Chương 3: Côn Luân có nữ (2)

Giẫm lên muôn vàn hào quang, Nhược Tôn mang theo cuốn Tiên Quan tập lớn như thế bay về phía bắc. Dải lụa buộc trên hai búi tóc cùng chiếc khăn lụa choàng qua vai nàng bay phấp phới trong không trung. Dù trên mặt nàng không hề có biểu cảm, nhưng khuôn mặt môi son má đào thậm chí còn át đi cả màu sắc của hoàng hôn.

Bước vào Thanh Cung, Nhược Tôn tránh đi vào chính điện mà vòng qua một con đường hẹp rồi đi thẳng sang điện phía bắc. Từng hàng từng hàng tiên các vây quanh một cái vạc lớn nằm ở giữa điện, trăm ngàn phiến vàng phiến ngọc bố trí thành những ô vuông chi chít, tất cả đều là bùa sách tiên, ghi chép lại toàn bộ huyền danh, năm tháng và đạo hạnh của các thần tiên.

Lĩnh tiên Ngọc Lang đang lục lọi thứ gì đó trên tiên các, nheo mắt nhìn xuyên qua khoảng trống giữa các ô, cười nói: “Ta còn đang nghĩ là ai mới đến, thì ra là Tôn nhi nhà ta!”

“Thượng thần, con đến trả lại Tiên Quan tập.” Nhược Tôn cưỡi mây lại gần, trả cuốn sách to nặng cho Lĩnh tiên Ngọc Lang.

“Có muốn xem một cuốn khác không? Thần vị của thiên giới phong phú như vậy, luôn luôn có cái phù hợp với Tôn nhi nhà ta.” Ngọc Lang đón lấy cuốn sách, nhân tiện nâng tay Nhược Tôn lên nhìn một cái rồi xúc động cảm thán: “Chẳng mấy chốc mà đứa nhỏ bụ bẫm ngày xưa đã là tiên nữ trưởng thành rồi, càng ngày càng không giống ta nữa, thật là đau lòng mà.”

“Đau lòng chuyện gì?”

“Đương nhiên là hôn nhân đại sự của Tôn nhi nhà ta rồi!” Ngọc Lang vuốt vuốt bộ râu trắng: “Tuy rằng thiên giới khắp nơi đều là thần tiên, nhưng dù sao cũng phải tìm ra một người tốt có phải không? Như cái tên Ngọc Hoành tinh quân kia thì không thể chấp nhận được.”

Nhược Tôn biết sư phụ của Ngọc Hoành tinh quân với Ngọc Lang thượng thần có xích mích, chẳng qua đó đã là chuyện của sáu vạn năm trước. Đối với hôn nhân đại sự Nhược Tôn cũng không có ý kiến gì, cũng không tiện bình luận về Ngọc Hoành tinh quân, nàng chỉ nói: “Con muốn làm môn thần, con đã nói với sư phụ rồi.”

“Môn, môn thần…” Ngọc Lang đạp vào khoảng không dưới chân, từ trên thang gỗ cao cao rơi xuống, “rầm” một tiếng ngã sấp ra đất.

Nhược Tôn vội vàng bay xuống đỡ Ngọc Lang dậy. Ngọc Lang xoa xoa eo, than vãn: “Tôn nhi ngoan của ta, một cô nương xinh đẹp tươi tắn như con sao lại muốn đi làm môn thần chứ?”

“Điềm Mô Mô là nam tiên cũng có thể làm chức nữ, tại sao con không thể làm môn thần?”

“Điều đó… Mặc Mặc là đệ tử quan môn của thiên tôn đời trước, vả lại đứa trẻ kia làm chức nữ cũng không có gì xấu.”

Dừng một chút, Ngọc Lang lại vuốt chòm râu trắng, ngữ khí bày vẻ gia môn bất hạnh: “Chỉ là khuôn mặt kia khôi ngô tuấn tú quá đã thu hút biết bao tiên nữ đến xin làm chức nữ. Đến nay cứ mười tiên nữ đã có sáu chức nữ rồi, trời xanh đang tốt đẹp bị các nàng ấy treo đủ thứ xanh xanh đỏ đỏ, thật khiến người ta đau lòng.” Than thở gia môn bất hạnh xong, Ngọc Lang lại nói tiếp: “Chỉ có giếng Thần Ma thiếu môn thần, chẳng lẽ con muốn đến đó?”

