Trăng đã lên cao, Tào Vinh yên lặng đổ đầy hương liệu xuân dược vào huân hương, Thẩm Ninh nhìn Đông Minh Dịch dù đang hôn mê vẫn nhíu mày, hít một hơi mùi máu ở trên cánh tay, cảm nhận được cánh tay nhói lên, miệng nàng đang dán lên cánh tay khàn khàn nói: "Tào Vinh, ngươi còn nhớ ta là ai không?"
Bóng lưng của Tào Vinh ngừng lại một chút, một lúc sau mới đáp: "Nhớ, ngài là Lý phu nhân."
"Thả ta đi."
Động tác Tào Vinh dừng lại, hắn xoay người nhìn về phía nữ tử hắn không dám nhìn thẳng, do dự nhát gan nói: "Tiểu nhân không thể..."
"Cha mẹ của ngươi bị người Khắc Mông gi3t ch3t, ngươi quên chuyện này rồi à?" Thẩm Ninh nói chuyện rất nhanh. Chỉ như vậy nàng mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
"...Ta không quên."
"Vậy ngươi... " Thẩm Ninh lần nữa lại c4n răng chờ cơn co rút qua đi, "Chỉ lo trầm mê thú vui giường chiếu mà ngay cả mối thâm cừu đại hận nhà tan cửa nát ngươi cũng có thể quên không để ý đến? Sau khi ngươi chết đi ngươi lấy mặt mũi đâu đi gặp liệt tổ liệt tông Tào gia!"
"Ta không quên! Ta hận người Khắc Mông, ta hận không thể tự tay gi3t ch3t hết bọn họ!" Tào Vinh thấp giọng quát.
Trong mắt Thẩm Ninh lóe lên một tia hy vọng, chẳng lẽ hắn chịu nhục để...
"...Nhưng mà ta là chó của chủ nhân, chủ nhân là tất cả đối với ta, ta muốn ở bên cạnh chủ nhân, không cần biết hắn là ai!"
Tia hy vọng cuối biến mất, người này, đã triệt để sa đọa.
"Lý phu nhân, ngài yên tâm, ta còn nhớ rõ lúc trước Lý gia đối với ta rất tốt, ta sẽ chăm sóc ngài."
Thẩm Ninh hừ lạnh không nói thêm một câu gì.
Lúc này một binh sĩ bưng một thùng nước đến, Tào Vinh đi về phía trước, chỉ huy binh sĩ giội tỉnh Đông Minh Dịch.
Thẩm Ninh rủ mí mắt xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng k3u r3n khác thường, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, đã thấy binh sĩ bưng thùng nước đến một tay đang ôm Tào Vinh hôn mê.
"Ngươi..." Dưới ánh nến lờ mờ Thẩm Ninh cố gắng tập trung tinh thần nhìn tên binh lính kia, người mặc đồ binh lính Khắc Mông là Phong Bảo Lam!
Thẩm Ninh không dám tin trừng mắt nhìn hắn.
"Bớt nhiều lời đi." Khắc Mông đề phòng nghiêm ngặt, bọn họ không có thời gian dư dả. Phong Bảo Lam ngồi xổm xuống, rút một cây kiến ngắn sắc bén chặt đứt xích sắt, một tay kéo nàng lên, "Có thể đi không?"
Thẩm Ninh gật đầu, Phong Bảo Lam đinh mang nàng đi, nàng lại dừng lại, "Cứu hắn ra ngoài." Nàng nhìn về phía Đông Minh Dịch hôn mê.
"Ta không cứu được nhiều người như vậy." Phong Bảo Lam từ Trung Châu truy lùng tới đây, lần theo manh mối phát hiện người bắt cóc Tiểu Lý Tử cạnh qua biên giới Cảnh Triều giáp với tiểu quốc Cô Mặc theo đường bí mật vòng qua biên cảnh Cảnh Triều, chạy thẳng đến chiến doanh của Khắc Mông. Mặc đù trên người nàng vẫn còn nhiều bí mật, nhưng châm ngôn sống của hắn là kẻ thù của kẻ thù của mình sẽ thành bạn của mình, vậy là hắn quyết định cứu nàng ra. Nỗ Nhi Linh vẫn luôn đề phòng động tĩnh của Bách Châu, lại không phát hiện phía sau có người nhân lúc vắng vẻ tìm kẽ hở chui vào.
"Cứu hắn, ta có thể tự vệ." Giọng nói Thẩm Ninh rất kiên trì.
