Lời phía sau Cố Thất Thiếu còn không kịp nói ra, Long Phi Dạ liền lạnh lùng cắt đứt, "Cố Thất Thiếu, ngươi còn chưa cùng Bản vương đi thu thập những lão gia hỏa kia ở Y thành, ngươi vội vã chết làm gì?"
Tiếng nói vừa dứt, hắn lại bất thình lình rút trường kiếm, mượn khí lực rút kiếm, hắn ôm Hàn Vân Tịch, kéo Cố Thất Thiếu, gắng gượng lôi kéo cả hai người phi vọt lên. Đồng thời lại chọn một nơi bề mặt đá bằng phẳng ở trên vách núi cao chót vót, lại một lần nữa hung hăng đâm trường kiếm xuống, vào sâu trong lớp đất đá.
Chỗ địa hình bằng phẳng này được cấu tạo từ Thạch Bích(1), mà không phải là Thổ Thạch Chi Bích(2), trường kiếm đâm vào đá một cái là phi thường vững chắc. Thấy vậy, Cố Thất Thiếu mừng rỡ, liền lấy chủy thủ cũng đâm vào vách đá, lần này cuối cùng cũng tìm được một điểm chống đỡ chắc chắn.
(Chú thích:
(1) Thạch bích: cứ hiểu là loại đá cứng:))
(2) Thổ thạch chi bích: chắc đây là đá vôi nhờ🤔)
Hàn Vân Tịch cũng coi như là được thả lỏng một hơi dài, nàng buông tay ra.
Nàng quay đầu nhìn Long Phi Dạ, thấp giọng, "Chàng khổ cực."
Biểu tình Long Phi Dạ lạnh lùng, không trả lời nàng, lại cúi đầu xuống, cái cằm sáng bóng của hắn dán chặt vào trên trán của nàng.
Đây, hành động này có được tính là đang đáp lại hay không?
Phỏng chừng chỉ có chính Long Phi Dạ tự mình biết. Tóm lại, Hàn Vân Tịch bị khí tức đặc biệt của Long Phi Dạ bao vây, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Cả ngọn núi còn đang chấn động, giống như là Sơn Thần đang nổi giận. Đất, đá vụn, không ngừng từ bên trên lăn xuống, rơi xuống vực sâu không thấy đáy. Hàn Vân Tịch bọn họ chỉ có thể coi là tạm thời an toàn, theo tỉ lệ vách núi sụp đổ tăng lên theo thời gian, theo mức độ đất đá rơi xuống, ba cái tính mạng của bọn họ có thể sẽ rất nhanh thì rơi xuống.
Còn đường sống duy nhất dẫn ra bên ngoài đến nay vẫn còn là ngọn lửa cháy hừng hực, bọn họ chỉ có thể chờ cứu viện. Chẳng qua, ai cũng không biết, liệu Sở Tây Phong cùng Đường Ly sẽ tới trước, hay là khối đá lớn này sẽ bị sụp xuống trước.
Cố Thất Thiếu nhìn chằm chằm ngọn lửa phía dưới ở trong mật đạo cuối cùng, như có điều suy nghĩ. Hàn Vân Tịch tựa vào Long Phi Dạ, vốn nên khẩn trương sợ hãi, nhưng không biết tại sao, tâm tình của nàng lại bình tĩnh lạ thường. Nàng nhớ tới một câu nói, có thể cùng người mình thích ở chung một chỗ, cho dù gặp khó khăn không sợ, đứng trước thời khắc sinh tử cũng không sợ chết. Có lẽ, chính là loại cảm giác này. Về phần Long Phi Dạ, ánh mắt hắn nhìn về phương xa, không có tiêu cự, cũng không biết đang suy tư điều gì. Tóm lại, ba người này đang cùng nhau rong ruổi ở bên bờ sinh tử, lại không có người nào cảm thấy sợ hãi.
Đột nhiên, Cố Thất Thiếu kêu to, "Mau nhìn! Lửa đang tắt!"
