- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Vạn Thiên Sủng Ái
- Chương 91
Vạn Thiên Sủng Ái
Chương 91
Tháng sáu năm sau.
Ngày hai mươi mốt, trong và ngoài hoàng cung đều giăng đèn kết hoa, khắp nơi tràn đầy không khí vui mừng, bởi vì ba ngày sau chính là ngày vạn thọ của Quảng Đức đế. Hàng năm vào ngày lễ này tất cả các Châu đều được nghỉ ba ngày, Trường Dương tổ chức đại yến, ca hát múa vui. Văn võ bá quan khắp nơi đều lập hương án hành đại lễ.
Buổi tối, mấy tiểu cung nữ bận rộn cả ngày trở về phòng của mình, chui vào một hơi vắng vẻ xì xào bàn tán, cung nữ Thiên điện của cung Bình Dương hỏi: "Ê, chủ tử của các ngươi chuẩn bị quà thọ lễ gì?"
Cung nữ chính điện của cung An Dương đáp: "Chuyện này sao có thể nói cho ngươi biết?"
"Đồ hẹp hòi, chỉ là mấy cái quà thọ lễ có gì to tát mà không nói được?"
"Được rồi được rồi, ta biết chủ tu cung Xuân Hi chuẩn bị gì, các ngươi có muốn nghe không?"
"Ngươi làm như chuyện bí mật lắm ý, ai mà không biết vị chủ tử kia vài ngày trước mở cửa lớn gọi hai nữ nhạc công tiếng cung học đàn, đây không phải rõ ràng rồi sao?"
"Đúng đây, nghe nói Thánh thượng cực kỳ vui mừng, còn ban thưởng đàn Lưu U có một không hai cho vị nương nương kia, chủ tử của chúng ta trông mong bao nhiêu năm nay đều không được, nương nương kia còn chưa biết đàn đấy, vậy mà đã có được đàn Lưu U rồi." Cung nữ nhị đẳng của Huệ phi nói.
"Vậy đã là gì, cục Chức Nhiễm hôm nay vừa trình lên cát phục tân chế đến cho cung Xuân Hi, các ngươi đoán xem là gì nào, làm một bộ long bào ngũ trảo màu vàng phớt đỏ!"
"Long bào!" Đám người kinh ngạc cảm thán xong đều im lặng không nói gì. Mọi người đều biết chỉ có Thái hậu, Hoàng hậu cùng Hoàng quý phi mới được mặc long bào màu vàng sáng, Hiền quý phi vào cung bao nhiêu năm cũng không thể có được một bộ long bào. Bây giờ vị nương nương này biến mất một cách ly kỳ rồi khi hồi cung được tấn phong lên quý phi, chủ tu cung Xuân Hi chưa đến một năm đã có một bộ long bào...
"Hừ, vậy thì có gì đáng để nói!" Mọi người nghe thấy vậy quay qua nhìn biết ngay là tiểu cung nữ Tuyết Nhi của Thẩm tiệp dư, nàng từ lúc tiến cung đã nhận được ân huệ của Thẩm tiệp dư, một mực trung thành tuyệt đối, vì vậy nên nàng sớm đã bất mãn với Bảo Duệ quý phi.
Chẳng qua như vậy cũng dễ hiểu, Bảo Duệ quý phi Thẩm thị và Thẩm tiệp dư vốn là tỷ muội, mặc dù khác mẹ nhưng tốt xấu gì cũng đều là con dưới danh Thẩm nhị phu nhân. Không ngờ Bảo Duệ quý phi không hề niệm tình tỷ muội, vừa về đã bảo Thánh thượng hạ chỉ đuổi Thẩm tiệp dư ra khỏi cung Xuân Hi đến cung Phúc Hi mà bạn với Huệ phi. Chuyện như tát vào mặt này ai ai cũng không thể chịu nổi, Thẩm tiệp dư vẫn như cũ ngày ngày đều thỉnh an Bảo Duệ quý phi, có cái gì tốt đều hiếu kính tỷ tỷ, Bảo Duệ quý phi vẫn thủy chung lạnh nhạt.
"Ai, ngươi nói nhỏ một chút, nếu như để cho cô cô nghe được, không chừng lại ăn roi!" Một cung nữ có quan hệ tốt với Tuyết Nhi vội vàng kéo nàng một cái.
Tuyết Nhi chu mỏ một cái, "Chẳng như thế còn gì, cũng không biết vạn tuế gia coi trọng quý phi ở chỗ nào, lần trước ta bồi chủ tử đến cung Xuân Hi ở bên ngoài nghe thấy tiếng đàn từ bên trong truyền ra... Không phải ta khoe khoang, chủ tử của ta tiện tay đàn còn hay hơn nhiều lần!" Đánh đàn kiểu gì mà chẳng ra cái âm điệu gì cả.