Phong Bảo Lam liếc nàng một cái, Thẩm Ninh chỉ nói: "Cứu hắn."
Phong Bảo Lam bất đắc dĩ gật đầu, hắn lật người Đông Minh Dịch lên, đập vào mắt hắn là phần dưới của Đông Minh Dịch thấm ướt, nhíu nhíu mày nhìn khuôn mặt diễm hồng mị hoặc của Thẩm Ninh đầy nghi hoặc, chốc lát hắn bừng tỉnh, cái tên Tiểu Lý Tử này đúng là nữ tử hàng thật giá thật. Chợt quăng ý nghĩ đẹp đẽ ra sau đầu, hai tay vừa định nhấc Đông Minh Dịch cõng lên, lúc con ngươi hắn chạm đến gương mặt thiếu niên sửng sớt một chút.
"Đi hướng nào?" Thẩm Ninh nhéo vết thương trên cánh tay mình, thấp giọng hỏi.
"...Đi theo ta." Ánh mắt Phong Bảo Lam biến ảo khó lường.
Phong Bảo Lam cõng Đông Minh Dịch, dẫn Thẩm Ninh đi về phía Tây Bắc của góc lều vải, dùng đoản kiếm rạch một lỗ hổng lớn trên lều vải, bên ngoài có người tiếp ứng, một đoàn người nhân lúc trời tối lẩn trốn.
Nhưng trong chiến doang của Khắc Mông thực sự phòng bị vô cùng nghiêm ngặt, không bao lâu đã có binh sĩ hô to, nhanh chóng lửa được đốt lên chiếu sáng một vùng, tiếng bước chân chồng chất lên nhau.
Thẩm Ninh quay đầu nhìn Phong Bảo Lam nhíu mày nghiêm túc cảnh giác phía sau, lại nhìn Đông Minh Dịch sau lưng hắn, tâm trạng ngổn ngang, bỗng dưng này chạy về phía rừng cây bên cạnh, phát tiếng vang xào xạc.
Phong Bảo Lam không ngờ nàng sẽ làm như vậy, phút chốc chấn kinh, nhưng hắn không thể làm gì khác hơn, nhân lúc binh sĩ Khắc Mông đuổi theo nàng, hắn cõng Đông Minh Dịch chạy ra khỏi đại doang của Khắc Mông.
Ngày hôm sau, Khắc Mông và Cảnh Triều ở biên cảnh Bạch Châu lại nổ ra một trận chiến tranh, Cảnh quân vì cái chết của Hoàng Dật mà phẫn nỗ anh dũng, nhưng trận địa kỵ binh của Khắc Mông cũng không chỉ là hư danh, hai bên dùng hết sức chiến đấu một lúc lâu, người chết vô số, mà hậu quân của Cảnh Triều đã lui binh.
Buổi chiều, Khắc Mông lần nữa kêu gào xông lên, Cảnh quân thủ thành mà không lên, Khắc Mông cường thế tấn công, khải hỏa chiến hỏa. Đến tận khi mặt trời lặn, Cảnh quân vẫn ngoan cố chống lại, Khắc Mông vẫn không thể mở cửa thành Bạch Châu.
"Mụ nội nó! Bọn chó súc vật Khắc Mông!"
Ở giữa đài tra tấn thẩm vẫn tù binh, một tên tù binh Khắc Mông bị treo trên cọc gỗ, toàn thân đều là vết roi quất. Không lâu trước đó hắn bị một vị tướng quân của Cảnh Triều quất đến hôn mê, đầu đang mơ màng không tỉnh táo lại vì tiếng gào hét giận dữ mà bừng tỉnh, hắn chậm rãi mở mắt ra, hắn nghe thấy giọng nói của tên tướng quân đã gây lên nhiều vết thương trên người hắn.
"Chuyện gì đã xảy ra, Ngưu tướng quân?"
"Lão Giản muốn bỏ thành rút quân!"
"Hả? Rút quân?"
"Đúng! Hắn nói muốn tối nay rút khỏi Bạch Châu, chia binh thành hai hướng, hắn rút lui theo hướng Đông, ta rút lui theo hướng Tây, tiếng trống làm dấu hiệu!"
"Vì sao phải rút quân! Thù của Hoàng Dật còn chưa báo, hơn nữa rút quân Bạch Châu chẳng phải coi như xong rồi sao?"
