Thú nhỏ cũng không dám lại nhao nhao Vân Tịch ma ma nữa, nó yên lặng ngồi ở một bên, nhìn Vân Tịch ma ma hạ mỗi một châm.
Rất lâu rất lâu, Vân Tịch ma ma châm cứu xong rồi, nhưng công tử vẫn bất tỉnh.
Cái tay móng vuốt nhỏ mũm mĩm kia của nó quệt lung tung trên mặt, lau đi nước mắt, sau đó nhảy xuống giường, nhanh như chớp liền không thấy.
Không bao lâu sau, nó mang đến một bao lớn dược liệu, đổ vào bên cạnh công tử.
Hàn Vân Tịch tựa ở bên giường nghỉ ngơi, bị thú nhỏ dọa cho phát sợ, tiểu tử này thế mà giấu nhiều dược liệu quý báu như vậy, hơn nữa, trong đó có một loại Xà Quả rất là hiếm gặp!
Phương thuốc Mễ Độc trị liệu cho bà lão câm, trong đó cần một vị thuốc chính Xà Quả!
Dựa vào môi trường sinh trưởng của loại dược liệu này đoán chừng, toàn bộ Vân Không Đại Lục nhiều lắm chỉ có thể xuất hiện ba viên, không ngờ thú nhỏ thế mà giấu một viên.
Hàn Vân Tịch sau phút thảng thốt, cũng cảm thấy bình thường, dù sao thú nhỏ sống nhiều năm như vậy, không chừng viên Xà Quả này là cất giấu từ rất lâu rất lâu về trước.
Hàn Vân Tịch mỏi mệt đưa tay cầm lấy Xà Quả, thấy thế, thú nhỏ lập tức đứng lên, trừng to mắt.
“Thú nhỏ, đống đồ vật này của ngươi cứu không được Cố Bắc Nguyệt, chỉ có thể chờ đợi hắn hồi phục, rồi tẩm bổ thân thể cho hắn, hiểu chưa? Viên Xà Quả này bồi bổ không được thân thể, có thể cứu người khác, ta trước mắt cất lại nhé.” Hàn Vân Tịch dịu dàng giải thích, với thời điểm thi châm tưởng như hai người khác nhau.
Vừa rồi nàng lo lắng, mà thời điểm thi châm kiêng kỵ nhất bị quấy rầy.
Thú nhỏ cũng không lạ Vân Tịch ma ma, chỉ là, nó nghe không hiểu Vân Tịch ma ma là có ý gì, nó nghĩ Xà Quả có thể cứu công tử.
Nó nhìn thấy Vân Tịch ma ma đem Xà Quả cất trong tay áo, lập tức liền không vui.
Nó nhảy lên cánh tay Hàn Vân Tịch, dùng sức cào.
Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ, lại lấy ra Xà Quả, nhìn Cố Bắc Nguyệt lắc đầu, thú nhỏ lúc này mới hiểu rõ, hậm hực nhảy xuống, cuộn mình đến bên cạnh Cố Bắc Nguyệt.
“Triệu ma ma, đem dược liệu cất hết.” Hàn Vân Tịch nhàn nhạt phân phó.
Triệu ma ma ôm hết đống lớn trân phẩm, thú nhỏ nhìn cũng không nhìn, nó co quắp thủ bên cạnh Cố Bắc Nguyệt, cái đầu nhỏ cọ xát mu bàn tay của hắn xong lại vùi xuống.
Không nhìn thấy công tử cười, nó thật buồn.
Hàn Vân Tịch nhìn thấy, bất đắc dĩ nhíu mày, thú nhỏ này làm sao lại hợp Cố Bắc Nguyệt như vậy nhỉ? Từ lần đầu tiên nhìn thấy nó liền không sợ người lạ.
“Thú nhỏ, đừng lo lắng, hắn không nguy hiểm tính mạng, hắn cần thời gian hồi phục.” Hàn Vân Tịch nhẹ nhàng nói.
Cố Bắc Nguyệt thực sự bị thương quá nặng, hắn không chỉ cần có năng lượng, cũng cần được ngủ, có lẽ ngất xỉu với hắn mà nói là tốt, chỉ là hắn cần bổ sung thức ăn nước uống.
“Vương phi nương nương, thuốc nguội rồi, lão nô tới đút nhé.” Triệu ma ma thấp giọng nói, tâm tình cũng nặng nề.