"Đúng thế thật, ta cũng nghe thấy, tiếng đàn đó... " Cung nữ của Đức phi hé miệng cười cười, ý tứ không cần nói cũng biết, "Chủ tử của chúng ta cơ bản là không coi chuyện đán đành kia vào mắt, chỉ tính toán ở thọ yến đánh một khúc trợ hứng thôi."
"Các ngươi ở đây làm gì thế?" Một nha hoàn ở cung Xuân Hi chạy đến hỏi.
Đám người lập tức im bặt, sau đó từng người đều nở nụ cười chào hỏi nàng, nói chuyện khác.
Trong nội điện cung Càn Khôn, Thẩm Ninh vừa tắm xong chỉ mặc một áo choàng ngủ tơ lụa, vừa lấy tay quạt quạt, vừa kêu: "Nóng quá, nóng quá." Đông Duật Hoành đang ngồi trên ghế để nô tỳ lau tóc nhìn nàng một chút, "Mới có đầu hạ thời tiết còn chưa nóng lắm, mà nàng đã nóng thành thế này rồi."
"Ta chỉ sợ nóng chứ không sợ lạnh." Nàng xoay người leo lên giường rồng của hắn ngồi xuống. Đây là giường ngọc giá trị không nhỏ của hoàng cung Cảnh Triều, phụ hoàng Đông Duật Hoành phí hết tâm tư khai thác ngọc từ trong núi về để mùa hè nằm ngủ cho mắt, chỉ là ông chưa hưởng thụ được bao lâu thì băng hà. Đông Duật Hoành chưa từng dùng, chỉ là mới đầu hạ đã nghe Thẩm Ninh kêu nóng, hắn mới nhớ đến có giường ngọc mới nói người chuyển giường ngọc vào trong cung Càn Khôn. Thẩm Ninh qua đêm ở cung Càn Khôn, chưa từng ngủ trong Yến Hi đường, mà mỗi đêm đều thoải mái nằm ngủ trên giường ngọc này.
"Đợi qua vạn thọ của trẫm, trẫm sẽ mang nàng đi hành cung nghỉ mát."
Thẩm Ninh vốn vui mừng, nhưng nghĩ lại, "Nhưng mà đi phải phiền phức và tốn thời gian lắm, đúng không? Thôi được rồi, ta cũng không có nóng tới mức vậy."
"Thái phi cũng sợ nóng, hành năm trẫm đều bồi thái phi đi hành cung nghỉ mát một tháng, nửa năm."
"Vậy ta cũng muốn đi." Thẩm Ninh lập tức giơ tay lên.
Đông Duật Hoành khẽ cười lắc đầu.
Đại cung nữ cung Xuân Hi bưng đến một bát Địa Tiên Sắc dưỡng da cho Thẩm Ninh. Lưu Ly tên đầy đủ là Ưng Lưu Ly, nguyên quán ở Khúc Châu. Là nữ tử của một gia đình quý tộc. Mấy đời Ưng gia đều là dòng dõi Nho học, Ứng Lưu Lỳ cũng từng có tài danh, cũng là tài nữ ngang hành Đức phi. Ưng cha bất hạnh mất sớm, huynh trưởng của Ưng Lưu Ly và con cháu bất hiếu đều là những người làm chuyện xấu gì cũng làm cuối cùng dẫn đến táng gia bại sản. Ưng Lưu Ly đành phải theo nhũ mẫu đi tìm nương tựa bà con xa, mấy tháng sau, bị thân thích bán cho thứ sử làm tiểu thϊếp. Cơ duyên trùng hợp, nàng bị thứ sử gọi đi hầu hạ Thẩm Ninh, Đông Duật Hoành thấy nàng và Thẩm Ninh có chút hợp ý, sau khi điều tra thân thế của nàng thì muốn kêu nàng tiến cung hầu hạ Thẩm Ninh. Thẩm Ninh vốn dĩ không muốn quấy nhiễu cuộc sống bình thường của nàng ấy, nhưng khi nàng thấy trong mắt người này lộ ra khát vọng liền đồng ý. Đầu tiên Ứng Lưu Ly vào cung học việc do ma ma điều giáo chỉ dạy ba tháng, rồi mới vào cung Xuân Hi làm nữ quan bên người Thẩm Ninh. Linh Lung và Thúy Hỷ vốn ở lại Vân Châu cũng cùng nhau tiến cung huấn luyện làm nhất đẳng của cung nữ của cung Xuân Hi.
Thẩm Ninh nói cảm ơn nhận lấy bát, múc từng muỗng uống.
"Cát phục của nàng chắc đã tới rồi, vừa người không?"
