Edit: Yunchan
Khi Mộ Sơ Lương đuổi kịp thì Vân Khâm vẫn chưa đi được bao xa, nàng đứng ở con phố cách không xa Dĩnh thành nhìn mọi người tất bật dập lửa, nhìn cảnh tượng hoang tàn sau trận hỏa hoạn mà trong phút chốc nàng không biết nên đi đâu, chỉ còn biết đứng chôn chân tại chỗ.
“Bây giờ mọi người đã tới cả rồi, Dĩnh thành sẽ khá hơn thôi, muội đừng lo.” Mộ Sơ Lương đi tới từ sau lưng, nhìn vẻ mặt Vân Khâm thì đoán được ngay nàng đang nghĩ gì.
Vân Khâm ngoái đầu lại nhìn Mộ Sơ Lương, thấp giọng nói: “Sư huynh, huynh chăm lo cho Trung Nguyên mấy chục năm, có lúc nào là thanh bình chưa?”
“Chưa.” Câu trả lời của Mộ Sơ Lương vô cùng đơn giản: “Dù bên ngoài không có đấu đá, thì vẫn có ngấm ngầm phân tranh.”
Vân Khâm đã hơi mệt mỏi rồi, nàng bắt đầu chiến đấu cho Trung Nguyên vì Mộ Sơ Lương, hơn năm mươi năm qua đã cùng Túc Thất làm rất nhiều chuyện vì Trung Nguyên, nhưng đây là lần đầu nàng để lộ nét mặt này, vì người kề vai chiến đấu với mình bây giờ đã ra đi.
Kẻ buộc y phải ra đi không phải kẻ địch mà là những người mà họ đã cùng tận tâm tận lực chiến đấu.
Nghe ra có vẻ hơi hoang đường.
Dĩ nhiên Mộ Sơ Lương hiểu tâm sự của Vân Khâm, hắn thở dài một tiếng rồi bước tới trước mặt Vân Khâm.
“Rất lâu trước đây, khi ta chỉ là một tiểu thiếu gia Mộ gia, khi ta biết mình không thể sống qua ba mươi tuổi đã rất tức giận, ta còn ghét cay ghét đắng ông già đã tự chọn sẵn vận mệnh cho ta.” Lúc này Mộ Sơ Lương đã tới gần Vân Khâm, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, mỉm cười bất lực: “Đại sự thiên hạ, tính mạng của người khác thì có liên quan gì tới ta đâu? Thiếu ta thì thiên hạ không sống nổi sao? Phân tranh trong thiên hạ nhiều như vậy, liệu ta lo được bao nhiêu?”
Vân Khâm chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Sơ Lương, nàng nhớ khi gặp được Mộ Sơ Lương mười tuổi ở động Tử Yên, đứa trẻ ấy cũng từng nói với nàng như vậy.
Mộ Sơ Lương bỗng rũ mắt nói: “Nhưng sau đó, ông già chết.”
“Ông ấy chết vì bệnh, thân thể suy kiệt, hết nước cứu, nhưng trước đó ông ấy đã từng đại chiến một trận, cứu đứa trẻ như ta khỏi tay sát thủ Quỷ môn. Nếu không vì trận đấu ấy thì không chừng ông ấy có thể sống lâu hơn.” Giọng Mộ Sơ Lương rất nhẹ, chuyện đã qua lâu lắm rồi nhưng nó vẫn còn rõ nét trong trí nhớ của hắn, rồi hắn cười nói: “Hôm đó ta có hỏi Minh Khuynh, Trung Nguyên đối xử với với hắn như vậy, hắn có oán hận hay không.”
Vân Khâm nghe thấy tên Minh Khuynh thì lên tiếng hỏi ngay: “Y nói thế nào?”
“Hắn nói, ít nhất vẫn còn người đứng về phía hắn, không phải sao?” Mộ Sơ Lương nói giọng hòa nhã: “Cũng như cha ta vậy, bên trong Trung Nguyên rộng lớn mà ông bảo vệ có rất nhiều người, trong rất nhiều người đó có cả người thân và bạn bè của ông ấy, có những người mà ông quan tâm, chỉ cần họ có thể sống bình an thì liệu nó có đáng giá không?”