Lúc này Sở Tây Phong tiến vào: “Vương phi nương nương, Quế ma ma đang nổi giận.”
Quế ma ma đã đợi sắp một canh giờ.
“Để bà ta đợi.” Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.
Trước đó trong cung, Thái hậu không vội; bây giờ ở chỗ này, nàng cũng không vội.
Thủ hạ của Tần Vương điện hạ, chính là không có sợ phiền phức, Sở Tây Phong cười nói: “Vâng!”
Đang muốn đi, Triệu ma ma lại gọi hắn: “Ngươi qua đây giúp chút, đỡ người dậy.”
Trong phòng chỉ có Vương phi nương nương cùng bà, Triệu ma ma lo lắng Vương phi nương nương vô tâm lại tiếp tục làm ra hành động nam nữ thụ thụ bất thân gì nữa.
Ở trong cung Thái hậu, may mắn Quế ma ma đi ra muộn, nếu không nhìn thấy một màn kia, có trời mới biết lời đồn sẽ truyền thành kiểu gì.
Triệu ma ma nháy mắt, Sở Tây Phong liền đã hiểu, hắn sai một người hầu đi ứng phó Quế ma ma.
Cố Bắc Nguyệt bị hôn mê sâu, rất khó đút thuốc, Triệu ma ma cùng Sở Tây Phong vật vã rất lâu mới miễn cưỡng cho uống mấy ngụm.
Hàn Vân Tịch không dễ dàng mới bình tĩnh trở lại, thấy thế lại sốt ruột: “Để ta!”
Nàng nói liền muốn đón lấy thuốc trên tay Triệu ma ma, Triệu ma ma vội vàng tránh đi: “Vương phi nương nương, an tâm chớ vội, an tâm chớ vội!”
“Ngươi ngốc quá, cầm lấy để ta đút!” Hàn Vân Tịch gấp rồi.
Triệu ma ma không dám nha: “Vương phi nương nương, bệnh nhân như vậy. Lão nô có kinh nghiệm để lão nô làm đi.”
“Nói nhảm cái gì thế! Lâu như thế mới đút được bao nhiêu?” Hàn Vân Tịch tức giận.
Ai ngờ, thú nhỏ đột nhiên nhảy lên trên cánh tay Triệu ma ma, lập tức đem một chén lớn thuốc toàn bộ hút sạch.
Ba người có mặt thấy thế đều thất kinh, thú nhỏ làm gì vậy?
Chỉ thấy thú nhỏ nhảy lên người Cố Bắc Nguyệt, cúi người dùng miệng mớm cho hắn uống.
Thú nhỏ đút thật chậm thật chậm, nhưng, nước thuốc thế mà một chút xíu đều không có chảy ra, Hàn Vân Tịch bọn họ đều trợn tròn mắt, không nghĩ tới thú nhỏ còn có bản lãnh này.
Khi thú nhỏ đút xong thuốc, đã qua nửa canh giờ, đầu của nó sắp cứng ngắc rơi mất, thế nhưng, nhìn thấy sắc mặt công tử khôi phục một chút như vậy, nó vô cùng vui vẻ, nhảy nhót bên trên cánh tay Triệu ma ma, muốn càng nhiều thuốc.
“Triệu ma ma, nhanh, rót chút nước ấm đến, căn dặn nhà bếp nấu chút nước cháo.” Hàn Vân Tịch vội vàng căn dặn.
Cố Bắc Nguyệt cần dược liệu, cũng cần đồ ăn, lúc này chỉ có thể uống chút nước cháo, ăn quá nhiều, hoặc là ăn đồ vật dinh dưỡng đều sẽ có tác dụng hoàn toàn ngược lại.
Triệu ma ma lập tức liền đi, thú nhỏ ngu ngơ tới cửa mới phát hiện không đúng, lập tức lại quay trở lại phòng.
Nó đi theo làm gì, nó muốn trông coi công tử!
Cứ như vậy, mấy người đều trông Cố Bắc Nguyệt, hoàn toàn bỏ mặc Quế ma ma tại bên trong khách đường, mà vị Trần thái y kia cũng quỳ ở khách đường đến giờ.
Thái hậu trong cung đợi chờ đợi, phái mấy người đến thúc giục, đều bị Hàn Vân Tịch lấy lý do đuổi trở về.
