Chương 314: Quân ngữ, tiếng đàn tựa lòng quân

Thấy Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ xuống xe ngựa, Mộc Linh Nhi lập tức nhảy dựng lên, đi thẳng đến chỗ Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch đã nhìn quen những nữ tử bị Long Phi Dạ mê hoặc đến điên đảo thần hồn, nhưng đây là lần đầu tiên có nữ nhân không để ý tới Long Phi Dạ.

“Hàn Vân Tịch, Thất ca ca của ta đâu?”

Mộc Linh Nhi rất thẳng thắn, nàng ta vẫn luôn ở lại đế đô không rời, chính là vì Thất ca ca, nàng vẫn luôn cho rằng Thất ca ca tìm nàng ta tính sổ chuyện đẩy Hàn Vân Tịch, nhưng nào ngờ nàng ta đợi mãi, cũng chẳng thấy Thất ca ca.

Ngày đó sau khi được cha chuộc khỏi Tần Vương phủ, thật ra nàng ta vẫn luôn ở lại, ở trong nhà trọ gần Tần Vương phủ nhất, thường xuyên đến canh ở cửa trước cửa sau của Tần Vương phủ, hi vọng có thể gặp được Thất ca ca.

Đáng tiếc, mỗi lần nàng ta đều là thất vọng ra về.

“Ngươi có gửi Thất ca ca của ngươi ở chỗ của ta đâu, làm sao ta biết được?” Hàn Vân Tịch cười hỏi.

Mộc Linh Nhi nhất thời nghẹn lời, lại hỏi: “Thất ca ca có tìm ngươi không?”

Nha đầu này, hỏi vấn đề này ngay trước mặt Long Phi Dạ hay ho lắm sao?

Dù Cố Thất Thiếu có đi tìm nàng, nàng cũng sẽ không thừa nhận!

Mộc Linh Nhi coi Long Phi Dạ như không khí, Long Phi Dạ cũng coi nàng ta như không khí, hắn nắm tay Hàn Vân Tịch tiếp tục đi lên phía trước, Hàn Vân Tịch đi theo.

Ai ngờ, Mộc Linh Nhi lại to gan chặn Long Phi Dạ lại: “Ngươi đả thương Thất ca ca!”

Lúc ở trong rừng trúc trong hậu viện Mộc gia, cha đã từng chất vấn nàng, nàng cũng vì vậy mà biết Long Phi Dạ đã đạp Thất ca ca rơi xuống nước.

Thật ra, phụ thân nàng vẫn luôn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của nàng ta ở trong rừng trúc, tiếc rằng nàng ta hoàn toàn không biết, nàng ta còn ngốc nghếch giãi bày mọi việc của Cố Thất Thiếu với cha nàng ta, nói với ông ấy, nàng ta thích Cố Thất Thiếu.

“Cút ra.” Long Phi Dạ bỗng nhiên lạnh giọng, Mộc Linh Nhi bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, ngoan ngoãn lui về sau một bước, nhưng mồm mép vẫn rất cứng rắn: “Hàn Vân Tịch, Thất ca ca đều vì giúp ngươi, nếu huynh ấy có điều gì bất trắc, ngươi liệu mà làm!”

Nàng ta nói xong, quay người nhanh chóng rời khỏi.

Nàng ta quyết định, trước khi Thất ca ca xuất hiện, nàng ta phải luôn đi theo Hàn Vân Tịch, nàng ta tin chắc Thất ca ca sẽ còn đến tìm Hàn Vân Tịch.

Thật ra không cần Mộc Linh Nhi nhắc nhở, Hàn vân Tịch vẫn luôn lo lắng cho Cố Thất Thiếu.

Quả thực rất lâu rồi không có tin tức của tên kia, cũng không biết bị thương có nặng hay không.

Không chỉ Cố Thất Thiếu, còn có bà câm, Long Phi Dạ lệnh cho Sở Tây Phong phái không ít người đi tìm, nhưng đến giờ vẫn bặt vô âm tín.

Rơi xuống từ vách núi cao như vậy, không tìm được thi thể thật ra cũng là chuyện bình thường, nhưng Hàn Vân Tịch vẫn kiên trì, chưa nhìn thấy thi thể nàng không chấp nhận cái chết của bà câm.