Vân Khâm chợt nhớ tới một người, người đó là cao thủ Nam môn Nhiễm Tĩnh mà nàng đã gặp ở Không Thiền phái trước đây. Thuở thiếu thời y từng được Mộ Sơ Lương cứu, sau đó mới gia nhập Nam môn, trở thành một cao thủ trong Nam môn, về sau Thập Châu tấn công Không Thiền phái, vì báo ân Mộ Sơ Lương năm xưa mà Nhiễm Tĩnh đã dẫn người của Nam môn tới tương trợ. Năm mươi năm sau đó Vân Khâm cũng thường xuyên gặp mặt y, y cũng như Mộ Sơ Lương năm xưa, cứu trợ người ở khắp mọi nơi, hơn nữa còn giúp nàng nhiều lần.
Suy cho cùng thì thế gian cũng chẳng phải quá lạnh bạc, đến cuối cùng Minh Khuynh cũng không phải cô độc một mình.
Sau khi hiểu rõ điều này rồi nét mặt nàng rốt cuộc cũng dịu lại.
Mộ Sơ Lương thấy Vân Khâm đã thoải mái hơn thì mỉm cười chìa tay ra với nàng: “Còn phải thương nghị chuyện Huyền giới và Dĩnh thành với mọi người nữa, chúng ta về thôi.”
Vân Khâm khẽ gật đầu, nắm lấy tay hắn một cách tự nhiên, hai người đi sóng vai nhau dưới bầu trời đầy sao, ánh sao rọi xuống mặt đất tựa như lúc hai người cùng chung hoạn nạn ở Thập Châu nhiều năm trước đây.
Tay của Mộ Sơ Lương chẳng có nhiệt độ gì cả, lúc này Vân Khâm mới sực nhớ ra hiện tại hắn chỉ là một hồn thể, nàng cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay đang đan vào nhau với vẻ kinh ngạc.
Mộ Sơ Lương giải thích: “Hồn thể của ta có thể đυ.ng chạm được, nhưng vẫn khác với thân thể thật sự.”
Bây giờ Vân Khâm mới ngộ ra, nàng cùng Mộ Sơ Lương quay lại ngôi miếu đổ, từ xa đã nhìn thấy người của Thiên Cương Minh và tam môn thất phái đứng trước cửa miếu.
Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà khi trông thấy hai người thần sắc của họ lập tức trở nên quai quái.
Những ánh mắt quái dị đó đều đổ dồn cả lên Mộ Sơ Lương,
Ngay trong khoảnh khắc gượng gạo này, Đoan Mộc Vũ bỗng bước ra, ngập ngừng nói với Mộ Sơ Lương: “Mộ công tử… Thương thế có khá hơn chưa?”
Vân Khâm: “…”
Nàng nhủ bụng, có lẽ những người này đã vào ngôi miếu đổ, nhìn thấy thân thể bị thương thê thảm của Mộ Sơ Lương rồi.
Mộ Sơ Lương nghe thấy câu thăm hỏi này thì mặt mày cũng chẳng đổi sắc, chỉ gật đầu nói: “Đã đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ Mộc đường chủ quan tâm.”
Đoan Mộc Vũ nhìn Mộ Sơ Lương, rồi ngoái đầu nhìn vào ngôi miếu đổ ở sau lưng, phần đông những người còn lại cũng có nét mặt như thế, cứ như đang nặn óc đoán xem tại sao cái người đang hấp hối ở bên trong giờ này lại đi đứng tỉnh bơ ở ngoài này.
Tiếc là Mộ Sơ Lương không cho họ thời gian để nghĩ thêm về nó mà nhanh chóng bàn vào chính sự. Hiện tại Minh chủ Thiên Cương Minh đã không còn ở đây, mọi sự vụ của Thiên Cương Minh đều do ba vị đường chủ quyết định, còn bát đại thế gia lại lấy Mộ gia làm đầu, dĩ nhiên mọi người đều nghe theo sự an bài của Mộ Sơ Lương.
Mọi người gấp rút chia ra làm việc, một nhóm đi lùng kiếm những tên Huyền giới còn ẩn náu trong Dĩnh thành, những người còn lại thì vào thành cứu hỏa.
Mộ Sơ Lương và Vân Khâm cũng không rảnh rỗi, họ cũng bắt tay vào cứu trợ khắp nơi, từ khi mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn mới sục sạo được hết Dĩnh thành, nhưng vẫn không phát hiện được dấu vết của người Huyền giới.