Hàn Vân Tịch nói: “Trở về bẩm Thái hậu nương nương, Dược Quyên Phiên điện hạ thu rồi, thần thϊếp tìm không ra, phải đợi điện hạ trở về.”
Mà trên thực tế, Hàn Vân Tịch tiến cung liền mang theo Dược Quyên Phiên, lúc này, Dược Quyên Phiên đặt ở trong phòng của Cố Bắc Nguyệt.
Thái hậu trong cung tức giận quẳng đồ vật, sớm biết bà ta sẽ không thả Hàn Vân Tịch trở về, thế nhưng, trên thế giới ở đâu có nhiều sớm biết như vậy chứ?
Bà ta chỉ có thể để Quế ma ma chờ để lấy.
Quế ma ma chờ đến ban đêm, Hàn Vân Tịch rốt cục lộ diện.
Quế ma ma vội vã hỏi: “Vương phi nương nương, đã trễ thế như vậy, điện hạ vẫn chưa trở về?”
Hàn Vân Tịch mặt mày vô tội: “Điện hạ đi xa nhà, qua mấy ngày mới trở về, ta không nói cho ngươi sao?”
Quế ma ma đợi một ngày, đã sớm nổi giận trong lòng, nghe xong lời này liền nổi giận. Bà ta nhất thời nhịn không được: “Vương phi nương nương, ngươi cố ý!”
“Hỗn xược!” Hàn Vân Tịch lạnh giọng: “Ngươi dám nói chuyện như thế với bổn vương phi?”
Lời này, Quế ma ma nghe rất quen thuộc, dường như Hàn Vân Tịch ở Càn Khôn cung, Thái hậu cũng đã nói lời giống vậy.
Lập tức, Quế ma ma hối hận.
Đáng tiếc, bà ta phản ứng quá chậm.
“Người đâu, đem nô tài gan to bằng trời này kéo ra ngoài, đánh năm mươi gậy!” Hàn Vân Tịch lạnh giọng.
Đánh chó nhìn chủ nhân, trước khi mở ra ác mộng của Thái hậu, Hàn Vân Tịch trước tiên muốn đánh bộ mặt già của bà ta!
“Vương phi nương nương tha mạng! Vương phi nương nương, nô tỳ sai rồi!”
“Vương phi nương nương, nô tỳ không dám! Van xin người tha cho nô tỳ một lần đi!”
...
Quế ma ma vừa gào khóc vừa bị kéo ra ngoài, cầu xin tha thứ không thành, bà ta chuyển thành cảnh cáo.
“Tần Vương phi, lão nô hầu hạ Thái hậu hơn ba mươi năm, ngươi nếu dám động một cọng tóc gáy lão nô...”
Còn chưa có nói xong, người hầu liền đánh xuống, Quế ma ma tất cả kêu gào đều biến thành một tiếng hét thảm: “A...”
Trần thái y quỳ gối trong phòng nghe được sợ kinh hồn bạt vía, một tiếng cũng không dám hé.
Quế ma ma bị đánh đến chỉ còn nửa cái mạng, Hàn Vân Tịch thả bà ta cùng Trần thái y cùng nhau ra khỏi cửa.
Hôm sau, chuyện này truyền khắp Đế Đô.
Giống như lần trước Tần Vương phạt Tiết công công bên cạnh Hoàng Thượng được sủng ái nhất, chuyện này bị truyền đi xôn xao ồn ào, mặc dù không có ảnh hưởng đối với cục diện chính trị như vụ trước đó của Tiết công công, nhưng ít ra để rất nhiều người biết, Tần Vương Phi so trước kia càng không dễ chọc.
Sự việc truyền đến tai Long Phi Dạ ở Đường Môn xa xôi, Long Phi Dạ có chút thỏa mãn gật đầu: “Đánh rất hay.”
Đương nhiên, hắn âm thầm phái người dặn dò Sở Tây Phong, theo sát Cố Bắc Nguyệt!
Thái hậu tức giận đến suýt nữa ngất đi, liên tục dùng ba viên Cứu Tâm Đan mới tỉnh.
Bà ta hận không thể đem Hàn Vân Tịch chém thành muôn mảnh, đáng tiếc, Hàn Vân Tịch đánh người lý do chính đáng, không lộ ra nhược điểm gì.
Thái hậu đợi, chính là phải đợi đến ba ngày.
