Thời gian này Long Phi Dạ rất ít khi về phủ, Hàn Vân Tịch thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Long Phi Dạ đi vào.
Mục Thanh Vũ vừa căng thẳng lại vừa mừng rỡ, không ngờ hôm nay có thể gặp trực tiếp Tần Vương.
Mặc dù hắn lại nhờ đến Hàn Vân Tịch giúp đỡ, rất áy náy, nhưng hắn vẫn không giấu được sự vui mừng, Tần Vương điện hạ đến thật là đúng lúc.
Hắn vội vàng một gối quỳ xuống hành lễ: "Mạt tướng tham kiến Tần Vương điện hạ!"
Long Phi Dạ liếc mắt: "Bình thân."
Mặc dù Long Phi Dạ trước sau đều rất lạnh lùng, nhưng Hàn Vân Tịch ngầm quan sát lại cảm thấy như hôm nay chàng có điều gì đó, tâm trạng không được tốt cho lắm.
Hàn Vân Tịch đang đắn đo xem làm thế nào để mở lời giúp cho Mục Thanh Vũ thì không ngờ Long Phi Dạ liền lạnh lùng ngồi xuống ghế và hỏi: "Các ngươi còn việc gì không?"
Câu này nói ra làm cho Hàn Vân Tịch và Mục Thanh Vũ đều cảm thấy lúng túng, Long Phi Dạ ngồi ổn định trên ghế, người hỏi câu này có khác gì là câu lệnh đuổi khách chứ?
Với sự thông minh của Long Phi Dạ nhất định người đoán được mục đích đến của Mục Thanh Vũ, nhưng với thái độ này của người, khác gì là sự cự tuyệt.
Hàn Vân Tịch vốn do dự không biết mở lời như thế nào, thì đến giờ càng khó để mà nói.
Đương nhiên, Mục Thanh Vũ cũng không phải loại đần độn gì, nhưng vì trước mặt Tần Vương phi mà Tần Vương cũng có thái độ thế này, thì liệu tính việc thật không dễ dàng gì.
Trong lòng cảm thấy mất mát nhưng Mục Thanh Vũ vẫn là cười: "Tần Vương điện hạ, Vương phi nương nương, mạt tướng cáo từ."
Không ngờ Hàn Vân Tịch lại mở lời giữ người: "Đợi chút đã!"
Long Phi Dạ vừa uống trà vừa liếc mắt nhìn nàng, không có biểu hiện gì.
"Thiếu tướng quân, ngồi đi!" Hàn Vân Tịch nhẹ nhàng.
Mục Thanh Vũ tìm đến Hàn Vân Tịch cũng là vì không còn cách nào khác, hắn cũng biết Hàn Vân Tịch được sủng ái, nhưng được sủng ái đến mức nào, có giống với những lời đồn bên ngoài là rất được sủng ái không thì vẫn không được biết.
Mục Thanh Vũ chỉ biết một điều, cứ coi như Hàn Vân Tịch được Long Phi Dạ sủng ái, nhưng với bản tính của Long Phi Dạ thì thái độ vừa rồi sợ là rất khó thay đổi.
Thiên Ninh Tần Vương, cũng không phải là một nam nhân có thể vì ảnh hưởng của nữ nhân mà thay đổi quyết sách!
Thấy Long Phi Dạ không có chút phản ứng gì, Mục Thanh Vũ ngồi xuống ghế dành cho khách.
"Điện hạ, thiếu tướng quân đến là muốn mượn lương thực của điện hạ."
Hàn Vân Tịch thật khéo léo dùng một từ "mượn", trong lòng Mục Thanh Vũ vô cùng khâm phục.
"Mượn? Thiếu tướng quân dự định khi nào hoàn trả?" Long Phi Dạ hỏi.
Mục Thanh Vũ cùng Hàn Vân Tịch đều cảm thấy vui mừng, cho là có cơ hội rồi, nhưng ai ngờ Long Phi Dạ lại nói tiếp: "Thiếu tướng quân, từ năm ngoái đến bây giờ các nơi đều khô hạn, nạn đói hoành hành, ngươi có biết không?"
Mục Thanh Vũ rất chân thành gật đầu: "Mạt tướng biết."
"Chẳng lẽ, thiếu tướng quân định mượn số lương thực cứu trợ thiên tai của bản vương?"Long Phi Dạ lại hỏi.
