Chương 312: Thái hậu thọ yến (6)

Mọi người vừa vừa nhấm nháp rượu ngon, vừa thưởng thức ca múa, túm năm tụm ba thành một nhóm để nói chuyện.

Sở Thanh Ca nói chuyện lớn tiếng, cũng không có quá nhiều người chú ý, thế nhưng nàng ta vừa hô ba chữ “Tần Vương phi”, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Cũng khó trách, Hàn Vân Tịch vốn là một nhân vật trung tâm, cộng thêm vị bên cạnh nàng náo loạn một trận trong buổi yến hội này, mọi người vừa nghe thấy cái tên này mà không chú ý đến cũng khó.

Đại điện ồn ào không lâu lại trở lại bầu không khí yên tĩnh một lần nữa, Thái hậu và Thiên Huy Hoàng đế cũng cũng nhìn về phía Sở Thanh Ca.

Không cần nói nhiều, điều Sở Thanh Ca muốn chính là hiệu quả này!

Hàn Vân Tịch có chút bất ngờ, nàng biết Sở Thanh Ca sẽ tìm cơ hội tính sổ mối thù ở tửu lâu, nhưng không ngờ nàng ta sẽ gọi nàng ngay trong thọ yến Thái hậu.

Thật không biết nữ nhân này nghĩ thế nào, buổi yến hội này nhìn có vẻ là buổi thọ yến của Thái hậu, thực ra là sân khấu để nam nhân đấu đá, một nữ nhân như nàng ta ầm ĩ cái gì đây?

Hàn Vân Tịch lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Học vấn Tần Vương phi có một không hai ở Thiên Ninh, ngay cả Dao công chúa chúng ta cũng thua dưới tay người, bây giờ ở Vân Không đều đồn thổi học vấn của Dao công chúa không bằng Tần Vương phi.”

Sở Thanh Ca cười nói, sắc mặt Đoan Mộc Bạch Diệp ở một bên lập tức trở nên u ám.

Nữ nhân này muốn làm cái gì, đang yên lành nhắc đến Dao Dao làm gì? Còn ngại chưa đủ mất mặt sao?

Sở Thiên Ẩn hai đầu lông mày lướt qua một tia bực bội, dùng sức kéo Sở Thanh Ca một chút, đáng tiếc Sở Thanh Ca không để ý hắn, nói tiếp: “Cái gọi là học vấn, bao gồm thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa. Đáng tiếc, Vương phi nương nương thắng Dao công chúa chỉ là tài làm thơ.”

Lời này vừa nói ra, vẻ u ám trên khuôn mặt Đoan Mộc Bạch Diệp lập tức biến mất. Hắn đột nhiên phát hiện chuyện này dường như là một cơ hội tốt giúp Dao Dao trở mình!

Phải biết rằng, mỹ nhân lạnh lùng Sở Thanh Ca này từ trước đến nay luôn khinh thường chuyện so tài hay cuộc tụ họp của nữ nhân, nhưng trên thực tế học vấn của nàng ta vượt xa Dao Dao, có thể nói nàng ta là đệ nhất tài nữ của Tây Chu.

Nàng ta nói lời như vậy, nhất định là muốn khiêu chiến Hàn Vân Tịch!

Hàn Vân Tịch nhất định thua chắc rồi!

Hàn vân tịch lạnh lùng nhìn Sở Thanh Ca, mặc cho nàng ta nói, nàng không trả lời câu nào.

Sở Thanh Ca từng bước lấn tới, lại nói tiếp: “Thanh Ca mời Tần Vương phi gảy một khúc, mở mang một chút cầm nghệ của Tần Vương phi, cũng coi là vì đại thọ của Thái hậu nương nương mà hiến khúc trợ hứng!”

Hàn Vân Tịch nhếch miệng cười mỉa mai, rõ ràng là muốn kéo nàng so cầm nghệ, báo thù thay Đoan Mộc Dao!

Xem lời này tài nghệ biết bao, dăm ba câu đã kéo Thái hậu đứng chung một chiến tuyến với nàng ta.

Không cần nói, Thái hậu đang buồn phiền vì không có cơ hội gây khó dễ Hàn Vân Tịch, nghe xong đề nghị này của Sở Thanh Ca, lập tức trở nên hào hứng.