Bởi vì việc này để trong lòng, chứng mất ngủ của bà ta nghiêm trọng hơn, bình thường mất ngủ đến nửa đêm về sáng liền ngủ được, ba ngày này thế mà mất ngủ đến buổi sáng còn ngủ không được.
Mỏi mệt không chịu nổi, nhưng dù nằm cũng không cách nào chìm vào giấc ngủ, càng nằm đầu càng đau, đứng dậy lại bơ phờ, đơn giản là cực kỳ thống khổ.
Rốt cục ngày thứ tư, bà ta chịu không được: “Người đâu, chuẩn bị kiệu, ai gia muốn đi Tần Vương phủ!”
Hàn Vân Tịch ghê tởm, không cho nàng bài học, nàng sẽ cho rằng đương triều Thái hậu dễ chọc như vậy sao?
Nhưng mà, ngay khi Thái hậu muốn ra cửa, Hàn Vân Tịch tới.
Nàng bất quá là chọc tức một chút Thái hậu thôi, làm sao có thể thật đợi đến khi Long Phi Dạ trở về mới đem Dược Quyên Phiên lấy ra đâu?
Mọi thứ đều phải quan tâm đến chữ mức độ, tra tấn lão già này cũng phải để ý đến cái mức độ, nếu đã muốn treo bà ta, không thể để bà ta bực quá.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là, Dược Quyên Phiên không đưa cho bà ta, làm thế nào mở ra ác mộng của bà ta?
Vừa nghe thấy thái giám thông báo, Thái hậu lập tức quay trở lại, ngồi xuống trên sập ấm, sửa sang lại quần áo, cũng sắp xếp lại cảm xúc, nhìn lên lại là bộ dạng nhàn nhã bình tĩnh thường ngày.
Đối với việc Hàn Vân Tịch đến, bà ta có chút bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy hợp tình lý. Dù sao, bà ta làm Thái hậu, Hàn Vân Tịch chỉ là Vương phi.
“Nàng ta cuối cùng biết tới rồi! Ai gia đang chờ đây!”
Thái hậu lời này vừa nói xong, Hàn Vân Tịch liền tiến đến, nàng cũng giống bình thường, lạnh nhạt thờ ơ, dửng dưng bình tĩnh.
“Thần thϊếp thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương an khang.”
“Mau bình thân.” Thái hậu cười hiền từ nói.
Giữa nữ nhân, thời đại nào cũng thể, so hung ác so nhan sắc, cũng so tu dưỡng so tính nhẫn nại.
Trận này, ai chịu đến cùng, người đó thắng.
Hàn Vân Tịch đứng dậy, Thái hậu liền để nàng ngồi: “Ai gia còn tưởng rằng phải đợi Tần Vương trở về, ngươi mới có thể đến gặp ai gia chứ!”
“Làm sao lại như vậy được?” Hàn Vân Tịch khẽ cười, hỏi nói: “Thái hậu nương nương thân thể đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Lời này, không phải đâm đúng chỗ đau của Thái hậu sao?
Thái hậu lửa giận trong lòng hừng hực, nhưng vẫn là vẻ mặt ôn hoà: “Tốt hơn nhiều rồi.”
“Ngủ có ngon giấc không?” Hàn Vân Tịch mặt mày quan tâm.
Thái hậu giấu bàn tay nắm thành quả đấm trong tay áo, sắc mặt hiền từ như cũ: “So với mấy ngày trước tốt hơn nhiều.”
Hàn Vân Tịch rất hài lòng: “Vậy là tốt rồi. Vân Tịch đêm qua thu dọn quần áo của điện hạ, nhìn thấy một vật, Thái hậu nương nương đoán xem là cái gì?”
Hàn Vân Tịch đang nói, Triệu ma ma liền đi lên trước, dâng lên một đồ vật bọc vải màu đỏ.
Thái hậu biết Hàn Vân Tịch tới là đến tặng đồ, nhưng, đồ vật mong đợi nhiều năm như vậy đang ở trước mắt, có thể đụng tay đến, bà ta vẫn không kìm được kích động. Là Thái hậu cao quý, bà ta cũng là người!
“Cái này...” Thái hậu kích động.
“Thái hậu nương nương, nhìn một chút đi.” Hàn Vân Tịch từ đầu đến cuối mỉm cười.
Thái hậu không kịp chờ đợi, một tay nhấc miếng vải đỏ lên...