Thẩm Ninh nghe vậy hai mắt tỏa sáng, "Vừa người! Y phục kia quá đẹp, ta không nỡ mặc!" Trang phục này mà đặt ở hiện đại nhất định một phát đánh gục tất cả nhãn hiệu thời trang.
Đông Duật Hoành cười cười, "Chỉ có một chút tiền đồ này, chẳng qua cũng chỉ là một bộ y phục."
Thẩm Ninh cười hì hì hai tiếng, nói: "Chỉ là hậu phi cũng có long bào sao? Ta không biết đó!"
"Nàng cái đồ vô tư này, triều phục cát phục của thái phi, Hoàng hậu đều là long bào, nàng không để ý à?"
Thẩm Ninh le lưỡi.
Lưu Ly nói: "Nương nương, bệ hạ là lần đầu tiên ban thưởng long bào cho quý phi đấy!" Ưng Lưu Ly ở bên cạnh Thẩm Ninh mấy tháng, đến giờ nàng vẫn luôn thầm kinh ngạc mỗi khi đế phi ở chung. Đừng nói đến đế vương, ngay cả khi còn ở Ưng gia nàng chưa từng thấy phụ mẫu hay huynh trưởng và tẩu tử đối xử với nhau như vậy. Nàng nơm nớp lo sợ làm quen, cố gắng là tốt phần của mình.
Thẩm Ninh nhíu mày nhìn Hoàng đế, cười cười nói, "Tạ ơn bệ hạ."
Hoàng đế cong môi cười.
Thẩm Ninh cười chăm chí nhìn hắn, bảo chúng tỳ tạm thời lui xuống, nàng xuống giường xỏ giày đi đến trước mặt hắn, cười hì hì hôn lên hai bên má hắn hai cái thật vang, "Tạ ơn bệ hạ."
"Được rồi," Đông Duật Hoành khẽ cười, có chút ghét bỏ nói, "Toàn là nước bọt."
"Không thích, không thích thì ta lại hôn thêm hai cái!" Nàng đùa giỡn thiên tử, bĩu môi lại muốn hôn tiếp, Thiên tử không chịu yếu thế, một tay kéo nàng vào trong nguc, mang theo tiếng cười lấp kín bờ môi xinh đẹp của nàng.
Hai người cười đùa một hồi, Đông Duật Hoành thấy tóc Thẩm Ninh còn ẩm ướt, hắn gọi nô tỳ vào trong tẩm cung lau tóc cho nàng, vẻ mặt hài hước hỏi: "Đàn của nàng... Luyện đến đâu rồi?"
Nhắc đến chuyện này cũng có mấy phần hài hước, vốn là trong một nhóm đào kép có một người đàn rất hay, hôm đó hắn trở về khen hai câu, liền trêu cái bình dấu chua là nàng này tỏa ra mùi chua nồng đậm, nàng nói một câu, "Không phải chỉ là đánh đàn thôi sao? Ai mà không biết?" Ngày hôm sau nàng mời hai nhạc công tiến cung dạy nàng đánh đàn.
"Rất tốt." Thẩm Ninh thuận miệng đáp.
Ưng Lưu Ly có chút xấu hổ, chủ tử nhà mình lớn như vậy mà nói dối không biết thẹn... Thật sự là rất tốt?
"Chẳng lẽ nàng thật sự muốn đàn một khúc cho trẫm làm quà thọ lễ?" Đối với cầm nghệ của nàng, Đông Duật Hoành có tai mắt khắp nơi nên cũng biết một hai, hắn cườu như không cười liếc nàng một cái.
"Thiên cơ bất khả lộ." Thẩm Ninh trừng mắt nhìn hắn.
Chính vào lúc này, Vạn Phúc ở bên ngoài bẩm báo: "Bệ hạ, người của cung Phúc Hi đến bẩm, buổi chiều Huệ phi bỗng dưng cảm thấy trong người khó chịu, đã uống hai chén thuốc, không ngờ buổi tối bệnh càng thêm nghiêm trọng."
"Huệ phi?" Đông Duật Hoành khẽ nhíu mày, ngừng một chút nói, "Thay y phục cho trẫm, trẫm đi xem một chút."
Người đàn ông của mình muốn đi thăm một nữ tử khác, mà nữ tử này là thϊếp mà hắn danh chính ngôn thuận cười về, trong lòng Thẩm Ninh không có cách nào không khó chịu, nàng biết kể cả nàng có đi theo hắn cũng không tránh khỏi kết cục khó chịu, nàng thầm thở dài một hơi, tiến lên giúp thay y phục cho hấn.
Đông Duật Hoành thấy nàng không còn vui vẻ như vừa rồi, nhưng nàng cũng hiểu chuyện không nói gì, hắn bóp bóp khuôn mặt nàng, "Mệt mỏi thì đi ngủ sớm chút."