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đều không coi là chuyện đáng kể, mỗi người đều không quan tâm, lười để ý thừa thãi tới hắn. Cho dù là tốc độ của Sở Tây Phong cùng Đường Ly có nhanh hơn nữa, cũng không có khả năng ở trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, vừa chạy tới cứu viện, hơn nữa còn dập tắt được lửa.
Cố Thất Thiếu, người này nhất định là thấy buồn chán, lại muốn trêu đùa.
"Các ngươi mau nhìn! Lửa tắt, thật sự tắt!"
Cố Thất Thiếu thật sự kích động, đưa tay tới nắm chặt ống tay áo Hàn Vân Tịch. Vừa mới xong, nào thì bắt tay, nào thì kéo tay lâu như vậy Long Phi Dạ không cũng lên tiếng, lần này lại lập tức lạnh giọng, "Buông tay!"
Lời vừa nói, Hàn Vân Tịch đột nhiên kinh thanh, "Lửa bị dập tắt! Thật sự đã tắt!"
Long Phi Dạ hướng mắt nhìn về phía mật đạo bên kia, lại thật sự nhìn thấy nơi đó vừa mới xong còn có lửa lớn cháy hừng hực, mà nay đã không có! Chuyện gì xảy ra?
"Cố Thất Thiếu, ngươi mau đi nhìn một chút!"
"Ta đi nhìn một chút!"
Hiếm thấy Long Phi Dạ cùng Cố Thất Thiếu ăn ý, đồng thời mở miệng. Long Phi Dạ đưa ra một chân, Cố Thất Thiếu không chút do dự nhảy lên, hung hăng giẫm lên chân Long Phi Dạ một cái, mượn lực bay ra, bay tới hướng mật đạo bên kia.
Hắn vừa đứng ở cửa mật đạo, liền thấy toàn bộ lửa trong mật đạo thật sự bị dập tắt. Hắn hướng về phía Long Phi Dạ hô to, lúc này Long Phi Dạ mới ôm Hàn Vân Tịch bay qua.
Ba người đều đặt chân trên mặt đất, tâm tình đang treo lơ lửng cũng không thể hạ xuống. Bọn họ không thể yên tâm được. Bởi vì, ngọn lửa đột nhiên được dập tắt, liệu có phải có người muốn lừa gạt bọn họ hay không?
Chẳng qua, bất kể là có bẫy hay lừa gạt, bọn họ cũng chỉ có con đường này. Khi cả ba người đứng ở chỗ này cũng có cảm giác như đang treo người trên vách đá, bên dưới là vực sâu không đáy, bọn họ có cảm giác rõ ràng là địa cung càng ngày càng lay động dữ dội. Toàn bộ địa cung giống như có thể sụp đổ xuống bất cứ lúc nào.
Không có bất kỳ thương lượng nào, cũng không có bất kỳ mâu thuẫn nào, Cố Thất Thiếu đi phía trước để dò đường, Long Phi Dạ ở phía sau che chở Hàn Vân Tịch. Bọn họ một bên né tránh đất đá rơi xuống, một bên nhanh chóng thông qua mật đạo. Có thể thấy trong mật đạo phủ đầy vụn đất đá, hẳn là có người đã dùng phương thức đổ đất đá lên lửa, để dập lửa.
Loại này phương thức dập lửa này phi thường thông minh, không chỉ có lấy luôn nguyên liệu tại chỗ, hơn nữa, cũng không dùng nước để dập lửa mà sinh ra khói dầy đặc. Cho nên, một khi dập được lửa, Hàn Vân Tịch bọn họ liền có thể trực tiếp trốn ra ngoài, không cần chờ khói dầy đặc tản ra.
Hàn Vân Tịch luôn cảm thấy người tắt lửa không giống như là người giăng bẫy, càng giống như là người dụng tâm lương khổ giúp bọn hắn. Nếu như là đào một cạm bẫy, muốn bẫy bọn họ, thật ra thì không cần phải tốn công tốn sức nhiều như vậy, trực tiếp vây khốn bọn họ ở vực sâu là đã xong chuyện.
