Chương 96

Edit: Yunchan

Trên núi Không Thiền mây mù giăng kín bốn bề, còn trong Không Thiền phái, hai phe thế lực vẫn đối đầu nhau, khó thể nhìn rõ.

Tình hình biến đổi khôn lường, giờ đây cao thủ Trung Nguyên đã hội tụ đầy đủ, đệ tử Không Thiền phái đều kéo cả về đây tạo thành thế áp đảo, dồn quân Huyền giới tới hậu sơn.

Nhưng thế vẫn chưa đủ.

Trong lúc đoàn quân Huyền giới còn đang bàng hoàng với quân chi viện của Không Thiền phái, thì ở lối vào Huyền giới đã có một bóng người bước ra.

Đó là một bóng người cao lớn, y xuất hiện trong ngọn lửa hừng hực đang phun ra ở lối vào Huyền giới, thân hình như hòa làm một với ngọn lửa đỏ rực, y xuất hiện ở đây vào thời điểm này, khiến cả trời đất dường như chỉ có một bóng hình duy nhất.

Đó là một loại sức mạnh vượt qua tất cả, hệt như trời đất, như quy luật, như tất cả mọi thứ.

Trong tam giới, thần giới có chí tôn vô thượng, Ma giới có quân chủ Ma giới, Nhân giới có thế lực cát cứ, mà Huyền giới nằm ngoài tam giới nhất định vẫn có quy tắc riêng của mình.

Tuy chưa từng được thấy và cũng không thể nào tìm hiểu, nhưng ngay khoảnh khắc trông thấy người này, trong lòng ai cũng nảy lên một suy nghĩ, người này chính là quy tắc của Huyền giới.

Tôn chủ Huyền giới.

Tướng mạo của tôn chủ Huyền giới khó mà bình phẩm, vì nom vẻ ngoài của y rất bình thường, thế nhưng cái bình thường này khi ướm lên người y lại trở thành một thứ đặc biệt, y đứng một mình trên đỉnh núi ở hậu sơn Không Thiền phái, đối diện với mọi người từ xa, sau lưng là ngọn lửa bốc cao rực cháy, lối vào Huyền giới dưới chân đang mở rộng ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được, dẫn đường cho quân Huyền giới bước vào Nhân giới.

Cũng chẳng ai có thể ngăn lại.

Vì y quá mạnh.

Ở sau đoàn người, Mai Nhiễm Y nhìn thoáng của Tô Tiện và Sở Khinh Tửu.

Nét mặt của Sở Khinh Tửu không thay đổi, chỉ thầm lắc đầu.

Hai ngàn năm trước, Ma giới xâm phạm Nhân giới, khi ấy kẻ chỉ huy chúng Ma tướng là Ma quân Hòa Anh mạnh nhất của Ma giới xưa nay, Ma quân quá mạnh khiến tứ cực đại đế không thể không cùng động thủ, nhưng dù thế để hàng phục được Ma quân họ vẫn phải bỏ ra cái giá cực đắt, Tử Vi đại đế hồn phi phách tán, tới nay mới tụ hồn thành công.

Sở Khinh Tửu chính là Nam Cực Trường Sinh đại đế từng tham dự vào trận chiến diệt ma khi ấy, y đã tận mắt nhìn thấy Ma quân, nên cũng biết thực lực của gã đáng gờm tới mức nào.

Thế mà giờ đây y có thể nhìn ra, tôn chủ Huyền giới đang đứng chễm chệ trước mặt mọi người còn mạnh hơn cả Ma quân Hòa Anh thời ấy.

Đến cùng thì Huyền giới đã hình thành ở thế gian này ra sao và tồn tại đã bao lâu, điều đó y không biết được, nhưng y biết Huyền giới trụ vững qua bao nhiều năm tháng, cho thấy nó đã vượt qua rất nhiều thứ.

Giờ đây muốn thắng được người này, chỉ dựa vào thực lực hiện tại thì hoàn toàn không có cửa thắng, dù nhiều người hơn nữa cũng vô ích thôi.

Không khí đột nhiên lắng xuống, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên tôn chủ Huyền giới, trong khi tôn chủ Huyền giới đứng trên đỉnh núi thì nhìn xuống mọi người bằng nửa con mắt, ngạo nghễ trầm mặc, còn bên dưới, Mai Nhiễm Y cũng lặng lẽ cùng Tô Tiện và Sở Khinh Tửu đối mặt.

Nét mặt Tô Tiện thoáng thay đổi, nàng nhìn ra đối thủ này rất mạnh nên cứ lần lữa chưa động thủ, Sở Khinh Tửu thì trái lại, y bước ra cất giọng nói với người trên đỉnh núi: “Tôn chủ Huyền giới?

Y là người duy nhất dám lên tiếng trong chu vi một trăm dặm quanh đây, thế là ngay lập tức đã thu hút được ánh nhìn của tôn chủ Huyền giới, Sở Khinh Tửu chỉ nhướng mày cười khẽ, đang muốn nói tiếp thì chợt thấy người trên đỉnh núi đanh mặt lại, ngọn lửa vờn quanh thân bùng nổ, hóa thành một thanh kiếm lửa ác liệt bóng vụt lên thinh không rồi đâm thẳng về phía y.