Hàn Vân Tịch còn chưa lên tiếng, bà ta đã vỗ bàn: “Được! Ý kiến hay! Ai gia cũng nghe nói Tần Vương phi tài danh nhất thiên hạ, hôm nay nhân cơ hội phải mở mang kiến thức một chút.”

“Thái hậu nương nương, không bằng chúng ta đệm nhạc cho khúc Thịnh thế đào hoa, mỗi người gảy một khúc?” Sở Thanh Ca vội vàng đề nghị.

“Rất tốt rất tốt!” Thái hậu rất vui vẻ.

Có biểu diễn liền có tỷ thí, có tỷ thí liền có nhận xét, nàng ta tuyệt đối sẽ không cho Hàn Vân Tịch nhận được một lời khen ngợi nào, huống chi, cùng hợp tấu một khúc cũng không phải chuyện đơn giản.

Đệm nhạc trực tiếp chính là kỹ thuật khó nhất trong cầm nghệ, điều này không chỉ đơn giản là thi cầm nghệ mà là âm luật và cầm nghệ.

Điều này đòi hỏi phải nắm chắc âm luật đến một trình độ nhất định, bình thường phải học từ bé trở đi, còn phải được sự hướng dẫn của nhạc sư cung đình, nếu không sẽ không thể học được.

Sở gia đương nhiên có thể mời được nhạc sư cung đình, nhưng nhà Hàn Vân Tịch... ha ha ha.

Sở Thanh Ca và Thái hậu có thể hoàn toàn khẳng định, Hàn Vân Tịch không biết!

Quả thực, Hàn Vân Tịch thật sự không biết, chưa nói đến đệm nhạc, đến nhạc phổ cổ đại nàng cũng xem không hiểu.

“Vân Tịch, nào nào nào, tấu một khúc để ai gia vui vẻ một chút.” Thái hậu nói nửa đùa, nửa ra lệnh.

Vừa rồi chúc thọ, bà ta không thể mặt dày mà đòi mọi người quà mừng, cho nên bà ta không thể làm gì với Long Phi Dạ và đám người quyền quý kia.

Nhưng bây giờ, chỉ đối phó với một mình Hàn Vân Tịch, bà ta vẫn có biện pháp.

Tần Vương có cường thế đến đâu, Hàn Vân Tịch có phản nghịch thế nào, cũng không thể công khai làm trái mệnh lệnh của bà ta trong buổi thọ yến này.

Hàn Vân Tịch do dự, im lặng một lúc lâu mới trả lời: “Thái hậu nương nương, để Sở cô nương gảy trước một khúc đi.”

Nghe xong lời này, Sở Thanh Ca và Thái hậu song song đều mừng thầm, Hàn Vân Tịch bị làm khó như thế, đợi chút nữa là có kịch hay để xem rồi.

“Thái hậu nương nương, Thanh Ca đáng chê cười rồi.” Sở Thanh Ca vội vã muốn biểu diễn.

Hôm nay Long Phi Dạ ở đây, nếu nàng ta không nắm lấy cơ hội, thu hút sự chú ý của hắn, cũng không biết phải chờ tới lúc nào.

Hôm nay, nàng ta muốn để Long Phi Dạ biết, nàng ta giỏi hơn Hàn Vân Tịch gấp nhiều lần!

Một cây đàn tranh quý giá được mang lên trong đại điện, Sở Thanh Ca ngồi ngay ngắn ở phía sau, nhạc sư một bên đều ngừng lại, một đám vũ cơ áo hồng vây xung quanh nàng ta.

Nàng ta áo trắng xuất trần, khí chất lạnh lùng, vũ cơ áo hồng xinh đẹp, như một giấc mộng ảo; trong mộng ảo hiện ra vẻ trong sáng tuyệt trần, tựa như tiên nữ hạ phàm trong rừng hoa đào.

Mọi người nhìn đến say mê, ngay cả Thiên Huy Hoàng đế cũng có chút hứng thú, nhưng không biết vì sao, chỉ có một mình Long Phi Dạ, tự mình rót rượu rồi nhấm nháp một mình, như đã lạc vào thế giới của riêng hắn, hoàn toàn không để ý tới bức họa của mỹ nhân trong điện.

