa Ngục. Khi đó chẳng phải Dung Đình chỉ là bách tính bình thường thôi sao.

Ta chỉ đất trống trước viện, nói có thể tìm cho ta gạch đá, ta muốn xây đình ở đây.

Đại sư huynh thở dài, ta nói tiếp, đừng để Nhị sư huynh tìm cho ta, ta luôn cảm thấy chỗ ca ấy một viên gạch cũng là đồ giả.

Đại sư huynh đồng ý.

Đột nhiên ta hơi tò mò hỏi Đại sư huynh, năm đó ca đi theo ta đến Lệ Đường Sơn có phải đã có kế hoạch trước rồi không.

Đại sư huynh sờ đầu, vẻ mặt lúng túng. Huynh ấy nói lúc trước khi mọi người nhìn thấy Dung Đình thì vô cùng khϊếp sợ, không biết sao trên đời này có người giống Vân Đình y như đúc. Sau đó, sư phụ nhìn thấy dây đỏ trong tay Vân Đình mới chắc chắn là có người dùng cấm thuật. Từ lúc ta thật sự sống lại, mọi người mới ấp ủ kế hoạch này.

Ta nói ừm.

Đại sư huynh nói mười năm qua huynh ấy có đi Lệ Đường Sơn, muốn báo thù cho ta, nhưng mỗi năm đi đến đó thì Dung Đình đều không ở đó.

Ta hoài nghi mỗi khi Đại sư huynh tìm đến là khi Dung Đình đi đào mộ ta.

Không... Phải nói là Quỷ Vương đi đào mộ ta.

Năm đó ta về Hỏa Ngục gϊếŧ Quỷ Vương, nửa đêm Dung Đình bị tiếng chim kêu đánh thức. Vừa tỉnh dậy phát hiện kiếm không còn, người cũng mất.

Hắn tìm khắp Lệ Đường Sơn, cuối cùng đi Hỏa Ngục đã nhìn thấy Quỷ Vương ngừng thở nằm trên đất. Song, y không chết, Quỷ Vương là vạn năm lão yêu tinh vạn năm lão yêu lưu hồn phách trên người Dung Đình.

Ngày hôm sau khi đại chiến, Dung Đình nhận ra ta muốn dịch mũi kiếm giữ mạng ta lại. Quỷ Vương nhận ra ta, đỏ mắt trở tay móc nguyên đan.

Móc thì móc đi, dù sao phân nửa là của y.

Thế là tất cả mọi người nhìn thấy Dung Đình run tay đau khổ ôm ta vào ngực, sau đó sắc mặt hung tợn đánh tan hồn phách ta.

Loại tình huống này, tục ngữ gọi là một núi không thể chứa hai hổ.

Sau khi ta chết, Tu ma giả như rắn mất đầu, giải tán tất cả. Quỷ Vương ném ta đến bãi tha ma, Dung Đình lại khiêng quan tài trở về an táng ta.

Mỗi một năm Quỷ Vương đều muốn moi ta ra ngoài nghiền xương thành tro, Dung Đình lại đắp lại mộ phần không trọn vẹn của ta.

Mấy chục năm, ngày nào hắn cũng tranh chấp với Quỷ Vương, mấy chục năm vẫn tìm Quỷ Vương yêu cầu chân tướng. Quỷ Vương vuốt ve dây đỏ, nói cho hắn biết bổn tọa chết cũng sẽ không nói cho ngươi.

Thế là vào năm thứ mười, cuối cùng Quỷ Vương bị Dung Đình gϊếŧ chết.

Thật ra dựa theo sức mạnh vốn có của Quỷ Vương, Dung Đình không gϊếŧ y được. Chỉ là sau khi ta chết, Dung Đình ôm ta vào ngực, hai sợi dây đỏ quấn lấy nhau. Đúng lúc Quỷ Vương xuất hiện muốn chưởng một cái khiến ta hồn phi phách tán, tia sét từ trên trời giáng xuống bổ Quỷ Vương, tiện thể bổ Linh Phong Các của ta.

Quỷ Vương chết, Dung Đình mới dẫn đầu nhân sĩ chính đạo thắng lợi.

Dung Đình ở trên Lệ Đường Sơn nửa người nửa quỷ, lúc tỉnh táo, lúc điên. Lúc tỉnh táo y sẽ ngồi dưới cây ta thường ngồi, lúc điên cầm dao đâm vào người mình. Hắn đấu tranh mười năm như thế, cuối cùng luyện hóa nguyên đan, phế bỏ hơn phân nửa tu vi mới chính thức loại bỏ Quỷ Vương.

Dung Đình hôn mê mấy hôm, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại là đi bãi tha đào ta ra. Hắn muốn chuyển ta đi nơi khác, bãi tha ma này quá chật. Bây giờ không còn ai muốn nghiền xương ta thành tro nữa, hắn muốn đưa ta về Lệ Đường Sơn, an táng ta dưới gốc đại thụ mà chúng ta từng ngồi ngắm trăng.

Sau đó, hắn nhìn thấy thi thể ta chôn dưới đất mười năm vẫn còn sinh động thì rơi vào trầm tư.

Có lẽ hắn cảm thấy ta chưa ngỏm.

Vì thế hắn chạy đến Lưu Vân Phong muốn mượn đèn Tụ Hồn.

Lúc bị mọi người vây, sư phụ ta hỏi hắn muốn mượn đèn Tụ Hồn làm gì.

Hắn nói cứu người.

Sư phụ ta hỏi cứu ai.

Hắn nói người trong lòng.

Vì thế sư phụ ta cho mượn.