Nhược Tôn đáp: “Giếng Thần Ma nằm ở phía bắc vườn Bàn Đào, vừa thanh tịnh vừa tự tại.”

“Thanh tịnh thì thanh tịnh… nhưng có phần quá tĩnh lặng, không có cơ hội gặp gỡ tiên nhân.” Ngọc Lang mặt ủ mày chau, không có cơ hội gặp gỡ tiên nhân, cũng không có cơ hội để chúng thần thiên giới thấy được nhan sắc xinh đẹp của Tôn nhi nhà ông ấy.

Vốn năm đó Lĩnh tiên Ngọc Lang ông ấy liếc mắt một cái chọn trúng tiểu nha đầu mũm mĩm ngơ ngơ ngẩn ngẩn này làm đệ tử, lập tức bị chúng thần cười nhạo, hiện tại nàng trổ mã xinh xắn như thế này, khiến ông ấy vô cùng tự hào.

Đáng tiếc là nha đầu này càng trưởng thành càng thu mình lại, suốt ngày trốn trong Quy Tâm Các, không tụng kinh niệm Phật cùng với đại hòa thượng kia, thì sẽ tới vườn Bàn Đào múa đao vờn kiếm, mãi đến tối mới chịu ra ngoài.

“Thượng thần, con quay về trước đây.” Nhược Tôn đột nhiên nói, không đợi Lĩnh tiên Ngọc Lang trả lời đã xoay người bay ra khỏi Thanh Cung.

Ngọc Lang bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trốn cái gì chứ? Nếu thật sự đem ra so sánh thì con đã bỏ xa nàng ta rồi.”

Một lúc sau, Phạm Tâm cưỡi mây ngũ sắc nhàn nhã đến, làn váy dài uốn lượn trên không trung phảng phất như một dải cầu vồng.

Ngọc Lang ngồi cao trên đỉnh tiên các, cười ha ha hỏi: “Điện hạ, sao nay lại nghĩ tới việc đến thăm lão già này thế?”

Phạm Tâm nhướng mày, âm dương quái khí hỏi: “Nhược Tôn có ở đây không? Có người nhìn thấy nàng ấy vào đây.”

“Vừa đi rồi.”

“Thật vô vị.” Phạm Tâm bĩu môi: “Vốn muốn cho nàng ấy xem xiêm y mới của ta.”

“Ồ?” Ngọc Lang cẩn thận quan sát nàng một phen: “Đây là gấm vóc do Mặc Mặc mới dệt ra.”

Phạm Tâm nâng cằm, cười híp mắt: “Đây là quà sinh thần chàng ấy tặng cho ta.”

“Sinh thần của điện hạ sắp tới rồi, lão già này cũng thật hồ đồ.”

“Thượng thần hồ đồ cũng không sao, Nhược Tôn kia nếu không hồ đồ thì nàng ấy vẫn nợ ta một món quà sinh thần. Trốn được hôm nay nhưng ngày mai thì chưa chắc.” Phạm Tâm lười biếng nói, phất phất tay rồi mang theo mấy thị nữ nghênh ngang bỏ đi.

Trong sông mây bên ngoài Thanh Cung, Nhược Tôn thò đầu ra nhìn xung quanh một lượt, Phạm Tâm đã đi rồi. Màn đêm buông xuống, bốn bề yên tĩnh. Nàng cũng không cần phải trốn nữa, từ trong sông mây gom lại một đám mây mù rồi nhảy lên bay về phía tây.

Phạm Tâm là con gái duy nhất của Thiên Đế, sinh ra đã có vẻ ngoài xinh đẹp, từ khi còn nhỏ đã quen với sự hâm mộ và ân cần của người khác, ngày càng nghênh ngang hống hách. Nhược Tôn gặp nàng ta là trốn, không muốn gây ra chuyện thị phi.