Đương nhiên, dưới tình huống khẩn cấp phải chạy thoát thân, Hàn Vân Tịch không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Bọn họ càng chạy mới phát hiện địa cung bị sụp đổ phi thường lợi hại. Thởi điểm bọn họ sắp đến cửa ra của mật đạo, mật đạo cũng sập một nửa, may mắn không bị sập toàn bộ lối ra.
Nhưng thời điểm bọn hắn chạy ra đến cửa mật đạo thứ hai, càng nhìn ra ngoài thì càng thấy mật thất đã bị đá lớn đóng chặt.
Đất núi rung chuyển, đứng ở trong mật thất cũng không thể đứng vững. Đá vụn, đất, cát, không ngừng rơi xuống, càng ngày càng nhiều, có khuynh hướng muốn bao phủ kín nơi này.
Con đường này, tựa hồ như vực sâu, càng giống như Tử Lộ!
"Coi chừng nàng!" Long Phi Dạ nghiêm nghị.
Trong lúc nhất thời Cố Thất Thiếu còn không kịp lấy lại tinh thần, thấy vẻ mặt của Hàn Vân Tịch bối rối, hắn mới biết có ý gì.
Cố Thất Thiếu cố ý đứng ở sau lưng Hàn Vân Tịch, phi thường vui vẻ trả lời, "Yên tâm!"
Long Phi Dạ buông Hàn Vân Tịch ra, đi tới phía trước tìm kiếm lối thoát ra. Hai tay hắn vận công, rất nhanh thì đẩy hai tay truyền nội lực về phía trước, gắng gượng đánh nát bấy những tảng đá lớn đang cản đường.
Thấy vậy, Hàn Vân Tịch cùng Cố Thất Thiếu cũng thở hắt ra ngụm khí lạnh, trao đổi ánh mắt với nhau, tựa hồ cũng ở nói cho đối phương biết, nếu ngày sau không có chuyện, nên bớt trêu chọc vị này.
Tích luỹ ở phía sau tảng đá lớn là một số tảng đá nhỏ, Long Phi Dạ truyền trường kiếm đi, lưỡi kiếm hung hăng chặt chém xuống. Chỉ thấy Kiếm Mang cùng lưỡi kiếm đồng thời chặt xuống, trong đống đá xuất hiện một vết rách thật dài.
Kiếm khí tựa hồ hội tụ ở bên trong vết rách này, không tiêu tan. Bất quá, chỉ trong chốc lát, kiếm khí bùng nổ, ánh sáng chói mắt, đánh văng toàn bộ đất đá.
Cố Thất Thiếu nhìn ngây ngốc. Phải có nội công thâm hậu bao nhiêu mới hóa thành kiếm khí hội tụ như thế? So với lần đó bọn họ quyết đấu, nội công của Long Phi Dạ lại tiến bộ không ít! Hắn vẫn luôn cho là trường tiên thuật của Long Phi Dạ là lợi hại nhất, nhưng bây giờ xem ra, kiếm thuật của hắn cũng phi thường kinh khủng. Rốt cuộc, người này am hiểu nhất là kiếm thuật hay là trường tiên thuật đây?
Cố Thất Thiếu còn đang ngớ người tại chỗ, Long Phi Dạ đã kéo Hàn Vân Tịch ra, tránh thoát đất đá đang dao động bay tới. Hắn hung tợn liếc mắt nhìn Cố Thất Thiếu, ánh mắt kia thật sự có thể gϊếŧ người. Đã nói để cho hắn trông coi Hàn Vân Tịch, đến lúc nào rồi mà người này có thể đứng ngẩn người như thế.
( hú hền chim én chứ zì nứa 🐥)
Cố Thất Thiếu lúng túng, đàng hoàng hứng đựng một cái ánh mắt xem thường từ Long Phi Dạ, không dám lên tiếng.
Hắn quả quyết chạy đến phía trước, tiếp tục đi mở đường. Sau khi nhảy ra khỏi cửa ra, chắc chắn không có cạm bẫy mới để cho Long Phi Dạ bọn họ đuổi theo.