Sau đó Vân Khâm dẫn Mộ Sơ Lương trở lại căn khách điếm hiện đã thành đống tro tàn.
Khách điếm Phù Dung đã không còn nhìn ra diện mạo ban đầu, giờ đây nó chỉ còn trơ lại vách tường nám đen và tro bụi rải rác đầy đất, cũng may ngọn lửa đã bị dập tắt, chỉ còn lại khói bốc lên trong đống phế tích, thi thoảng còn có đốm lửa bắn ra lách tách, cho thấy nơi đây đã từng bị lửa lan qua.
Vân Khâm đứng ở trước đống tan hoang, ánh mắt tối tăm: “Nghe Hoàn La tiền bối kể lại thì lúc đó thế lửa quá lớn, y không thể cứu được Hắc Y, Hắc Y đã táng thân trong biển lửa nơi đây.”
Nói rồi nàng đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh tối om, đâu đâu cũng có dấu vết bị lửa thiêu, chốc chốc lại có bóng người hối hả đi sượt qua bên cạnh, họ là những người đang bận rộn cứu chữa Dĩnh thành.
Vân Khâm nói: “Lúc nãy Hoa Chi cô nương còn ở đây, bây giờ hình như đã đi rồi.”
“Ừ.” Mộ Sơ Lương khẽ đáp lại, tầm mắt dừng lại trên căn khách điếm đã bị cháy nám đen chưa từng dời đi, lát sau mới cất bước đi về phía khách điếm.
Vân Khâm nối gót theo sau, Mộ Sơ Lương bắt đầu lật tìm trong đống phế tích, Vân Khâm lên tiếng hỏi dò: “Huynh đang tìm gì thế?”
Mộ Sơ Lương quay đầu nhìn về phía Vân Khâm, thấp giọng nói: “Vòng tay.”
Đến đây Vân Khâm mới nhớ ra, trước đây Phong Diêu Sở từng xin một cặp vòng tay của Mộ Sơ Lương, một chiếc tặng Hoa Chi, một chiếc thì đeo lên cổ tay của Phong Diêu Sở. Sau đó mọi người đã lần theo vị trí mà chiếc vòng cảm ứng để tới được nơi này, dù bây giờ không thể dò được tung tích của chiếc vòng đó nữa, nhưng Phong Diêu Sở táng thân ở đây, thế thì chiếc vòng đó phải còn ở đây mới đúng chứ.
Mặc dù căn khách điếm này không lớn lắm, nhưng ngói vụn và gạch đã sụp đổ vẫn ngổn ngang chất đống, muốn moi ra được một chiếc vòng từ đống hoang tàn này thì khó biết bao nhiêu. Nhưng Mộ Sơ Lương đã bảo muốn tìm vòng thì Vân Khâm cũng không chần chừ, lao vào tìm phụ hắn.
Hai người tìm suốt cả một đêm, mượn đèn đuốc chung quanh và ánh trăng trên đầu để lục lọi mọi xó xỉnh của căn khách điếm, nhưng cũng không phát hiện ra tung tích của chiếc vòng ấy.
Khi lật lên góc cuối cùng mà vẫn chẳng tìm được chiếc vòng, lòng Vân Khâm bắt đầu nhen nhóm hy vọng, quay đầu nhìn sang Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương cũng đang nhìn nàng, hai người đứng cách nhau không xa, khi chạm vào ánh mắt của đối phương trong mắt cả hai đều ẩn chứa ý cười.
Chiếc vòng không có ở đây, chiếc vòng đó vốn ở cùng với Phong Diêu Sở, nhưng bây giờ nó không còn ở đây. Tuy có lẽ điều này chẳng chứng tỏ được gì cả, nhưng ít ra họ có thể đặt một chút hy vọng vào nó, không chừng Phong Diêu Sở đã trốn ra khỏi trận hỏa hoạn, không chừng hắn đã rời khỏi Dĩnh thành đầy thị phi này rồi cũng nên.
Chỉ cần chưa tìm được chiếc vòng kia thì ít nhất họ có thể hy vọng, hy vọng người đó vẫn chưa chết, hy vọng một ngày nào đó hắn vẫn có thể trở lại, xuất hiện trước mặt họ một lần nữa.