Lúc hai người trở lại Phù Dung Viện đã là đêm khuya, cũng không biết đây là lần thứ mấy hai người cùng đi trên hàng lang trong hoa viên.

Màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng mỏng manh, Long Phi Dạ nắm tay nàng bước chậm rãi, thời gian giống như đang chậm chạp đi qua nơi đây, mọi thứ đều trở nên vô cùng đẹp đẽ.

“Hàn Vân Tịch, nàng biết cầm nghệ không?” Long Phi Dạ đột nhiên hỏi.

Cầm nghệ?

Cái từ này quá lớn lao, Hàn Vân Tịch cũng không biết trả lời thế nào.

“Trong buổi thọ yến chưa nghe đủ sao?” Nàng cười hỏi lại.

Mỗi lần, dù nàng mỉm cười rực rỡ bao nhiêu, vui vẻ nhường nào, hắn cũng luôn mang dáng vẻ lạnh lùng.

Nàng vẫn luôn nghi ngờ chuyện nụ cười có thể cảm hóa người khác rốt cuộc có thật hay không.

“Tùy tiện hỏi một chút.” Long Phi Dạ thản nhiên nói.

“Nếu muốn nghe, ta sẽ tùy ý gảy một khúc.” Hàn Vân Tịch vẫn cười, nàng đã quen với sự lạnh lùng của hắn từ lâu, vả lại tối nay tâm trạng của nàng rất tốt.

Nàng không biết đệm nhạc, không biết tấu nhạc, cũng xem không hiểu cầm phổ cổ đại, nhưng nàng vẫn biết gảy mấy bản danh khúc đàn tranh.

Tối nay nếu thực sự phải so cầm nghệ với Sở Thanh Ca, nàng chưa chắc đã thua.

Chỉ là, có cách tốt hơn để thắng Sở Thanh Ca, nàng đương nhiên phải dùng, nàng không hề thích hiến nghệ trước mặt mọi người, chuyện đó sẽ hạ thấp thân phận của Tần Vương phi rất nhiều!

Những người quyền quý trong buổi thọ yến nhiều như vậy, nhưng mấy ai có tư cách nghe nàng gảy đàn, không phải sao?

“Nếu bản vương nghiêm túc nghe, nàng có nghiêm túc đàn hay không?” Long Phi Dạ hứng thú hỏi.

Hàn Vân Tịch ngẩng đầu lên, lại chạm vào tia vui vẻ hiếm thấy trong đôi mắt Long Phi Dạ, rất nhạt, như ẩn như hiện, như cười như không, dưới ánh trăng tĩnh lặng, đôi mắt hắn sâu sắc, khiến người ta say mê.

Nàng ngẩn ngơ nhìn, tối nay tâm trạng của tên này cũng không tệ, nàng đã quên bao lâu không nhìn thấy hắn cười rồi.

“Có!” Hàn Vân Tịch chân thành gật đầu, không giống Sở Thanh Ca gảy đàn cho mọi người nghe, nàng chỉ đàn cho một mình hắn nghe.

Long Phi Dạ dắt tay nàng, không đi về phía Vân Nhàn Các, mà đi về phía tẩm cung.

Ngày đầu tiên Hàn Vân Tịch vào phủ đã đi quanh tòa Tẩm Cung thần bí này của Long Phi Dạ một vòng, nàng biết trong Tẩm Cung có một gian phòng trà trải thảm Tatami, trong phòng trà có đặt một cây đàn tranh quý giá.

Nhưng nàng vào phủ gần một năm rồi, chưa từng nghe thấy tiếng đàn vọng ra bao giờ.

Long Phi Dạ tự mình pha trà, hương trà tươi mát, Hàn Vân Tịch rửa tay đốt hương, hương thơm thoang thoảng vấn vương.

Long Phi Dạ quả nhiên am hiểu về trà, nhưng động tác kia lại giống như là bưng rượu, hắn đã thay sang thường phục màu trắng, biếng nhác ngồi trên thảm Tatami, nâng chén nhẹ nhàng uống.