Bọn họ một mực đi theo đường có lót gạch là chắc chắn có thể đi thông tới cửa ra của địa cung. Không thể không nói, tình huống nơi này bị sụp đổ còn bết bát hơn bên trong địa cung, dọc theo đường đi, Cố Thất Thiếu cùng Long Phi Dạ cũng không thiếu phải dọn dẹp những tảng đá lớn cản đường.
Kỳ quái ở chỗ, cả một đường bọn hắn đi ra ngoài cũng không bắt gặp bất kỳ cạm bẫy hay quân mai phục nào, điều này làm cho bọn hắn càng ngày càng phòng bị đối với đoạn đường phía trước.
Nguy hiểm, có thể chính là ở cửa ra, ở một bước cuối cùng hay không? Dù sao đoạn đường này cũng là thẳng một đường đi lên phía trên, muốn đánh lén bọn họ là điều quá dễ dàng.
Lúc này, Long Phi Dạ đánh văng ra một tảng đá lớn, bụi bặm mù mịt, lại thấy phía trước có hai bóng người.
"Cẩn thận!" Long Phi Dạ kinh thanh, trước tiên vẫn là đẩy Hàn Vân Tịch về phía sau, bảo hộ nàng. Cố Thất Thiếu cơ hồ là đồng thời cũng kéo Long Phi Dạ sang một bên, chính mình đối diện, ngăn cản Nỗ Tiễn bắn tới.
Không sai, hai bóng người trước mặt kia chính là Sở Thiên Ẩn cùng một phụ nhân trung niên mặc áo đen.
Sau khi Long Phi Dạ gϊếŧ hết Nỗ Tiễn Thủ là phải lập tức đi tìm Hàn Vân Tịch, mà Sở Thiên Ẩn ở phía sau Đường Lang, cho người phóng hỏa, muốn dồn Long Phi Dạ vào chỗ chết.
Đối với Long Phi Dạ, Sở Thiên Ẩn mãi mãi cũng nhiều hơn một phần phòng bị. Hắn vốn định đốt lửa này thật lớn trong vòng nửa tháng, để sau khi Cố Thất Thiếu cùng Long Phi Dạ bọn họ cũng mệt chết mới định rời đi. Nhưng hắn vạn vạn lần không nghĩ tới địa cung sẽ sụp đổ, hắn chỉ có thể trốn.
Đáng tiếc, trốn tới đây liền bị đá lớn cản đường, phí thật lớn tinh thần cùng sức lực cũng không tìm cách thoát ra được. Hắn vạn vạn không nghĩ tới Long Phi Dạ bọn họ có thể trốn ra được.
Nỗ Tiễn bắn trúng bả vai của Cố Thất Thiếu, Sở Thiên Ẩn không có chút nào nương tay. Ngay sau đó, hắn bắ.n ra đạo Nỗ Tiễn thứ hai, hắn tự mình xuất thủ, uy lực cùng độ chính xác của Nỗ Tiễn so với những cao thủ Nỗ Tiễn Thủ lúc trước ám sát Hàn Vân Tịch còn phải gọi là gấp bội lần.
Mũi tên thứ hai này chính là nhắm vào Hàn Vân Tịch!
Cố Thất Thiếu thì hắn không để trong mắt, mục tiêu cuối cùng của hắn là Long Phi Dạ. Mà muốn đả thương Long Phi Dạ, dĩ nhiên là phải bắt xương sườn mềm của Long Phi Dạ, hạ thủ với Hàn Vân Tịch.
Long Phi Dạ tất nhiên nhìn ra ý đồ của Sở Thiên Ẩn, mâu quang của hắn lãnh mang kinh người. Vừa vặn gặp phải Sở Thiên Ẩn, nợ cũ, thù mới, Long Phi Dạ phải tính toán hết một lần này mới thoả đáng!
Long Phi Dạ mị mắt thấy Nỗ Tiễn đang bay tới hướng đối diện Hàn Vân Tịch. Ngay tại thời điểm mũi tên đến trước mắt, hắn tinh chuẩn bắt lại, ngay sau đó tay không b.ắn ra, hoàn toàn lấy thế nhanh như chớp, bắn tới hướng Sở Thiên Ẩn.