Nghe thấy câu này, Mục Thanh Vũ nghẹn lời.
"Nếu như thiếu tướng quân định mượn số lương thực cứu trợ thiên tai của bản vương, thì không cần hoàn trả, nếu như thiếu tướng quân định mượn lương thực..."
Long Phi Dạ còn chưa nói xong, Mục Thanh Vũ lập tức đứng lên: "Mạt tướng không mượn! Đa tạ Tần Vương điện hạ, mạt tướng rõ rồi!"
Mục Thanh Vũ cũng không phải là không biết tình hình mất mùa, chỉ là, triều đình đã nhiều lần đem lương thực trong quốc khố phát chẩn thiên tai, không chỉ phát lương thực trong quốc khố, mà còn chuyển một lượng lớn bạc từ trong quốc khố ra mua lương thực của Giang Nam để phát chẩn thiên tai.
Trong khoảng thời gian này các báo cáo đưa lên của những khu vực bị thiên tai đều là tin tức tốt, không chỉ Mục Thanh Vũ mà tất cả mọi người đều nghĩ nạn đói không còn nghiêm trọng nữa.
Trước đó Hoàng đế Thiên Huy muốn hắn thu thập hưởng lương, chính là bởi vì lương thực trong quốc khố tất cả đều đã phát chẩn thiên tai rồi!
Mục Thanh Vũ một mặt nghiêm túc, hắn biết hôm nay Tần Vương điện hạ nói lời như vậy, nghĩa là nạn đói nhất định vẫn chưa được giải quyết.
Như vậy, lương thực trong quốc khố đã đi đâu? Việc phát chẩn thiên tai trước nay vẫn luôn là quốc cữu gia Lý Trí Viễn phụ trách, lương thực và bạc vàng nhiều như vậy, chúng có thể đi đâu?
Mục Thanh Vũ lập tức cáo từ rời đi, Hàn Vân Tịch nhìn Long Phi Dạ, tự nhiên không biết nói điều gì cho phải.
"Ta, hơi quá tự tiện rồi." Nàng thản nhiên nói.
Không ngờ Long Phi Dạ một con người vốn lạnh lùng như thế mà trong lòng vẫn còn nhớ tới sự tồn tại của nạn dân.
Nàng tự xưng là thông minh, thế nhưng, lần này cũng không biết là lần thứ mấy nàng cảm thấy mình thật ngu xuẩn trước mặt nam nhân.
Mục đại tướng quân, một miếng hời như vậy, người không nắm cơ hội để ra tay giúp đỡ nhất định là có nguyên nhân rồi.
"Ừm." Long Phi Dạ khẽ gật đầu.
Hàn Vân Tịch giống như một đứa nhỏ mắc lỗi, cúi đầu nhận lỗi.
Không ngờ, Long Phi Dạ lại nói: "Từ mai, tất cả mọi việc trong phủ đều do nàng làm chủ."
Hả...
Mặc dù Hàn Vân Tịch đã là danh phù nữ chủ nhân thực sự của phủ Tần Vương, thế nhưng rất nhiều chuyện vẫn là do Long Phi Dạ định đoạt.
Hàn Vân Tịch vừa mừng vừa lo: "Điện hạ, thϊếp..."
"Bản vương muốn đi Đường Môn một chuyến, phải đi ngay." Long Phi Dạ giải thích thêm.
Đây có lẽ là lần đầu tiên người chính thức thông báo với Hàn Vân Tịch về hành tung, Hàn Vân Tịch vẫn còn chút chưa thích ứng.
Nàng lại lúng túng kêu "Ồ" một tiếng.
"Ngoại từ đó, nàng không còn từ nào khác sao?" Ngữ khí Long Phi Dạ lạnh lùng.
Hàn Tân Tịch liền nói từ khác, nàng "A" một chút.
"Còn từ nào khác không?" Long Phi Dạ lại hỏi.
Hàn Vân Tịch ngay cả "A" cũng không còn nữa, nàng hoài nghi nhìn Long Phi Dạ, tự nhiên cảm thấy Long Phi Dạ hôm nay rất khác ngày thường.
Nàng cũng không thể nói ra được nó là như thế nào, chẳng lẽ lại là bởi vì nói nhiều rồi?
Hàn Vân Tịch đang muốn mở lời, Long Phi Dạ lại đứng dậy: "Nàng tự bảo trọng, có chuyện gì tìm Sở Tây Phong và Triệu ma ma."
