Chương 326: Án mạng, thái hậu cho mời

Tô Tiểu Ngọc tuổi nhỏ, nhưng giọng nói lại không hề nhỏ.

Nàng mới leo lên một nửa cầu thang, Hàn Vân Tịch còn đóng cửa phòng, nhưng vẫn nghe được giọng nói của nàng.

"Ai?" Long Phi Dạ lập tức tỉnh giấc.

"Tiểu nha đầu thϊếp cứu trở về, tên Tô Tiểu Ngọc." Hàn Vân Tịch nghiêm túc trả lời.

Sau khi Sở Tây Phong điều tra rõ ràng bối cảnh của Tô Tiểu Ngọc, vốn định nói chuyện này cho Long Phi Dạ biết, đáng tiếc lần này hắn quá bận bịu nên quên mất.

Long Phi Dạ buông Hàn Vân Tịch ra liền đứng dậy, Hàn Vân Tịch vội vàng xuống giường.

Tô Tiểu Ngọc đã đến cửa: "Vương phi nương nương, dậy đi, nô tỳ pha trà cho người rồi."

Hàn Vân Tịch quen với việc sáng sớm khoảng thời gian này uống trà trong sân.

Tất nhiên Tô Tiểu Ngọc không biết Long Phi Dạ ở đây, chỉ là cảm giác bị quấy rầy này khiến Hàn Vân Tịch rất phiền muộn.

Nha đầu này, thật biết chọn giờ mà!

Sau này phải dặn dò kĩ càng, không có lời dặn dò của nàng không được tùy tiện lên đây.

"Bưng vào sân đi, chuẩn bị thêm một cái tách." Hàn Vân Tịch dặn dò cách một cánh cửa.

Tô Tiểu Ngọc sững sờ tại cửa ra vào, hoài nghi: "Chuẩn bị thêm một cái tách?"

Ai vậy?

Trong lúc nhất thời nàng thật sự không kịp phản ứng, vốn muốn lợi dụng cơ hội Vương phi nương nương dậy trễ, xem xem có thể hầu hạ nàng thay quần áo cho nàng hay không, bây giờ xem ra không có cơ hội rồi.

Tô Tiểu Ngọc chỉ có thể hậm hực mà xuống lầu.

Nhưng khi nàng nhìn thấy Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch cùng đi ra ngoài, nàng nhịn không được rùng mình một cái.

Là Tần Vương!

Bên ngoài truyền rằng Hàn Vân Tịch được sủng ái, lúc Tô Tiểu Ngọc tới thật sự run sợ trong lòng, sợ phải thường xuyên đối mặt với Tần Vương, ai ngờ đến Vân Nhàn Các mới biết Tần Vương và Hàn Vân Tịch chia chỗ ở, không ở cùng một chỗ.

Tần Vương đến đây lúc nào? Đêm qua qua đêm trên lầu sao?

Có lẽ vì chột dạ, Tô Tiểu Ngọc suýt nữa đánh vỡ cái tách, may mắn kịp thời bắt được.

Vừa ra ngoài ánh mắt lạnh lùng của Long Phi Dạ liện nhìn qua, thu nhất cử nhất động của Tô Tiểu Ngọc vào mắt, tất nhiên cũng nhìn thấy vẻ khẩn trương của nàng.

Tô Tiểu Ngọc thật sự hoảng loạn, dù sao được huấn luyện nghiêm chỉnh, nàng rất thông minh đâm lao phải theo lao, tay lại run lên tách trà liền rơi xuống đất: “Keng!”

Sau đó, nàng vội vã quỳ xuống, đầu cũng không dám nhấc: "Tần Vương điện hạ tha mạng! Tha mạng! Nô tỳ không phải cố ý, Tần Vương điện hạ tha mạng!"

Long Phi Dạ lạnh lùng nhìn qua, không nói gì, Hàn Vân Tịch liền vội vàng tiến lên: "Bình thân đi, nhanh chóng dọn dẹp, không sao cả.”

Tô Tiểu Ngọc sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn Hàn Vân Tịch, lắc đầu biểu thị không dám.

"Ta nói không sao thì không sao, ngươi lui ra đi."

Xưa nay khi đề cập đến Long Phi Dạ, Tô Tiểu Ngọc luôn rất sợ hãi, cho nên Hàn Vân Tịch cũng không nghĩ nhiều, lúc này nếu Tô Tiểu Ngọc biểu hiện bình thường, Hàn Vân Tịch sẽ hoài nghi.