"Ta cũng nói như vậy, nhưng Giản tướng quân nói bây giờ định mạnh ta yếu, phía sau lại không có hậu binh, tiếp tục đánh cũng chỉ là chờ chết, hơn nữa phải lấy an nguy của hoàng thân quốc tích làm trọng." Hiển nhiên là Ngưu tướng quân cực kỳ bất mãn, lại chửi một câu thô tuc.
"Tướng quân, không thể rút lui!"
"Ngậm miệng! Bây giờ hắn ta là chủ soái, nhiều lời cũng vô dụng! Ngươi đi kêu các tướng sĩ mang cái gì ở Bạch Châu mang được thì mang đi, đốt được thì đốt đi!" Giọng nói của Ngưu tướng quân càng lúc càng lớn, tù binh kia lập tức nhắm mắt lại.
"Còn chưa tỉnh? Bà nội nó, sao bọn Khắc Mông các ngươi không chết đi! Người đâu, dội nước cho nó tỉnh đi!"
"Rõ!"
Một thùng nước lạnh dội lên mặt hắn, tên tù binh mở mắt ra, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Lão tử cho ngươi nhìn!" Tướng quân Ngưu Chính cao to lực lưỡng tức giận không có chỗ phát, một roi lại một roi quất lên người tên tù binh.
"Tướng quân, Giản tướng quân lại gọi ngài đến!" Có một tên lính quèn đến đưa tin.
"Còn cái rắm gì nữa!" Ngưu Chính quăng roi, giận đùng đùng đi vài bước, lại giống như nhớ ra cái gì đó dừng lại, "Mang theo tên này cũng chỉ tổ vướng víu, các người kéo hắn ra ngoài chặt xác đi."
Ngưu Chính vừa đi, tù binh Khắc Mông bị hai tên lính quèn một trái một phải kéo ra ngoài, đi ngang qua chỗ vắng vẻ, tên tù binh hít sâu vài cái, tay đang bị xiềng xích tụ khí lực bỗng đánh về phía bụng của một binh sĩ, xoay người khuỷu tay co lại đập xuống lưng của tên binh sĩ còn lại, đợi hai người bọn họ ngất đi, hắn lấy chìa khóa trên người binh sĩ mở xiềng xích cho bản thân, lột y phục tiểu binh của tên kia ra, nhanh chóng mặc vào rồi biến mất ở một góc tối.
Buổi tối, nam tử mềm yếu kia chính là tân vương Nguyên Nghị đang ở trong lều lớn nói với Nỗ Nhi Linh hôm nay cũng không trực tiếp tham chiến: "Bọn người Cảnh kia ngoan cố chống lại, đợi ngày mai muội muội ta mang cỏ xưng đến, tiểu vương điều chế khói độc, ít ngày nữa liền có thể công thành." Vì ngăn chặn Hoàng Lăng, Nguyên Nghị đã mang toàn bộ cỏ xưng chế thành khói độc cho A Thái tướng quân đang giằng co với Hoàng Lăng.
Trong lều vải thỉnh thoảng truyền đến âm thanh kỳ lạ cũng không ảnh hưởng đến Nỗ Nhi Linh, hắn gật đầu, giơ tay lên quất một roi lên người Tào Vinh đang bị trói ở bên cạnh, miệng Tào Vinh đang bị chặn kín bị đau chỉ có thể phát ra chút âm thanh ưm ưm, lúc này Nỗ Nhi Linh mới nói: "Trú quân canh giữ Bạch Châu có động tĩnh gì không?"
"Im lặng đến yên tĩnh quá mức." Nguyên Nghị cầm bình rượu đi đến trước mặt Nỗ Nhi Linh, ngồi xuống ghế da thú, liếc người đang giãy dụa trên đất, "Đại hãn, cái đồ chơi này ngươi vẫn chưa chơi chán à?"
Thẩm Ninh ngồi cách đó không xa, trên người loang lổ nhiều vết máu. Nhưng vết máu này đêu là do vết roi quất nứt thịt toét máu, thậm chí ngay cả trên mặt nàng cũng có vết roi. Đây đều là kiệt tác trong cơn cuồng nộ của Nỗ Nhi Linh sau khi bắt được nàng trở về, sau đó hắn lại cho đốt mị hương, cứ như vậy àm hành hạ nàng đã một ngày một đêm. Lúc này tâm trí Thẩm Ninh đã hoàn toàn hỗn loạn, chỉ có duy nhất một chút ý chí siêu phàm dưới đáy lòng đang cố chống đỡ nàng, trên cánh tay của nàng chằng chịt vết c4n của nàng mỗi lúc bị tra tấn không nhịn được, gần như trên cánh tay nàng không có chỗ nào lành lặn.