Trước khi nghe thấy câu nói này của Long Phi Dạ, cảm thấy mọi việc thật bình thường, nhưng khi nghe thấy nó tự nhiên cảm giác ly biệt lại dồn lên, Hàn Vân Tịch bây giờ mới nghĩ ra thời gian vừa qua Long Phi Dạ đã luôn ở bên cạnh nàng.
"Hành lý thu xếp chưa? Thϊếp làm giúp chàng nhé?" Nàng cảm thấy mình nên làm chút gì đó.
Long Phi Dạ ngập ngừng một lúc rồi đáp: "Mang mấy bộ y phục là được, ta đợi nàng ở cổng."
"Vâng!"
Hàn Vân Tịch lập tức chạy đến Phù Dung viện, vừa mới đến viện suýt thì va vào Triệu ma ma.
"Ôi, Vương phi nương nương người làm sao thế?" Triệu ma ma lo lắng hỏi, mặc dù không phải xuất thân từ gia đình quý tộc nhưng Triệu ma ma tư thái cũng ung dung nho nhã.
"Điện hạ phải đi xa, ta giúp người thu xếp hành lý, người đang chờ ta ở cổng!" Hàn Vân Tịch vừa giải thích, vừa đi về hướng tẩm cung.
Triệu ma ma ngạc nhiên, nàng hầu hạ Tần Vương điện hạ bao nhiêu năm như thế, đều chẳng phải thu xếp hành lý cho Tần Vương điện hạ lần nào!
Đồ đạc của người từ trước đến nay không thích người khác đυ.ng vào, nhất là quần áo!
Triệu ma ma chạy theo tới cửa tẩm cung nhìn thấy Tô Tiểu Ngọc muốn cùng Hàn Vân Tịch đi vào, bà lập tức gọi to: "Chờ một chút!"
Hàn Vân Tịch và Tô Tiểu Ngọc đều giật mình, Tô Tiểu Ngọc tò mò hỏi: "Triệu ma ma, người làm sao thế?"
"Tiểu Ngọc, ngươi mau trở về Vân Nhàn Các đi, ta nấu cháo kê mà quên tắt bếp, mau đi đi!" Triệu ma ma lo lắng thúc giục.
Tô Tiểu Ngọc nghi ngờ nhìn Triệu ma ma không chớp mắt.
"Còn không đi đi, ta già rồi không chạy nổi, mới sai ngươi?" Triệu ma ma miễn cưỡng thúc giục.
"Vâng, vâng!" Tô Tiểu Ngọc lúc này mới vội vã chạy đi.
Hàn Vân Tịch sợ Long Phi Dạ phải chờ lâu, nên chẳng muốn làm rõ là có chuyện gì đang xảy ra nữa liền nhanh chóng vào phòng, Triệu ma ma bước đuổi theo: "Vương phi nương nương, về sau ít để Tiểu Ngọc nhi tới nơi này ạ."
"Ngươi không phải cũng đến sao?" Hàn Vân Tịch đùa cợt nói.
"Lão nô cũng rất ít đến, là vì điện hạ không thích. Lão nô nói thật đấy ạ." Triệu ma ma bất đắc dĩ giải thích.
Người tinh tế thông minh như nữ chủ tử này, làm sao có thể nhầm lẫn được những việc của Tần Vương điện hạ được chứ? Khi nào mới có thể hiểu hết được những thứ mà Tần Vương điện hạ yêu thích đây?
"Ừm, ta sẽ ghi nhớ. Thật ra ta cũng rất ít tới." Hàn Vân Tịch thản nhiên nói.
Rất nhanh, Hàn Vân Tịch liền đến gian thay đồ, bên cạnh phòng ngủ là một gian phòng thay quần áo rất to, Hàn Vân Tịch lần đầu tiên nhìn thấy nó, chỉ là thời gian qua đi hơn một năm, mà nàng vẫn thấy quần áo của chàng vẫn chỉ có mấy bộ đó, không để đầy một cái tủ!
Hàn Vân Tịch chợt nghĩ đến cuộc sống thường ngày của Long Phi Dạ, bên cạnh chàng chỉ có một cận vệ kiêm tùy tùng là Sở Tây Phong, không có nữ tì, cũng chẳng có ma ma.
Những việc vụn vặt hàng ngày bao gồm cả việc ăn uống ở bên ngoài cũng chẳng có người chăm sóc.