Lúc này hắn bớt đi vài phần lạnh lùng, có thêm mấy phần lười biếng, hắn ngồi bên cửa sổ sát đất, được ánh trăng ôm ấp mà giống như một Tản Tiên.

Hàn Vân Tịch đúng là kẻ không có tiền đồ, lúc này tất cả sự chú ý đều đặt ở trên người Long Phi Dạ, ở bên nhau đã lâu, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ biếng nhác như vậy của hắn.

Đây là chuyện nàng không hiểu, hay là uống nhiều rượu như vậy, men rượu bốc lên, hắn bắt đầu có vẻ say rượu?

Đột nhiên, Long Phi Dạ hỏi một câu vô thưởng vô phạt: “Hàn Vân Tịch, nàng muốn nhìn đến bao giờ?”

Hàn Vân Tịch đầu tiên là sững sờ, lập tức vội vàng thu tầm mắt lại, cũng không biết trả lời hắn thế nào.

Tên này không phải mặc cho nàng nhìn sao?

Thấy Hàn Vân Tịch đỏ mặt tía tai, đáy mắt Long Phi Dạ hiện ra một tia vui vẻ, nhưng cũng biến mất rất nhanh.

Hàn Vân Tịch nhẹ nhàng gảy dây đàn, thuận miệng nói sang chuyện khác: “Cây đàn này gọi là gì?”

“Quân Ngữ.” Long Phi Dạ nhàn nhạt trả lời.

Hàn Vân Tịch chỉ cảm thấy vô cùng đẹp, nàng vừa lẩm bẩm hai chữ “Quân Ngữ”, vừa vuốt dây đàn, gảy một khúc “Lương Chúc”, tiếng đàn uyển chuyển, du dương, như khóc như kể, giống như đang lẳng lặng kể lại chuyện tình ngàn năm còn mãi.

Hàn Vân Tịch cũng không biết vì sao lại chọn khúc nhạc này, có lẽ, cũng là bởi vì cái tên “Quân Ngữ” này.

Quân Ngữ Quân Ngữ, tiếng đàn giống như lời nói của quân vương.

Nghe tiếng đàn như nghe tiếng quân vương nói, cái tên này gửi gắm bao nhung nhớ?

Long Phi Dạ chống đầu, lẳng lặng nghe.

Hắn vẫn luôn nhìn Hàn Vân Tịch, trông có vẻ chăm chú nghe nhạc, nhưng thật ra là chăm chú nhìn nàng, trông có vẻ chìm đắm trong bản nhạc, thật ra là nhìn nàng đến ngẩn ngơ.

Hắn chăm chú như vậy, nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng, chiếc mũi cao thẳng của nàng, cánh môi đỏ thắm của nàng, đôi mắt rũ xuống lộ ra sự chăm chú của nàng, nhìn nàng khoác chiếc áo tím cao quý, phong hoa ngàn vạn.

Hắn nhìn nàng như thợ săn đang quan sát con mồi, nhưng lại giống như đang kiểm tra báu vật.

Hắn cứ nhìn như vậy, ánh mắt dần trở nên mải miết, trĩu nặng, giống như ẩn giấu rất nhiều bí mật không muốn người khác biết.

Nàng không hề biết, tình cảm của hắn dành cho nàng, cũng giống như ánh mắt lúc này, đan xen quá nhiều điều, nặng trĩu.

Hàn Vân Tịch cúi đầu gảy đàn, không nhận ra Long Phi Dạ đang mải nhìn nàng chứ không hề nghe nàng đàn.

Lúc một tiếng đàn xa xăm cuối cùng khép lại bản nhạc, Hàn Vân Tịch mới ngẩng đầu lên, chính bản thân nàng cũng đang đắm chìm vào sự đau thương nhàn nhạt của bản nhạc “Lương Chúc”.

Mà lúc này, Long Phi Dạ cũng đã thu lại ánh mắt và tất cả tâm tư, trở lại dáng vẻ trầm mặc lạnh lùng ban đầu.

“Bản nhạc này tên là gì?” Long Phi Dạ hỏi.

“Lương Chúc, không phải do ta soạn, đây là một danh khúc.” Hàn Vân Tịch vội vàng giải thích.