Sở Thiên Ẩn vội vàng nghiêng đầu, thiếu chút xíu nữa liền bị mũi tên đả thương. Đáy mắt hắn của xẹt qua một vẻ khϊếp sợ, lúc này mới được lĩnh giáo thực lực chân chính của Long Phi Dạ.
Hắn vứt bỏ mũi Nỗ Tiễn bằng gỗ, nhận lấy mũi tên dài từ tay Hắc Y phụ nhân đưa tới, lại tay không làm ra một động tác giống như đang giương cung.
Động tác giương cung của hắn nhìn như chậm chạp, nhưng thực ra tràn đầy lực lượng. Không có cung, không có dây, trong tay chỉ có một mũi tên dài lại làm cho người ta có một loại cảm giác mũi tên đã lắp vào cung, phi thường chân thực, cảm giác dây cung bị kéo căng, súc thế đãi phát(3).
(Chú thích:
(3) Súc thế đãi phát [蓄势待发] – (xù shì dài fā): Tích lũy/gom góp sức mạnh và chờ thời cơ hành động.)
Hàn Vân Tịch cùng Cố Thất Thiếu cũng nhìn đến ngây người, biểu hiện cực kỳ không tưởng tượng nổi. Không có cung, chỉ có một cái mũi tên dài, thật sự có thể bắn hay sao? Phải biết, Sở Thiên Ẩn đang cầm vào đuôi mũi tên, mặc cho khí lực của hắn có lớn hơn nữa, cũng không thể bắn xa!
Đây là chiêu số gì? Hắn muốn phô trương thanh thế, lừa bịp người sao?
Nhưng mà, Long Phi Dạ thấp giọng, hết sức chăm chú, "Cố Thất Thiếu, coi chừng nàng!"
Lần này, Cố Thất Thiếu không dám lại có sơ sót. Hắn vốn là đứng sau lưng Long Phi Dạ, lại đem Hàn Vân Tịch kéo ra phía sau mình, đồng thời bảo vệ nàng.
Hàn Vân Tịch lạnh lùng nhìn Hắc Y phụ nhân đang ẩn thân cạnh Sở Thiên, thấp giọng, "Long Phi Dạ, đầu mũi tên Sở Thiên Ẩn đang cầm có tẩm kịch độc, chỉ cần dính một chút là trí mạng, chàng phải muôn vàn cẩn thận!"
Nếu như nàng không đoán sai, Hắc Y phụ nhân này chắc chắn là nữ nhân trong miệng Mụ già Hắc Y đã nói lúc trước, Vu Dì.
Long Phi Dạ gật đầu một cái, rút trường tiên đang quấn ở một bên hông ra.
Ngự Tiễn Thuật!
Hắn điều tra Sở gia rất lâu, cũng còn không cho ra khẳng định cuối cùng, cũng không nghĩ tới Sở Thiên Ẩn lại ở chỗ này lộ ra mặt mũi thật.
Tay không giương cung, Ngự tiễn thuật, chính là bí thuật của một trong bảy quý tộc, U Tộc. Trong cuổn «thất quý tộc chí» đã ghi lại rất rõ.
Mặc dù không có cung, nhưng lực bộc phát của mũi tên thì không thể coi thường.
Sở Thiên Ẩn vừa xuất ra bản lĩnh giữ sân nhà, chắc là chuẩn bị muốn làm xong chuyện thì diệt khẩu. Hắn còn muốn nhìn một chút, nhìn thật tốt xem rốt cuộc là ai diệt miệng ai!
Đột nhiên, một tiếng "Hưu" ác liệt, thế của Độc Tiễn như chẻ tre, trực tiếp bức bách phi tới.
Một mũi tên vừa ra, Sở Thiên Ẩn cũng không có bỏ qua, thậm chí hắn còn bắn thêm mấy mũi tên. "Hưu! Hưu! Hưu!" Từng tiếng mũi tên như xé gió, ác liệt phi tới, hơn nữa, phương hướng đều là bất đồng. Có thể nói là, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, mọi phương đều bị công kích!