Ngự giá đến cung Phúc Hi, Huệ phi vùng vẫy muốn đứng dậy, hai cung nữ đỡ nàng dậy giúp nàng đeo khăn che mặt cùng Nhị hoàng tử Đông Minh Thịnh tiếp giá.
Đông Duật Hoành khom người đỡ nàng dậy, bảo nô tỳ nhanh đỡ nàng quay về giường nằm, Huệ phi nhất định không chịu, "Thánh thượng ở đây, thần thϊếp sao dám không hiểu cấp bậc lễ nghĩa?"
"Huệ phi đang có bệnh trong người, không cần câu nệ tiểu tiết, Nhị hoàng tử, đỡ mẫu phi về giường nằm đi."
"Vâng." Đông Minh Thịnh ngoan ngoãn nghe lời, hắn khuyên nhủ Huệ phi, lúc này Huệ phi mới khó xử nằm xuống, còn không chịu để nô tỳ tháo che mặt xuống.
"Sao Huệ phi lại đeo khăn che mặt gặp trẫm?"
Huệ phi khẽ ho hai tiếng, ánh mắt nhìn Đông Duật Hoành có chút đáng thương, nàng yếu ớt nói: "Thần thϊếp vì bị bệnh nên sắc mặt xấu xí, không dám diện thánh."
Đông Duật Hoành mỉm cười, "Sao Huệ phi lại xấu xí được."
Cung nữ tháo khăn che mặt xuống, Hoàng đế nhìn dung nhan tiều tụy, lại có một vẻ đẹp khác của bệnh tật, "Huệ phi vẫn mỹ mạo như trước."
"Thật sao..." Huệ phi c4n c4n môi, nước mắt chảy xuống, "Thần thϊếp vẫn còn xinh đẹp thì vì sao bệ hạ không đến thăm thần thϊếp?" Đã hơn một năm Hoàng đế không bước vào phòng của nàng rồi. Huệ phi vốn là người tính tình dịu dàng, vừa bệnh càng thêm yếu đuối, nước mắt tràn lên khiến bóng người đều mơ hồ không rõ.
"Không phải như vậy, nhanh đừng khóc, bệnh mà còn khóc càng hại thân thể." Đông Duật Hoành nắm lấy tay nàng an ủi.
Huệ phi vất vả mới nín khóc, suy yếu nói: "Bệ hạ, thần thϊếp vừa rồi nóng đầu, nói mê sảng, người đừng để trong lòng... Thần thϊếp chỉ cầu bệ hạ còn nhớ đến thần thϊếp là thần thϊếp đã vui mừng rồi... "
Huệ phi từ trước đến nay vẫn luôn là người dịu dàng hiền lanh, cho dù lúc nàng được sủng ái, nàng còn thỉnh thoảng khuyên hắn nên đi các cung khác nữa, cũng chính là vì phần dịu dàng này nên hắn mới thích nàng đến bây giờ. Đông Duật Hoành khẽ thở dài một tiếng, lại trấn an nàng một lúc, nhìn Đông Minh Thịnh đút thuốc cho nàng xong, lại dặn dò Đông Minh Thịnh cùng các nô tài vài câu, đứng dậy dời Đông Thiên điện.
Thẩm Mi ở Tây Thiên điện của cung Phúc Hy đã sớm ôm con gái đứng ở bên ngoài đợi giá. Sau khi Hoàng đế thân chinh, Hoàng đế thương tiếc ấu nữ muốn nương nên mang Thất công chúa về chỗ Thẩm Mi, đợi Đông Duật hoành trở về cầu xin hắn để nàng tự mình chăm sóc nữ nhi. Đến lúc Đông Duật Hoành trở về, vì Thẩm Ninh biết chuyện của Thẩm Mi mà hắn vô cùng đau đầu, dút khoát rộng lượng đáp ứng, đồng thời để hai mẹ con nàng chuyển ra ngoài cung Xuân Hi đến cung Phúc Hi ở.
Đông Duật Hoành cũng không đến Tây Thiên điện, hắn nhìn Thất công chúa một chút, không để ý ánh mắt ai oán của Thẩm Ninh, bãi giá trở về cung Càn Khôn.
Lúc về, Thẩm Ninh đã ngủ rồi, Hoàng đế cũng không để người khác đánh thức nàng, nhẹ nhàng trèo lên giường. Hắn nghiêng người chăm chú nhìn nàng ngủ rất lâu, cong môi cười lại khẽ thở dài. Phụ nhân này cái gì cũng tốt, chỉ là tính ghen quá lớn. Đã qua nửa năm rồi, nàng ở trong hậu cung này cũng đã lâu, cũng nên nghĩ thoáng một chút.
- -----oOo------
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Vạn Thiên Sủng Ái
- Chương 91