“Lương Chúc? Tên này có ý nghĩa gì?” Long Phi Dạ tò mò.

Hàn Vân Tịch kể tóm tắt câu chuyện Lương Chúc, cười nói: “Điện hạ, nếu chàng là Lương Sơn Bá, chàng sẽ làm thế nào?”

Ai ngờ, Long Phi Dạ lại lạnh lùng đáp: “Bản vương không yếu đuối như vậy.”

Hàn Vân Tịch bỗng nhiên á khẩu, được rồi, dù đêm nay tên này có tâm trạng tốt, cũng không thể thảo luận đề tài này với hắn, quá không thích hợp với hắn!

Sau khi Long Phi Dạ uống mấy chén trà, mới đưa ra một câu nhận xét: “Ừm, rất êm tai.”

Hàn Vân Tịch cũng không còn gì để nói, mơ hồ phát hiện tên này không thật sự muốn nàng gảy đàn, nhưng ngoại trừ nhất thời nổi hứng muốn nghe đàn, nửa đêm canh ba còn có thể có chuyện gì?

Nàng ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn uống trà: “Điện hạ, chuyện Tây Sơn...”

Thiên Huy Hoàng đế nói, thọ yến của Thái hậu vừa kết thúc, bà ta sẽ đi Tây Sơn.

Long Phi Dạ náo loạn một trận ở buổi thọ yến, quả thực đã uy hϊếp Thiên Huy Hoàng đế một phen, nhưng chuyện của Tây Sơn vẫn chưa giải quyết.

Hàn Vân Tịch mang Dược quyên phiến ra, vừa để mình không phải hiến nghệ, cũng để lại cho bản thân một đường thoát thân, cám dỗ Thái hậu nương nương.

“Ngày mai đến Thái y viện nàng sẽ hiểu.” Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Thần bí như vậy?

Nếu Long Phi Dạ đã nói như vậy, Hàn Vân Tịch cũng không hỏi nhiều nữa, trong lòng tò mò không thôi.

Đến Thái y viện có thể có chuyện gì, hoặc là người nào có thể khiến nàng không cần đến Tây Sơn sao?

Không thể nào là Cố Bắc Nguyệt!

Hàn Vân Tịch nghĩ không ra, chỉ có thể đợi đến ngày mai.

Nói xong chuyện Tây Sơn, Hàn Vân Tịch cũng im lặng.

Thật ra, nếu nàng không chủ động nói chuyện, giữa họ phần lớn thời gian đều im lặng.

Trước đó nàng cũng luôn im lặng, dạo gần đây dần dần nói nhiều hơn, nhưng lúc này nàng cũng không biết phải nói với hắn cái gì.

Hắn muốn nghe đàn, nàng cũng đã đàn xong rồi.

Cứ như vậy, hai người cũng bất giác mà chìm vào sự yên lặng.

Thật ra, hai người cũng đã quen với sự yên lặng này, chỉ là, đêm nay quá sâu lắng, bầu không khí có chút khác lạ.

Đột nhiên, Long Phi Dạ lên tiếng: “Hàn Vân Tịch...”

“Ừm.” Hàn Vân Tịch lập tức đáp lại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, Long Phi Dạ không nói gì thêm, Hàn Vân Tịch hỏi dò: “Điện hạ, có việc?”

Long Phi Dạ hình như có chút do dự, hắn nhanh chóng phủ định, “Không, đi thôi, ta đưa nàng trở về.”

Cũng không biết vì sao, cõi lòng Hàn Vân Tịch đột nhiên hụt hẫng, nàng nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm.”

Thật ra Vân Nhàn Các cách Tẩm Cung không xa, Long Phi Dạ còn thật sự nắm tay nàng tiễn nàng về đến cửa Vân Nhàn Các.

Đêm đã khuya, trái tim nàng có chút rối loạn, giây phút hắn buông tay ra, nàng lại cảm thấy hụt hẫng.

Vậy mà, từ đầu đến cuối lý trí của hắn luôn tỉnh táo, hắn nghiêm túc dặn dò: “Sáng mai nhất định phải đến Thái y viện, đừng đến muộn.”

Ngày mai đến Thái y viện, ai đang chờ đợi Hàn Vân Tịch đây?