Hàn Vân Tịch sắp xếp xong quần áo, đang định quay về Vân Nhàn Các thu dọn hành lý của mình, nàng muốn cùng chàng đi Đường Môn!
Không cần nói nhiều, cứ đi là đi thôi!
Chỉ tiếc, Hàn Vân Tịch đã bị cự tuyệt.
Nàng cười nói: "Điện hạ, cho thϊếp cùng đi Đường Môn để mở rộng tầm mắt được không?"
"Hãy cứ đợi ở phủ, đừng đi đâu linh tinh." Câu nói này của Long Phi Dạ chính là lời cự tuyệt.
"Vâng!" Hàn Vân Tịch không nói thêm nữa.
Long Phi Dạ đi luôn, một câu cũng không nói thêm, Hàn Vân Tịch dõi theo cho đến khi không còn nhìn thấy bóng chàng, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng, mất mát.
Chàng đi Đường Môn chắc phải có chuyện gì quan trọng lắm? Lẽ nào là đi vì Đường Tử Tấn?
Liên quan tới Đường Môn, nàng hỏi qua Triệu ma ma, đáng tiếc Triệu ma ma cũng không biết nhiều.
"Vương phi nương nương, đừng quá buồn phiền, điện hạ không thích chỗ đó, bởi vậy mới không cho người đi cùng." Triệu ma ma an ủi.
"Vì sao lại không thích?" Hàn Vân Tịch tỉ mỉ hỏi.
"Nô tỳ chỉ biết khi còn bé mỗi lần điện hạ từ Đường Môn về đều không nói lời nào, nô tỳ cũng chưa từng tới đó." Triệu ma ma thành thật trả lời.
Triệu ma ma chính là nghĩ cách để một câu nói có thể hóa giải được những phiền muộn của Hàn Vân Tịch, nàng cười thoải mái: "Về thôi, ở nhà mấy ngày vậy!"
Long Phi Dạ một thân một mình phi ngựa nhanh ra khỏi thành.
Thực ra Hàn Vân Tịch cảm nhận không hề sai, trong lòng chàng thực sự không vui.
Hắn lại đi Dược Quỷ Cốc một chuyến, đánh ba mươi mấy hiệp cùng Cổ Thất Sát, cho dù Cổ Thất Sát dùng độc, hắn vẫn chiếm thế thượng phong.
Hắn tưởng đã có thể bắt sống được Cổ Thất Sát, ai ngờ Cổ Thất Sát lại chém quả táo thành hai nửa, đồng thời uy hϊếp tiến lại gần hắn một bước, sau đó nghiền nát!
Cổ Thát Sát là người ăn đồ mềm chứ không ăn đồ cứng, thế mà giám nghiền nát quả táo, hắn bất đắc dĩ lui về.
Mà ở bên kia Đường Môn, Đường Li đã mấy lần chạy trốn mà không thể trốn thoát, hắn chỉ có thể tự thân xuất mã, thuận tiện để Đường Li đưa Bạo Vũ Lê Hoa theo, đến lúc cùng đến dược quỷ cốc để đối phó Cổ Thất Sát.
Lần này Long Phi Dạ đi liền một ngày một đêm không nghỉ không ngủ.
Tổng bộ Đường Môn cách Thiên Ninh đế đô hơi xa, nếu chàngkhông đến kịp thời, Đường Li đoán chừng thực sự sẽ lấy vợ sinh con.
Trong đêm, tiếng vó ngựa đang phi nhanh chợt ngừng lại.
Một vùng hoang vu bên ngoài hoàn toàn tĩnh mịch, Long Phi Dạ ngồi bên bờ suối uống mấy ngụm nước lạnh, đang định tiếp tục lên đường, tự nhiên sờ tới tay nải dắt trên lưng ngựa.
Hắn mở ra xem, không ngờ trong mấy bộ quần áo vẫn còn có một chút ít đồ điểm tâm, một túi hồng trà.
Đang lúc lạnh lẽo này, cả ngày khóe miệng đã khô lại, hắn cũng chẳng muốn ăn. Hắn cất những thứ đó vào tay áo, lại tiếp tục lên đường.
Long Phi Dạ đi được mấy hôm, Hàn Vân Tịch cũng vẫn ở phủ mấy hôm, nhưng sau đó nàng không thể không ra ngoài.
Bởi vì, Cố Bắc Nguyệt đang xảy ra chuyện.