Phía đông Ngân Hà, Tiêm Vân Cung đứng sừng sững trong bóng tối sâu thẳm, được nước Ngân Hà màu bạc phản chiếu lên toàn thân phát sáng, tưởng như từ bạc đúc thành.

Không xa lắm là Phưởng Vân Các đèn hoa rực rỡ, thỉnh thoảng lại vọng ra tiếng cười nói. Phàm ở đâu có Điềm Mặc, chỗ ấy chắc chắn không thể thiếu các tiên nữ cười duyên không ngớt.

Nhược Tôn nhẹ nhàng đáp xuống hậu viện của Phưởng Vân Các, một mảng lớn long tu thảo (cỏ râu rồng) dưới chân nhẹ nhàng đung đưa theo gió, lướt qua vạt váy của nàng.

Những thứ này đều do Điềm Mặc trồng, hắn nói long tu thảo vừa đẹp vừa hữu dụng, lúc nào nói chuyện cũng nhai nó. Từ đầu đến cuối Nhược Tôn vẫn không thể hiểu, vì sao thằn lằn lại là động vật ăn cỏ? Nhưng thôi như vậy cũng tốt, cho nàng một số cảnh báo rằng ở thiên giới này ăn cỏ nhiều hơn ăn thịt. Vì vậy suốt hai nghin năm nay, Nhược Tôn che giấu rất kỹ chân thân của mình, thậm chí cả Mịch Phong cũng không thể tìm thấy.

Ban đêm gió bắc thổi qua Ngân Hà, Nhược Tôn ngẩng đầu nhìn về phía Vọng Phu Đài cao cao, nghe nói rằng có một vị thượng thần sống ở nơi ấy, chỉ là chưa ai từng gặp qua.

Một tiếng cười khẽ như có như không, Điềm Mặc xuất hiện phía sau nàng, đầu ngón tay vuốt ve gò má của nàng, thái độ tuỳ tiện, ngả ngớn: “Muốn gặp ta thì có thể đi tìm ta, cũng không cần phải đứng trong gió lạnh đợi ta vất vả, khiến người ta đau lòng như vậy.”

Nhược Tôn không hề để tâm đến những lời nói của hắn, nàng đi thẳng vào vấn đề: “Điềm Mô Mô, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.”

Điềm Mặc mất hứng nói: “Ta tên Điềm Mặc, Điềm của điềm tĩnh, Mặc của mặc thuỷ, không phải Mô Mô.”

“Ta biết, ngươi đã nói vô số lần rồi.” Nhược Tôn liếc hắn qua kẽ tay đang cầm long tu thảo, thờ ơ nói. Ai ai cũng biết, hắn không hề điềm tĩnh, mà trong bụng cũng không có giọt mực nào (mặc thuỷ là mực nước).

Đến khi hắn đem cỏ bỏ vào miệng nhai, Nhược Tôn mới nói tiếp: “Điềm Mô Mô, ngươi nhất định phải giúp ta.”

“Là Điềm Mặc!” Điềm Mặc sửa lại, sau đó nhìn nàng chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Gấp cái gì?”

Nhược Tôn chậm rì rì, không nóng không lạnh nói: “Sắp đến sinh thần của Phạm Tâm rồi, ngươi biết đấy, lần trước nàng ta đã đòi quà của ta…”

Điềm Mặc trả lời rất nhanh: “Để Mịch Phong làm thú cưỡi của nàng ta một ngày.”

Nhược Tôn gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta không thể để Mịch Phong làm thú cưỡi của nàng ta, một ngày cũng không được.”

“Vì sao?” Điềm Mặc vuốt vuốt tóc, thở dài: “Nói mới nhớ, Mịch Phong kia là thú cưỡi của sư phụ ta, đáng lẽ phải là vật của thiên tôn.”

“Mịch Phong không phải vật, hắn cũng là thượng tiên, cũng giống như chúng ta, vì sao phải làm thú cưỡi chứ?”

Điềm Mặc đã đố kỵ biết bao nhiêu năm nay, chua xót nói: “Không phải ngươi suốt ngày cưỡi hắn bay tới bay lui sao?”