Nghe xong hai chữ "lui ra", Tô Tiểu Ngọc như trút được gánh nặng, dù nàng đứng lên, nhưng vẫn khom người, cũng không dám quay người, đối mặt với Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ cẩn thận từng li từng tí lui về sau.

Nhưng đột nhiên Long Phi Dạ lên tiếng: "Dừng lại."

Tô Tiểu Ngọc như run chân, bịch một tiếng quỳ xuống, khóc hu hu: "Vương phi nương nương, cứu mạng..."

Hàn Vân Tịch vừa bực mình vừa buồn cười, thú nhỏ đã rất mất mặt, sao ngươi còn mất mặt hơn thú nhỏ vậy?

"Điện hạ, nha đầu này nghe qua tính tình của chàng, sợ chàng đấy." Hàn Vân Tịch cười nói.

"Thế nào, tính tình bản vương không tốt sao?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

Tô Tiểu Ngọc không ngừng phát run, đầu sắp áp vào mặt đất, một tiếng cũng không dám nói.

Lúc này, Triệu ma ma cũng đến, vừa thấy Long Phi Dạ liền buồn bực: "Điện hạ, người tới thật sớm!"

Hàn Vân Tịch không giải thích, Long Phi Dạ càng không thể giải thích, Tô Tiểu Ngọc cúi đầu không dám nói.

Lúc này Triệu ma ma mới phát hiện Tô Tiểu Ngọc quỳ gối bên cạnh, bà cười ha ha: "Điện hạ, đứa bé này dễ sợ hãi, người đừng làm khó dễ nó.”

Triệu ma ma dọn dẹp xong tách trà, pha xong trà xanh tươi mát: "Điện hạ, Vương phi nương nương mời ngồi."

Bà nói rồi thấp giọng nói vào tai Long Phi Dạ: "Chủ tử, nha đầu này Sở Tây Phong điều tra qua rồi, có thể sử dụng."

Lúc này, Long Phi Dạ mới ngồi xuống, Triệu ma ma nhanh chóng phất tay với Tô Tiểu Ngọc, bảo nàng lui xuống.

Thế nhưng Long Phi Dạ lại lạnh lùng nói: "Để nàng ta hầu hạ."

Triệu ma ma rất khó xử, nhìn qua Hàn Vân Tịch.

"Cho nàng chút thời gian thích ứng đi, thần thϊếp hầu hạ chàng!" Hàn Vân Tịch nửa khuyên nửa đùa.

Nàng cũng không biết tại sao Long Phi Dạ lại gây khó dễ với một tiểu nha đầu?

Long Phi Dạ vừa định mở miệng, lúc này đột nhiên một tiếng mèo kêu vang lên trong bụi cỏ bên cạnh.

"Meo..."

Cái này...

Tất cả mọi người kinh ngạc, ai nuôi mèo vậy chứ!

Hàn Vân Tịch nhíu mày nhìn Triệu ma ma, Triệu ma ma lập tức xua tay: "Chúng ta không có."

Ngay lúc ấy, chỉ thấy một con mèo từ trong bụi cỏ thò đầu ra, giống như chết đói, đáng thương kêu về phía mọi người.

Lần này tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Con mèo này, không phải là mèo Ba Tư Thiên Huy Hoàng đế tặng cho Thái hậu làm thọ lễ sao? Tại sao lại ở đây?

"Thú nhỏ! Ra đây!" Hàn Vân Tịch quát to.

Ngoại trừ thú nhỏ, ai còn có thể làm được chuyện này chứ?

Cũng không biết thú nhỏ đi đâu rồi, Hàn Vân Tịch vội vàng đi lên lầu tìm, lục tung cả lên, nhưng không tìm được thú nhỏ ngược lại tìm được một đống bảo bối trong một cái rương.

Bên trong tất cả đều là quà tặng thu được trong thọ yến của Thái hậu, bao gồm cả Nguyệt Dạ Minh Châu mà Vinh Thân vương tặng, Tuyết Linh chi Thái tử tặng.

Hàn Vân Tịch nhịn không được bật cười, nàng không biết nói gì cho phải.

Ừm, cho thú nhỏ ba mươi hai lời khen, làm tốt lắm.