Sở Khinh Tửu thầm cười khổ, phóng thích ra thần quang đυ.ng độ cùng thanh kiếm lửa, tích tắc ấy trời đất như quay cuồng, tia lửa bắn ra tung tóe trừ đi hiểm họa.

Song mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, chỉ chưa đầy một giây sau tôn chủ Huyền giới đã dội thêm một đòn nữa.

Sở Khinh Tửu lại than thầm, cùng lắm chỉ tán phét đôi câu với đối phương để câu giờ thôi, không ngờ người này lại chẳng phải bình thường, không hề có ý ngồi lại nói chuyện mà chỉ thích đánh thẳng tay, thôi thì y cũng không hơi đâu mà lên tiếng nữa, mà chuyển sang hạ thủ, Tô Tiện thấy tình hình này thì cũng thả Mai Nhiễm Y ra hợp sức với Sở Khinh Tửu kháng địch.

Những người còn lại chưa ai từng thấy một cuộc chiến kỳ lạ thế này, trận so tài của ba người đã vượt ra khỏi khả năng của con người, thần quang và ma khí hòa vào nhau hỗn loạn, cùng nhau chống lại luồng sóng nhiệt xô tới từ đỉnh hậu sơn, hệt như trời đất thuở sơ khai chia tách làm hai nửa, một bên là thần quang rực rỡ mát lành, một bên là địa ngục đỏ lửa đầy tang tóc, những người còn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh trời đất biến đổi mà chẳng thể nhúng tay vào.

Dù thế, sức mạnh của tôn chủ Huyền giới vẫn khiến cho người ta phải kinh hoàng.

Sau một hồi đọ sức Sở Khinh Thủ đã bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi, sức mạnh của tôn chủ Huyền giới quá khó lường, thậm chí cả y và Tô Tiện cùng liên thủ cũng không bắt được một sơ hở nào, tiếc thay giờ đây muốn rút lui cũng đã trễ rồi. Tôn chủ Huyền giới hé mi, dịch chuyển, lướt tới trước mặt hai người một cách bất ngờ.

Tới tận bây giờ hai người mới thấy rõ diện mạo của đối thủ.

Trên gương mặt rất đỗi bình thường của tôn chủ là một đôi mắt màu đỏ sậm hệt như máu tươi, bên trong nó như âm ỉ dòng dung nham nóng rực.

Đó là một ánh mắt hoàn toàn vô cảm, vẻ mặt này Sở Khinh Tửu đã từng thấy ở những lão tổ tông trên thần giới.

Lòng Sở Khinh Tửu trỗi dậy dự cảm không lành, quay phắt đầu lại trầm giọng nói: “Lui!”

Tô Tiện nghe thấy lời cảnh báo của y thì lui gấp ra sau, ngay lúc này, trong tay tôn chủ Huyền giới đột nhiên xuất hiện một thanh đao.

Một lưỡi đao đỏ máu được kết thành từ lửa, đốt cháy không gian quanh mình, y vung đao lên chém xuống, rạch ra một vết nứt lớn trong màn mưa tuyết, một con rồng lửa bất ngờ chui ra từ trong đao khí, nó ngoác cái mồm khổng lồ vồ thẳng xuống Tô Tiện và Sở Khinh Tửu.

Hai người họ người là Thần kẻ là Ma nên dĩ nhiên có thể tránh được đòn này, nhưng sau lưng họ là cả một Không Thiền phái. Thế nên hai người đều không chút do dự mà đối đầu trực diện với rồng lửa, tuy thấy sói dữ mà vẫn không hề nao núng.

Rồi đúng lúc này tiếng rồng gầm lại vang lên.

Nhưng nó không phát ra từ con rồng lửa.

Rồng lửa hoành hành trên không trung, mà ở trước nó đột nhiên lóe lên một tia sáng trắng, chiếc bóng đồ sộ trắng ngần trờ tới còn mang theo hàn khí, va chạm với con rồng lửa.

Lại một tiếng nổ lớn long trời lở đất, tới khi tiếng động lắng xuống thì mọi người mới thấy rõ hỏa long nọ đã hóa thành đốm lửa bay tản mác, còn nơi mà Sở Khinh Tửu và Tô Tiện đứng ban nãy đã có thêm một con bạch long.

Trên bạch long là hai người đang đứng.

Người nữ đứng trước nghiêm nghị đối mặt với tôn chủ Huyền giới cách đó không xa.

Đến lúc này, khi trông thấy cô gái trên con bạch long, nét mặt của tôn chủ Huyền giới mới xuất hiện một sự thay đổi nhỏ nhoi, y bước lên một bước, cất giọng trầm thấp: “Người Tiêu gia.”

“Không Thiền phái, Tiêu Vân Khâm.”

Cô gái ấy lên tiếng đáp lại.

Còn sau lưng nàng là Mộ Sơ Lương đang quan sát tình hình Không Thiền phái bên dưới, khi nhác thấy tầm mắt của tôn chủ Huyền giới dời sang mình mới lên tiếng giới thiệu: “Không Thiền phái, Mộ Sơ Lương.”

Huyền giới cho rằng Không Thiền phái chẳng có nhân tài nên mới chọn ra tay từ đây, tiếc thay họ lại không hề biết, Không Thiền phái chưa bao giờ là thiếu nhân tài cả.