Sở Thanh Ca thấy Long Phi Dạ chưa từng nhìn nàng ta một lần nào, tức giận mà tấu đàn, hôm nay nàng ta nhất định phải đàn đến khi hắn nhìn qua mới thôi.

“Tinh!” Một tiếng bắt đầu, vũ cơ nhẹ nhàng nhảy múa, Sở Thanh Ca hết sức chuyên chú, không để vũ cơ phải phối hợp với âm nhạc của nàng ta, mà để âm nhạc hòa vào từng bước nhảy của vũ cơ.

Vẫn là vũ điệu Thịnh thế đào hoa vừa rồi, nhưng phối với âm nhạc lại hoàn toàn khác biệt, từ vẻ lạnh lẽo hiu quạnh của mùa đông, đến niềm vui tươi khi xuân về hoa nở, rồi đến khi xuân đi hoa tàn, vừa lãng mạn nhưng cũng đầy bi thương.

Sự hòa hợp của bước nhảy và khúc nhạc, vượt xa bản đệm nhạc vừa rồi.

Mọi người xem mà mê mẩn, nghe mà chìm đắm, mãi đến khi Sở Thanh Ca kết thúc âm điệu cuối cùng, vũ cơ dừng bước, mọi người mới lần lượt tỉnh táo lại.

Thái hậu vỗ tay, hô một tiếng: “Hay! Rất hay!”

Mọi người liên tục ca thán, khen ngợi, nhưng trong mắt Sở Thanh Ca chỉ có một mình Long Phi Dạ, người từ đầu đến cuối không nhìn nàng ta một lần.

Nàng ta rất hụt hẫng!

Nàng ta đứng lên, nhìn thẳng vào Hàn Vân Tịch: “Vương phi nương nương, tới lượt ngươi.”

Có lẽ, có so sánh, Long Phi Dạ mới biết nàng ta giỏi như nào.

“Ha ha, ngươi cũng đừng để ai gia mất mặt, đừng để Thiên Ninh mất thể diện.” Thái hậu không thể chờ thêm được nữa rồi.

Lúc này, Hàn Vân Tịch vẫn ngồi một cách lười biếng, một tay chống cằm, nàng không có ý định đứng dậy, cười nói: “Sở cô nương quả nhiên lợi hại, vừa rồi ta cũng nghe mà mê mẩn, đàn rất hay.”

“Vương phi nương nương quá khen, Vương phi nương nương chắc chắn sẽ đàn hay hơn ta.” Sở Thanh Ca ra vẻ khiêm tốn.

Hàn Vân Tịch tỏ vẻ lo lắng: “Sao có thể, ngươi và vũ cơ phối hợp đều như vậy, loại chuyện này bản vương phi nào có thể làm được.”

Sở Thanh Ca nghe lời này chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ sự kỳ quái đến từ đâu.

“Vân Tịch, nhanh tới gảy một khúc đi.” Thái hậu thúc giục.

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại cười nói: “Thái hậu nương nương thật biết nói đùa, Vân Tịch cũng không phải nô tài! Sao có thể đệm đàn cho vũ cơ? Chuyện này còn ra thể thống gì?”

Bất kể là nhạc sư, hay ca cơ vũ cơ, nói trắng ra là đều là nô tài, mặc kệ là ca múa hay nhảy múa, đó đều là hầu hạ chủ tử, làm chủ tử vui lòng, Hàn Vân Tịch đường đường là Tần Vương phi, làm sao có thể cùng với đám vũ cơ hiến nghệ?

Hàn Vân Tịch vừa rồi cũng chỉ nhường cho Sở Thanh Ca đàn trước, chứ không đáp ứng sẽ biểu diễn.

Nàng nói, hào phóng tán thưởng Sở Thanh Ca: “Sở cô nương không làm nhạc sư thật sự là đáng tiếc!”

Lời này, như tát vào mặt Sở Thanh Ca một cái, Hàn Vân Tịch sao có thể như vậy?

Chuyện nàng ta lấy làm kiêu ngạo, trong mắt Hàn Vân Tịch lại chỉ là hành vi của nô tài!

Long Phi Dạ thì sao, có phải hắn cũng cho là như vậy không, cho nên hắn không thèm nhìn một lần nào?

