Chương 323: Thôn chết

Sau khi chỉnh đốn tâm tình xong, Chân Tiểu Tiểu xoay người nhắm hướng đông mà đi.

Rời nhà bất quá mới mấy tháng.

Thang Khải biến thành khúc củi khô.

Nhị cha biến thành yêu nam.

Khách điếm biến thành cây nấm.

Sau khi chịu đựng đủ loại kí©h thí©ɧ …

Chân Tiểu Tiểu cảm thấy, cho dù toàn bộ Đông Hương đều lợp bằng ngói vàng lưu ly, cho dù toàn bộ nhóm hương dân đều mạ vàng dát bạc lên người long nhong ngoài đường cái, cũng không thể nào lại rung động được trái tim nhỏ của nàng.

Nhưng mà ….

Đợi Chân Tiểu Tiểu đi vào cuối thôn rồi mới nói, vẫn là kinh ngạc phát hiện bản thân mình còn quá non.

Trước mắt là một mảnh tĩnh mịch!

Đông Hương biến thành thôn chết.

Tuy rằng phòng ốc vẫn là phòng ốc như trước, đường trong thôn vẫn là đường cũ.

Nhưng mà giữa đường không có người đi đường, trên không không có chim bay, dưới tàng cây không có tiếng côn trùng ca hát, bên tai chỉ là sự tĩnh mịch, chỉ còn tiếng gió u u từ trong cái hẻm tăm tối thổi tới, bám vào trên thân người, giũ đều không giũ ra được, ngược lại còn men theo theo làn da, đem sự lạnh lẽo xâm nhập vào trong cốt tủy.

Sao lại thế này?

Một khắc trước đặt chân vào cửa thôn, Chân Tiểu Tiểu liền cảm thấy tầm mắt của mình tối sầm lại.

“Có ai không? Đây là làm sao vậy hả? Làm sao mà đến một người cũng không gặp được vậy?”

Nhịp tim hơi hơi gia tốc.

“Vương thẩm?”

Nhanh chóng đẩy cửa bước vào một nhà người quen, nơi đây vốn là chỗ ở của một lão thẩm thẩm sống một mình, tuy rằng thị lực không tốt, không thích ra cửa, nhưng tay nghề dệt vải bố lại là tốt nhất toàn thôn, Chân Tiểu Tiểu trước kia thường hay lại đây đưa cơm mua vải dệt.

Nhưng mà hôm nay, tiếng kẽo kẹt ngày đêm không dứt của guồng xe sợi kia, biến mất.

Đẩy cửa hậu viện, Chân Tiểu Tiểu phát hiện các dụng cụ dệt vải, đều bị phủ một lớp mạng nhện.

“Trương bá!”

Bước chân càng mau, lại đẩy cửa một nhà khác, Trương gia có tay nghề nuôi heo tốt nhất Đông Hương, phàm là muốn mở tiệc thiết đãi, Chân Tiểu Tiểu nhất định sẽ đến nhà họ Trương lấy thịt, tùy tiện tặng chút kẹo đường cho năm thằng con kháu khỉnh bụ bẫm nhà ông ấy.

Nhưng mà hôm nay, sau khi đẩy cửa thì không còn nhìn thấy hình ảnh năm thằng nhóc nhảy nhót vây quanh chính mình đâu.

Chuồng heo, cũng chỉ có mấy con heo gầy bị đói chết.

Tại sao lại như vậy?

Nhảy vào một nhà rồi lại một nhà, Chân Tiểu Tiểu cuối cùng ở bên một con đường trong thôn, dừng lại bước chân.

Dệt vải không mang theo khung cửi, nuôi heo không mang theo thịt … không giống như là tránh nạn, toàn gia di dời, trái lại như là … tất cả bá tánh, đột nhiên biến mất không thấy!

Thang Khải!

Hai tròng mắt co rụt lại, trong đầu Chân Tiểu Tiểu bỗng nhiên trồi lên hình ảnh trước cửa nhà Tử Hoàn, ma đao củi khô kia.

Y ôm chặt quần mà khóc rống hô to cứu mạng, chẳng lẽ là có liên quan đến việc thôn dân mất tích?

Tim đập nhanh hơn, Chân Tiểu Tiểu vội vàng chạy như điên về hướng tổ trạch Thang gia, đồng thời cảm giác lạnh lẽo từ mũi chân chạy dọc lên toàn thân.

Cả thôn xóm yên tĩnh vô cùng, chỉ có đế giày Chân Tiểu Tiểu ma sát trên con đường đá, phát ra âm thanh giòn vang.

Gió ù ù từng trận, mà cây cối không hề lay động.

Bầu trời không mây, cũng không có ánh sáng mặt trời.

Đi đến cổng lớn nhà họ Thang, thân ảnh Chân Tiểu Tiểu như đóng đinh tại chỗ.

Đích thật có chỗ dựa phú quý ở thành Việt Thị, sau khi bị đốt rụi trong tràng đại hỏa chuột trùng kia, Thang gia được tu chữa lại càng thêm tráng lệ huy hoàng, tổ từ thậm chí xây cao thêm một tầng, xa xa có thể nhìn thấy trên đỉnh còn có ánh sáng lưu chuyển.

Nhưng mà ngay tại cánh cổng lớn màu son trước mặt.

Lại bày ra một vòng hài cốt.

Quần áo còn chưa mục nát, nương theo một chút ánh sáng cùng với đồ trang sức, thậm chí còn có thể nhận ra thân phận của người chết.

Tỷ như gã sai vặt của hiệu thuốc bắc, lão bản của quán rượu, chủ nhân nơi xay bột, ….

Nhưng bọn họ đã chết.

Da thịt không còn, so với bị quạ đen rỉa xác còn muốn sạch sẽ hơn, những bộ bạch cốt lẳng lặng nằm trên mặt đất, đầu hướng vào trong, chân hướng ngoài, chồng chất thành nửa cái vòng tròn trước của nhà Thang gia.

Tròng mắt Chân Tiểu Tiểu kịch liệt nảy lên, trong khoang bụng có loại xúc động muốn ói, nhưng mà so với cảm giác muốn ói càng mãnh liệt hơn chính là lửa giận sôi trào!

( Hết chương )