Giai điệu lưu chuyển, tiếng đàn bỗng trở nên dồn dập, mạnh mẽ như thác đổ xóa tan đi những ưu phiền đau khổ chốn hồng trần, làm rực lên ý chí sống còn và niềm hy vọng vào tương lai. Càng về sau, cầm âm dần trở lại tiết tấu chậm rãi ban đầu của nó. Ẩn đâu trong đó là nỗi buồn thê lương, cảm giác luyến tiếc. Những thứ gì đã mất đi sẽ mãi mãi không thể nào có lại được. Tại sao khi con người ta đánh mất đi thứ gì đó thì mới biết quý trọng nó?
Tiếng đàn đã dứt nhưng lòng người còn chưa dứt...
Một lúc lâu sau, bạch y nam tử mới ngẩng đầu lên, tay rời khỏi huyền cầm. Mày kiếm cũng đã giãn ra một chút ít. Có lẽ, y đã đưa những suy tư, tâm sự của mình vào cầm âm theo gió bay đi. Đời người có bao nhiêu năm, tội gì cứ mãi trói buộc mình vào cái vòng lẩn quẩn của cuộc sống.
-Đã có nhã ý đến đây, vì cớ gì lại không ra mặt?
Bộp.. bộp... tiếng vỗ tay kéo dài từ đuôi thuyền lên tận gian giữa nơi y ngồi thì mới dừng. Vị khách không mời cũng theo đó mà lộ mặt
-Xin thứ lỗi, vì tại hạ vẫn còn đang đắm trong mĩ âm tuyệt vời từ tiên khúc của huynh đài nên không kịp ra bái kiến. Mong huynh đài không để bụng.
Ngụy biện... bạch y nam tử hừ một tiếng, từ từ xoay người lại đối diện với tên kia. Kỳ thực, từ lúc chiều, y đã cảm nhận được khí tức của hắn nên mới ngồi trong thuyền chờ đợi thử xem hắn muốn giở trò gì. Nào ngờ trời đã sụp tối mà vẫn không thấy hắn hành động, đoán rằng hắn hình như cũng không có ý xấu gì, vì y tuyệt không cảm nhận được một tia sát khí từ hắn nên y cũng làm ngơ. Nhưng sức chịu đựng cũng có hạn. Hắn từ lúc đến đây, thủy chung cứ nhìn chằm chặp vào y, một khắc cũng không rời khiến y có chút khó chịu. Tuổi y cũng không còn nhỏ nữa để chơi cái trò mèo vờn chuột ngàn năm cũ rích kia nữa.
-Không cần dông dài, ngươi đến đây có mục đích gì?