Sở Thanh Ca cực kỳ tức giận, nhưng khi nhìn thấy Hàn Vân Tịch khoác một bộ áo tím, ngồi bên cạnh Long Phi Dạ, nàng ta lại cảm thấy mình kém người ta một bậc.

Không!

Nàng ta quá sợ hãi loại cảm giác này, cái này nhất định là ảo giác của nàng ta.

Sở Thanh Ca không trả lời Hàn Vân Tịch, mà hướng ánh mắt cầu cứu về phía Thái hậu, nàng ta rất rõ Thái hậu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Đúng vậy, Thái hậu còn căm hận Hàn Vân Tịch hơn cả Sở Thanh Ca! Bắt được cơ hội này, làm sao có thể dễ dàng bỏ lỡ.

“Vân Tịch, vừa rồi ngươi đã đồng ý ai gia rồi, đừng để ai gia mất hứng.” Thái hậu vẫn mỉm cười, nhưng trong nụ cười là lưỡi dao sắc nhọn.

“Thái hậu nương nương, Vân Tịch cũng chỉ nhường Sở cô nương tấu trước một khúc, đâu có đồng ý người.” Hàn Vân Tịch ra vẻ nũng nịu.

“Vậy nàng ta đã tấu trước một khúc, thì ngươi cũng nên tấu tiếp đi.” Thái hậu nén giận.

“Ta không nói sẽ tấu tiếp! Nàng ta đàn trước một khúc, đàn hay vậy thì đàn tiếp một khúc nữa đi!” Hàn Vân Tịch nói một cách hùng hồn, quả thực là vô lại.

Lời này vừa nói ra, không ít người ở đây đều cười, Mộc Linh Nhi là người cười to nhất.

Người kiêu ngạo như Sở Thanh Ca làm sao chịu được, nàng ta tức giận: “Thái hậu nương nương, Tần Vương phi đây là muốn nuốt lời sao?”

Rốt cuộc, Thái hậu trở nên nghiêm túc, lạnh giọng: “Vân Tịch, ai gia lệnh cho ngươi...”

Thái hậu đang nói, chỉ thấy Hàn Vân Tịch chậm rãi rút một cây Dược Quyên Phiến từ phía sau ra, đầu tiên là cầm trong tay lật qua lật lại ngắm nghía mấy lần, sau đó ung dung phe phẩy quạt.

Thái hậu vừa thấy cây quạt này, trong nháy mắt liền ngậm miệng.

Trời ạ!

Đây là Dược Quyên Phiến, bà ta vất vả tìm Dược Quyên Phiến mấy chục năm, mỗi ngày bà ta đều ngóng trông nó, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, đây tuyệt đối là thuốc hay trị chứng mất ngủ, Dược Quyên Phiến!

Từ lúc còn trẻ bà ta đã có chứng mất ngủ, tối nào cũng vô cùng khó ngủ, phải trằn trọc một hai canh giờ mới ngủ được, mà lúc ngủ rồi, không cẩn thận bị đánh thức, sẽ không thể nào ngủ lại được nữa, phải thức trắng đến ngày hôm sau.

Đương nhiên bà ta đã tùng uống rất nhiều thuốc, nếu không đã không sống đến tận bây giờ, ban ngày không thể có tinh thần tốt như vậy, nhưng là thuốc thì sẽ có ba phần độc, bà ta cũng đã sợ uống thuốc rồi.

Lúc trước viện trưởng Thái y viện, đã kê một thang thuốc không cần uống, không có hại cho cơ thể, Dược Quyên Phiến. Thế nhưng bà ta tìm kiếm đến nay cũng chưa từng có chút tin tức gì, bà ta không ngờ thứ này lại ở trong tay Hàn Vân Tịch!

Chỉ có người từng bị mất ngủ mới thấu hiểu nỗi khổ của chứng mất ngủ, Thái hậu nhìn chằm chằm đồ vật trong tay Hàn Vân Tịch, còn đâu tâm trí muốn làm khó Hàn Vân Tịch nữa, bà ta mừng rỡ sắp khóc rồi.

Rất ít người có thể nhận ra Dược Quyên Phiến, Sở Thanh Ca không nhận ra, cũng không biết chứng mất ngủ của Thái hậu, thấy Thái hậu không nói không rằng, nàng vội vàng nói: “Thái hậu nương nương, Thiên Ninh Vương phi các người nói lời đều không giữ lời sao?”