Sau đó, sư phụ ta nói, ông đồng ý cho mượn là vì muốn Dung Đình tụ hồn người đó, tiếp theo sẽ đánh một chưởng chết người trong lòng hắn, để làm cho hắn biết cảm giác mất đi người yêu.

Ta nói sư phụ già mà không đứng đắn.

Tất cả mọi người không ngờ Dung Đình muốn dùng đèn Tụ Hồn để tụ hồn ta.

Chuyện trên đời này thật sự không đoán trước được.

Ai ngờ, năm đó tả sứ Quỷ Vương vô cùng kiệm lời ở trong Hỏa Ngục kia giam ta ở Linh Phong Các vì nghĩ vào lúc đại chiến ngày hôm sau có thể bảo toàn tính mạng ta.

Đại sư huynh muốn trở về chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi, bảo ta đi cùng hắn. Ta nói được rồi, ngày sau hãy nói.

Ta đứng ở cửa viện tiễn Đại sư huynh, đột nhiên nghĩ đến tia sét ngày đó, ta hỏi hắn nếu ngày đó ta không ra ngoài, Dung Đình không khôi phục ký ức vào thời điểm quan trọng lấy mình ra ngăn cản tia sét cuối cùng, vậy bọn họ chết hết thì sao.

Đại sư huynh nhăn mặt, thật lâu sau mới mắng một câu mẹ kiếp, ai ngờ ba tia sét cuối cùng lại mạnh như thế, sắp hù chết hắn rồi.

Ánh nắng trong viện chiếu qua bên khác, mặt trời lặn về tây, xung quanh chỉ có tiếng chim hót. Bây giờ ta chỉ là người phàm, đói bụng sẽ muốn ăn, ăn no muốn ngủ.

Ta vào bếp bận rộn nửa ngày, chỉ nấu ra một bát cháo loãng. Ta ăn một miếng, nước mắt tí tách rơi vào trong bát.

Cháo ta nấu khó ăn quá.

"Tổ tông ơi, van xin người đừng vào bếp nữa, lần trước phòng bếp bị người đốt thành dạng gì rồi."

Ta ngẩng đầu lên, Dung Đình vội buông đồ trong tay xuống ba chân bốn cẳng chạy tới. Hắn giật bát trong tay ta, ghét bỏ ngửi ngửi sau đó tự mình uống sạch.

Ta tức giận đạp hắn một cái, hỏi hắn liên thanh như pháo, rõ ràng biết ta không biết nấu cơm mà xuống núi mua quà tân hôn cho chất nữ lại lâu như thế, ta đói sắp chết rồi.

Dung Đình xoa nơi ta vừa đạp, vui vẻ chỉ quà tặng chất đống ở cửa và vài vò rượu.

"Vốn muốn lên núi nhưng ta không có nguyên đan, không thể bay được. Đi đến một nửa lại cảm thấy chất nữ sắp lập gia đình, ta cũng phải mua đồ cầu hôn người."

"Đi chết đi, ngươi mau nấu cơm cho ta, vừa rồi Đại sư huynh không có cơm ăn, lúc đi ra mặt nhăn sắp thành bánh quai chẻo rồi."

"Đại sư bá tới? Người có uống rượu với hắn không?"

"Không có, có lẽ hắn mua rượu của Nhị sư huynh, uống như nước lã vậy."

Đêm đó, ta và Dung Đình ngồi trên nóc nhà ngắm trăng, ta cảm thán nói trăng ở Lệ Đường Sơn vẫn đẹp hơn. Dung Đình nói trăng ở Hỏa Ngục cũng không tệ.

Ta cảm thấy hắn ngốc rồi, Hỏa Ngục đâu có trăng.

Hắn quay đầu nhìn ta nói mấy năm kia ở Hỏa Ngục, chỉ có ta mặc đồ trắng xuất hiện trước mặt hắn, ta chính là vầng trăng kia.

Ta nhớ lúc Quỷ Vương đánh ta sưng mặt, hơn nửa đêm Dung Đình chạy tới phòng đưa ta một quả trứng gà luộc, nói với ta dùng trứng gà lăn sẽ hết đau.

Ta hỏi Dung Đình không hận mối thù gϊếŧ người thân sao.

Dung Đình lắc đầu nói Quỷ Vương đã chết rời, Hỏa Ngục lại thấy ánh mặt trời, phụ mẫu đã đầu thai luân hồi, mối thù của hắn đã báo rồi.

Ta ngẩn người hỏi Dung Đình, không phải ngươi cảm thấy ta gϊếŧ phụ mẫu ngươi à.

Dung Đình cũng ngẩn người, như nhớ ra điều gì đó mà nói lúc trước hắn hỏi Quỷ Vương tại sao muốn gϊếŧ cha mẹ hắn, không phải ta.

Ta vô cùng tức giận đánh hắn một đấm, hỏi chuyện hắn hỏi Quỷ Vương thì đuổi theo ta hỏi làm gì.

Dung Đình hùng hồn nói ai bảo mỗi ngày người dính nhau với Quỷ Vương, ta không hỏi được Quỷ Vương thì đương nhiên phải hỏi người.

Gió đêm hơi lạnh thổi đôi mắt khinh bỉ của ta sắp lật lên trời.

Dung Đình ôm vai giúp ta chắn gió, hỏi ta có phải làm người phàm thì không thể tu hành nữa, từ từ sẽ biến thành ông lão.

Ta nói đúng thế.

Dung Đình nói chẳng phải gì rất nhiều nếp nhăn xấu xí sao.

Ta nói ngươi có thể nhân lúc tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng chết sớm để đầu thai.

Dung Đình bảo ta mau phủi mồm, đừng nói ngốc nữa.

"Huống chi sư phụ gì rồi chắc chắn cũng rất đẹp."

TOÀN VĂN HOÀN