“Đó là hắn cõng ta, không phải ta cưỡi hắn.”

“Có gì khác chứ?”

“Hắn là Mịch Phong, ta là Nhược Tôn.”

“...” Điềm Mặc một tay chống cằm, hoàn toàn không nói nên lời. Nàng luôn có thể lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia, còn khiến người ta câm như thóc, trong lời nói dường như còn ẩn chứa mấy phần thiền ý. Tóm lại, nàng rất dị thường.

Điềm Mặc tựa vào trụ ngọc, bàn luận: “Ngươi cũng biết tính tình của Phạm Tâm, ta nào có bản lĩnh khuyên được nàng ta.”

“Ngươi luôn có cách dỗ nàng ta vui vẻ, ta không lo.” Nhược Tôn nhún vai: “Ngươi giúp ta việc này, ta cũng sẽ báo đáp ngươi.”

Điềm Mặc mím môi nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt sáng rực như sao hiện lên một tia tà ý, thấp giọng cười xấu xa: “Vậy ngươi cười với ta một cái báo đáp ta đi?”

“Cười?” Nhược Tôn chớp mắt suy nghĩ một lúc, sau đó giơ ngón cái và ngón giữa lên kéo khoé mắt và khoé miệng của mình lại gần nhau, khuôn mặt xinh đẹp lập tức biến thành mặt của một nữ quỷ. Điềm Mặc bị nghẹn cỏ, vỗ mạnh vào ngực mấy cái.

Nhược Tôn bỏ tay ra, xoa xoa mặt nói: “Biết rõ ta sẽ không cười, cưỡng ép cũng vô dụng thôi.”

Điềm Mặc phiền muộn cụp mắt xuống: “Cái đó… Ta còn chưa nghĩ ra ngươi phải báo đáp ta như thế nào, khi nào ta nghĩ xong sẽ nói cho ngươi biết.”

“Vậy ta đi trước, chỉ cần ngươi khuyên được Phạm Tâm, bất cứ cái gì ta cũng có thể đồng ý với ngươi.” Nhược Tôn vung khăn lụa lên, triệu hồi một đám mây tới rời đi.

Điềm Mặc vẫn tựa vào trụ ngọc, bên tai hắn vẫn còn vương lại chút dư âm. Dung mạo và giọng nói của nàng kinh diễm như vậy, nhưng lại không có sức sống, thờ ơ không mang theo chút cảm xúc nào.

Lúc mới đến thiên giới, nàng không khóc không cười, không buồn không giận, vô cùng kỳ quái, hắn bèn biến thành một con thằn lằn để doạ nàng. Những tiểu tiên nữ bình thường nhìn thấy đều sẽ tái mặt, hoặc thậm chí sợ hãi phát khóc. Nhưng không ngờ Nhược Tôn lúc ấy đang giúp La Tịnh chuẩn bị dược liệu, thấy hắn mặt không biến sắc mà còn cầm dao chặt đứt cái đuôi ngo ngoe của hắn. May là đuôi thằn lằn có thể mọc ra lại, nếu không hắn đã trở thành tiên tàn tật rồi.

Lịch sử thời kỳ đau khổ lâu dài đó, Điềm Mặc cứ mãi canh cánh trong lòng.

Về phần lịch sử đau khổ mà nàng để lại cho Phạm Tâm, so với hắn còn nghiêm trọng hơn.

Khi đó hoa đào nở rộ, gió mát thổi nhẹ, Mịch Phong vẫn còn chưa hoá thành hình người, hắn nâng Nhược Tôn lên cao bằng đôi cánh rộng và mềm mại của mình, để nàng có thể vươn tay ra hái đào tiên. Các tiểu tiên xung quanh ai cũng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, nhìn chi chít đào tiên trên cây mà thèm nhỏ dãi.

“Nhược Tôn, có thể hái cho ta một quả không?”

“Cũng cho ta nữa?”

“Ta cũng muốn, ta cũng muốn!”