Mấy ngày này nhất định Lão Thái hậu buồn chết mất!

Nhìn thấy cái rương đầy bảo bối, Long Phi Dạ giật giật khóe miệng, giống như cười mà không phải cười.

Những bảo bối này tất nhiên có thể giữ lại, nhưng con mèo Ba Tư kia nhất định phải đưa đi! Nếu bị người khác phát hiện, tội danh này không hề nhe.

Dù Thiên Huy Hoàng đế nhượng bộ chuyện đi Tây Sơn, nhưng cũng không có nghĩa Thiên Huy Hoàng đế và Thái hậu sẽ bỏ qua như vậy, một khi có cái cán có thể thể danh chính ngôn thuận trị tội rơi vào tay bọn họ, bọn họ sẽ ra tay không nhẹ.

Dù sao, Thiên Ninh vẫn là thiên hạ của Thiên Huy Hoàng đế, hắn chỉ kiêng kị Long Phi Dạ.

Trong lịch sử, những quyền khuynh thiên hạ, công cao đóng chủ, phú khả địch quốc, có mấy người có kết cục tốt chứ?

Long Phi Dạ rất nhanh liền kêu ám vệ đưa mèo Ba Tư đi, về phần những bảo vật kia, Hàn Vân Tịch vẫn rất hào phóng giữ cho thú nhỏ, dù sao chỉ cần không bị nó ăn hết, nó sẽ là của nàng!

Trà sớm bị chuyện này cắt đứt, Triệu ma ma thừa cơ hội đưa Tô Tiểu Ngọc đi, Long Phi Dạ cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò Hàn Vân Tịch: “Sau này đừng để nàng ta gọi nàng dậy sớm như vậy.”

Hàn Vân Tịch sững sờ, lập tức không nhịn được phốc một tiếng cười, thì ra hắn không vui bởi vì chuyện này!

Thấy Hàn Vân Tịch cười, Long Phi Dạ chỉ coi như không thấy, biểu lộ lạnh lùng.

Vốn là hắn lúng túng, nhưng cuối cùng Hàn Vân Tịch cười đến mất mặt.

"Thần thϊếp tuân mệnh."

Nàng vô cùng thành thật trả lời, nhưng nàng không hề biết ngày đó, Long Phi Dạ tìm Sở Tây Phong hỏi lai lịch của Tô Tiểu Ngọc mấy lần.

Chuyện ở Tây Sơn cứ trôi qua như vậy, thỉnh thoảng Hàn Vân Tịch cần dược liệu mới đi Thái y viện, thân phận của nàng, lại thêm Cố Bắc Nguyệt tọa trấn, nàng lấy thêm bao nhiêu thuốc cũng không ai dám ý kiến.

Ngoại trừ nuôi dưỡng những Cao hủ độc thảo trong viện, gần như toàn bộ thời gian Hàn Vân Tịch đều tập trung nghiên cứu mỹ nhân huyết.

Nàng đi Bách Lí Tướng quân phủ mấy lần, Bách Lí Minh Hương vẫn như cũ, có một lần lại thấy Bách Lý Minh Hương phát độc, nàng cũng không giúp được gì cả, dứt khoát trực tiếp trở về phủ.

Ngày hôm đó, nàng lại muốn đi Bách Lý Tướng quân phủ, nhưng người của Thái y viện lại đến, nói là trong cung xảy ra án mạng về con người, trúng độc mà chết, muốn nàng tới xem xem.

Thái y viện đến mời, mà không phải trong cung trực tiếp truyền đến, Hàn Vân Tịch biết, nàng dùng thân phận của Thái y qua đó, không thể từ chối.

Chỉ là nàng rất buồn bực, người nào trúng độc mà chết nàng đều phải qua xem sao?

Trên đường hỏi một chút, mới biết người trúng độc mà chết là người luôn to gan xưng là Vận quý phi, Thái hậu muốn nàng hỗ trợ điều tra ra hung thủ.

Thiên Huy Hoàng đế có tứ đại quý phi, Tiêu quý phi, Tuyết quý phi, Ninh quý phi, Vận quý phi. Trong đó Tiêu quý phi chính là mẫu phi của Nhị hoàng tử, con gái của Tả thừa tướng, Tuyết quý phi là thứ nữ của Quốc Cửu phủ, cũng xem là tỷ muội ruột của Hoàng hậu, Ninh quý phi chính là muội muội của Tam đại tướng quân Kỵ binh đại tướng, chỉ có Vận quý phi này xuất thân hèn mọn nhất, chỉ là con gái của Quận trưởng.

