Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 321: Ôn Nhu Của Người Làm Cha

« Chương TrướcChương Tiếp »
Căn bản không biết chính mình bị vả mặt, tàn ảnh của Chân Kỳ Sĩ vươn tay tới xoa xoa đầu Chân Tiểu Tiểu, lộ ra biểu tình hiền từ sủng nịch.

“Nếu quán trọ thật sự biến thành Tinh Vân Nấm, thì chứng tỏ ngươi hoàn toàn thức tỉnh rồi! Vi phụ, thực rất vui mừng…”

“Năm đó, thời điểm nhặt được ngươi, vi phụ đã cảm thấy huyết mạch bẩm sinh của ngươi cực kỳ mạnh mẽ, ngoại trừ có Hỏa linh căn Thú Hoàng Chân Hỏa đáng sợ bực này, trong cơ thể tựa hồ còn tiềm ẩn một loại lực lượng càng mạnh!”

“Sáu họ Ly Viêm, người sở hữu thiên phú như vậy vô cùng ít ỏi … xuất thân của ngươi, hết sức thần bí.”

Bỗng dưng nghe tàn ảnh của nhị cha nói về vấn đề thân thế, vẻ mặt Chân Tiểu Tiểu mờ mịt.

Trước tiên, chẳng lẽ hàng này không nên tỉ mỉ giải thích một chút, vì quái gì hắn lại ăn mặc phong tao lẳиɠ ɭơ thế kia hay sao?

Hơn nữa, gian khách điếm mình sinh sống mười sáu năm, vì sao sẽ đột nhiên biến thành cây nấm?

Chân Tiểu Tiểu hỗn độn trong gió, cảm thấy những thứ mình nhìn thấy nghe thấy … đều tương đối ly kỳ.

Còn cuộc sống điền viên hương dã thì sao? Còn kí ức giản dị thuần phác thì sao? Nói tốt rồi mà!

Đại cha là vị thần ma, nhị cha cũng không bình thường.

Hóa phàm?

Hóa phàm cái rắm!

Sinh ra là huyết mạch của thần ma, lớn lên lại được người nào đó không ngừng nỗ lực độc hại, chú định cả đời này của nàng, tuyệt đối không bình phàm.



Đúng rồi, vừa nãy nhị cha nói gì?

Sáu họ Ly Viêm!

Ly Viêm?

Vì sao nghe quen như vậy?

Hai con ngươi Chân Tiểu Tiểu chợt co rụt, bỗng dưng nhớ tới cái ngày dẫn Tiểu Thấu Minh đi dò thám con mắt lớn truyền thừa ở Tiểu Động Thiên trong Cự Thần Tông, khi ấy chủ nhân Thẩm Vấn Tiên của Nghịch Ma Chi Đồng đã nói câu đầu tiên chính là…

“Ta là Tả tham Ty vật tư của Trấn Ma Quân Ly Viêm……”

Xem ra Ly Viêm là một địa danh, hơn nữa tu sĩ rất trâu bò, cương vực cũng lớn hơn Đông Linh rất nhiều!

Chẳng lẽ……

Chân Tiểu Tiểu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung.

Nhị cha và Thẩm Vấn Tiên, đều đến từ … tinh ngoại?

Nhân loại thật sự có thể thoát ly sao trời, tản bộ dạo chơi hoàn vũ? Vậy tu vi phải đạt tới trình độ nào?

Nghĩ đến đây, trái tim nhỏ của Chân Tiểu Tiểu tức khắc nhảy "thình thịch thình thịch" không ngừng.

Không biết suy nghĩ trong lòng Chân Tiểu Tiểu lúc này, tàn ảnh của Chân Kỳ Sĩ còn tiếp tục lầm bầm lầu bầu, nói: “Đặc biệt là hai kiện bảo bối ngươi nắm chặt trên tay kia, cha chưa từng nghe thấy, dùng thời gian mười năm mới miễn cưỡng nhìn ra, trong cục đá đen có văn tự mờ mịt, mơ hồ có liên quan tới thú pháp. Về phần dây hồng ngọc … tu vi của vi phụ không đủ mạnh, không thể hiểu rõ căn nguyên, chẳng qua ngươi phải ghi nhớ kỹ, so với cục đá đen, vật đó nhất định càng thêm trân quý! Bởi vì giữa nó và ngươi, tồn tại một sợi dây nhân quả huyết mạch quỷ dị!”

“Ai…”



Thở dài một tiếng, Chân Kỳ Sĩ ngẩng đầu lên, vẻ mặt hưng phấn mà phức tạp.

“Hình như có rất nhiều việc muốn dặn dò đâu, nhưng đến giờ phút này, thì thấy không biết nói cái gì mới tốt.”

“Người nhà của ngươi, mặc dù vứt bỏ ngươi song vẫn giao phó hai bảo vật quan trọng vào tay ngươi, tuy rằng bọn họ giao phó bảo bối cho ngươi, lại phong ấn một nửa huyết mạch của ngươi…”

“Vấn đề này thật ra khá mâu thuẫn, quả thực còn khó cân nhắc hơn cục đá đen kia, vi phụ gắng sức suy tư, vắt óc suy nghĩ mười sáu năm, rốt cuộc khi sắp rời xa ngươi cũng hiểu rõ hết thảy.”

Hai mắt Chân Kỳ Sĩ dần dần trở nên mê ly.

Không biết vì sao, khoảnh khắc hiện tại, bóng dáng hắn khoanh tay mà đứng nhìn trời cao xa xa, lại khiến Chân Tiểu Tiểu mơ hồ tìm thấy khí thế trên người vị Thần ma tóc đỏ trong ký ức.

“Tha thiết mong đợi ở ngươi, lại cưng chiều ngươi vô vàn.”

“Cho nên, giao mọi quyền lựa chọn tương lai vào chính tay ngươi. Nếu ngươi không muốn, thì có thể không ngược dòng tìm hiểu quá khứ, vui sướиɠ một đời. Nếu ngươi thức tỉnh, tất tay cầm nội tình người khác không thể với tới, giành lấy tương lai vô hạn.”

“Đây là sự ôn nhu không nói nên lời, của người làm cha.”

_NL_

Chân Kỳ Sĩ đang đi trong biển sao, chợt hung hăng hắt xì một cái.

"Ơ? Hình như có người đánh đầu ta?"

"Ta là người cha tốt, ta là người cha tốt!" Vị Thần ma tóc đỏ đứng giữa hư không rít gào.
« Chương TrướcChương Tiếp »