Nhược Tôn gật gật đầu, hái một quả ném một quả, khiến chúng tiểu tiên đều rất vui vẻ. Đến khi Nhược Tôn ném cho tiểu tiên nữ đứng cạnh Điềm Mặc, nàng ta liền khinh thường ngoảnh đi, cũng không thèm đưa tay ra nhận lấy, kiêu ngạo nói: “Ta ăn chán rồi!”

“Phạm Tâm, ngươi không ăn thì cứ nói, để ta ăn!” Điềm Mặc cúi người nhặt quả đào lên.

Phạm Tâm dùng chân đá quả đào đi: “Nàng ta hái đào thì có gì hay chứ?”

Điềm Mặc liếc mắt nhìn Nhược Tôn đang ở trên cao, cười với Phạm Tâm: “Nhược Tôn là đệ tử của La Tĩnh đại sư và Ngọc Lang thượng thần, chắc chắn có chỗ siêu phàm, không thể xem thường.”

“Vừa mập vừa ngốc, không biết khóc cũng không biết cười, quái thai!” Phạm Tâm hếch cằm nhọn lên, chỉ tay vào Nhược Tôn hét lớn: “Ngươi xuống đây cho ta, đào tiên không phải muốn hái là hái!”

Mịch Phong nghiêng nghiêng đôi cánh, Nhược Tôn đang chuẩn bị trượt theo lông vũ của hắn đi xuống thì đột nhiên nhìn thấy một con côn trùng nhỏ bay quanh chóp mũi nàng, vo ve vo ve…

Có tiểu tiên đồng hét lên: “Cẩn thận con ong, nó sẽ đốt ngươi đó!”

Nhược Tôn lập tức ra tay, nhón tay bắt lấy con ong, lẩm bẩm: “Mịch Phong?* Tại sao lại khác biệt lớn như vậy?” Vừa nói vừa quay lại nhìn Mịch Phong đang dịu dàng nhìn nàng.

(*Ở đây tác giả chơi chữ đồng âm, Nhược Tôn nghe nhầm con ong: 蜜蜂 thành Mịch Phong: 觅风 , phát âm là mifeng)

Trong lòng nàng băn khoăn, chẳng lẽ loại côn trùng bay này sau khi tu tiên sẽ từ từ lớn lên, cuối cùng trưởng thành như Mịch Phong hiện tại sao? Vậy thì bắt giữ thêm mấy con nữa, để bọn chúng bầu bạn với Mịch Phong.

Nhược Tôn buông tay thả con ong bay đi, rồi nhìn chằm chằm theo nó cho đến khi nó đã bay về tổ ẩn sâu trong cành lá. Tay mắt Nhược Tôn nhanh nhẹn, không nói lời nào lấy luôn tổ ong xuống.

Ngay sau đó phía dưới một màn hô hoán.

“Á!? Chạy mau đi!”

“Đó là tổ ong, đừng có chạm vào nó, mau ném nó đi!”

“Mọi người cẩn thận kẻo bị đốt đó, ong ở đây dữ lắm!”

“Nhược Tôn, nhanh, nhanh ném nó đi!” Điềm Mặc sốt ruột giậm chân.

Thấy khung cảnh ở dưới hỗn loạn như vậy, Nhược Tôn cũng ý thức được bản thân đã gây hoạ, vì vậy ngoan ngoãn buông tay. Tổ ong rơi xuống dưới, không nghiêng không lệch vừa vặn đáp thẳng vào khuôn mặt đang hếch lên của Phạm Tâm. Thảm kịch đã vượt quá tầm kiểm soát.

Bàn về mức độ nghiêm trọng của vấn đề, có lẽ so với Điềm Mặc bị chặt đuôi không nghiêm trọng bằng. Nhưng đối với nữ tử dung mạo vô cùng quan trọng, thậm chí là một tiểu tiên nữ trời xinh mỹ miều như Phạm Tâm. Phá hủy mặt của nàng ta còn tệ hơn là bị lấy mạng. Sau đó, Phạm Tâm cũng không bao giờ đến vườn Bàn Đào nữa, mâu thuẫn với Nhược Tôn suốt hai nghìn năm nay.