Nhưng Vận quý phi luôn được sủng ái hơn Tuyết quý phi, Ninh quý phi, không vì cái gì khác chính là bởi vì bà to gan, dám nói những lời người khác không dám nói, dám làm những chuyện người khác không dám làm, điều này vô cùng hấp dẫn Thiên Huy Hoàng đế, bà từ tài tử nhảy mấy cấp trở thành quý phi.

Trong thọ yến của Thái hậu, Tiêu Chính Tín công khai ủng hộ Long Phi Dạ, chuyện này khiến Tiêu quý phi vô cùng được sủng ái mất đi tất cả ân sủng trong vòng một đêm, mà tình thế của Vận quý phi càng hưng thịnh.

Hàn Vân Tịch vừa nghe đến Vận quý phi trúng độc mà chết, người thứ nhất nghĩ tới chính là Tiêu quý phi, bà ta có hiềm nghi lớn nhất.

Đương nhiên nàng biết chuyện này không đơn giản như vậy, nếu như đơn giản như vậy chuyện này không được xem là là chuyện trong hậu cung.

Nàng nên may mắn vì Long Phi Dạ không có nạp thϊếp, nếu không nàng cũng phải đối mặt với cuộc chiến đấu dành ân sủng đáng sợ này!

Hàn Vân Tịch tiến cung, xuống xe ngựa phải đổi thành cỗ kiệu, Nhị hoàng tử và Tả thừa tướng Tiêu Chính Tín liền ra tiếp đón.

"Vương phi nương nương, Ngọc Như bị oan, Vương phi nương nương, nể tình điện hạ, người phải làm chủ cho Ngọc Như!” Tiêu Chính Tín vô cùng sốt ruột, Ngọc Như chính là khuê danh của Tiêu quý phi.

"Không phải nói điều tra sao? Nhanh như vậy đã có kết quả rồi sao?" Hàn Vân Tịch buồn bực hỏi.

"Vương phi nương nương, bọn họ tìm được độc dược trong cung của Ngọc Như, còn có tỳ nữ trong cung của nó cũng thẳng thắn thú nhận, nhân chứng vật chứng tất cả đều có!"

Dựa vào quyền thế trong cung của Tiêu Chính Tín, lại thêm Tần Vương làm hậu thuẫn, Thiên Huy Hoàng đế tạm thời không động được hắn, chỉ là hắn không nỡ nhìn con gái duy nhất của hắn bị đưa vào lãnh cung!

Hắn đã liên tục dặn dò, nhưng Ngọc Như vẫn không cẩn thận, bị gian tế trong cung mai phục.

Vật chứng này bị vu oan, nhân chứng chính là mật thám.

Sau khi Hoàng hậu phát điên, Thái hậu quản lý hậu cung lần nữa, nhân chứng vật chứng đều có, Thái hậu có thể tuỳ tiện buông tha Ngọc Như sao?

Nhị Hoàng tử và Thái tử tranh ân sủng, Thái hậu đã muốn đối phó Tiêu gia từ lâu, lại thêm chuyện thọ yến, Thái hậu đang rầu vì không có cơ hội báo thù! Huống chi, Vận quý phi vừa chết, Tiêu quý phi nhập lãnh cung, Tứ quý phi chỉ còn lại Tuyết quý phi và Ninh quý phi.

Ninh quý phi trời sinh tính tình nhẹ nhàng, thường xuyên bái phật, không tranh giành ân sủng, không thể nghi ngờ trong Tứ quý phi chỉ còn một mình Tuyết quý phi có thực quyền.

Hoàng hậu đã điên, biết bao người muốn giành cái ghế Hoàng hậu, đương nhiên Thái hậu muốn nghĩ biện pháp đưa con gái nhà mẹ lên hậu vị.

Những quan hệ quan hệ lợi hại này, trong lòng Hàn Vân Tịch đã có tính toán.

Ngay lúc Hàn Vân Tịch muốn mở miệng nói, Nhị hoàng tử vội vã nói: "Vương phi nương nương, mẫu phi ta tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, mẫu phi ta mà có chuyện, điện hạ nhất định sẽ bắt ngươi hỏi tội!"