"A... Ưʍ..." Thẩm Ninh c4n chặt cánh tay, lại một đợt tra tấn mãnh liệt trào đến khiến nàng dường như muốn chết, nàng cảm thấy cả người như có lửa nóng thiêu đốt, miệng vết thuong càng giống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến da thịt nàng bong tróc.
Nỗ Nhi Linh không trả lời Nguyện Nghị, mà hắn rời bàn tay của Nguyên Nghị ra chậm rãi đi về phía Thẩm Ninh, hắn từ trên cao nhìn xuống nữ tử đang bị thống khổ giày vò nhưng vẫn không chịu mở miệng xin tha. Hắn vốn chờ nàng khuất phục dưới thân mình sau đó sẽ để cho mấy tên lính lăng nhục trước mặt hắn, tiêu diệt triệt để ý chí và tôn nghiêm của nàng, nhưng hắn không ngờ nàng có thể kiên trì một ngày một đêm. Nàng chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử ti tiện, sao có thể có được ý chí sắt thép giống như một người dũng si của thần Ada được!
Nỗ Nhi Linh ngồi xổm xuống, hơi thở nam tĩnh cường tráng đập vào mặt Thẩm Ninh, nàng vô thức rụt người về phía sau.
Nỗ Nhi Linh vươn tay ra bóp cằm của nàng, hơi thở mãnh liệt và làn da nóng của hắn khiến cho mỗi tế bào trên cơ thể Thẩm Ninh đều đang reo hò, ôm hắn, ôm chặt hắn! Hai tay nàng cong lại, chậm rãi cuộn cả người lại, dùng móng tay đâm vào da thịt của mình, "Mẹ nó, mẹ nó..." Bản năng nguyên thủy nhất thiêu đốt khắp cơ thể, nàng thậm chí không tìm được cách giải tỏa, đành phải dùng đau đớn để kìm nén, trong lúc lơ đãng nàng nếm thấy vị tanh nồng của máu, chẳng biết từ lúc nào nàng đã c4n nát bờ môi. Mà giờ phút này nàng không có thời gian bận tâm đến mấy vết thương nho nhỏ này, nàng phải gồng mình không được buông thả cơ thể bắt đầu đi ngược lại với ý chí của nàng, bốn phương tám hướng đều đang kêu gào, trái tim đè nén gần như sắp bùng nổ!
"Mẹ nó, mẹ nó!" Từng đợt xuân dược xâm nhập ý chí vẫn đang diễn ra, ý chí của nàng dần dần bị thống khổ chiếm cứ, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi, gương mặt vặn vẹo há miệng lớn thở hổn hển, cổ họng phát ra tiếng gầm nho nhỏ giống như dã thú bị thương, cuối cùng...
"A a... ưm ưm!" Thẩm Ninh không muốn khuất phục dứt khoát c4n thật mạnh lên cánh tay! Máu đỏ tươi dọc theo cánh tay chảy xuống mặt đất nở ra những đóa hoa diễm lệ.
Nỗ Nhi Linh chăm chú nhing đóa huyết hoa trên mặt đất, nhớ lại mị thái ức chế cao triều vừa rồi của nàng, một luồng nhiệt nóng xa lạ cuộn trào trong cơ thể hắn đang kêu gào, sau đó hắn khϊếp sợ phát hiện, vậy mà hắn lại...Cương!
Hắn chưa từng nổi lên duc v0ng với nữ tử bẩn thỉu, cho dù là nữ tử có dáng vẻ kiều mị đến đâu. Nhưng vì sao vì cái gì mà hắn đối với quả phụ này... Là vì trên người nàng toàn là mùi máu sao? Nỗ Nhi Linh li3m môi, li3m vết thương trên mặt của nàng.
Luồng nhiệt kỳ dị lần nữa dâng trào, bỗng nhiên hắn muốn li3m tất cả vết thương trên người nữ tử này. Mà thực tế bàn tay hắn cũng đã bắt đầu vô thức đặt trên người của nàng.
Lúc này Thẩm Ninh còn có thể chống cự lại sự xâm lược của Nỗ Nhi Linh? Trong lòng nàng biết bản thân xong rồi, hai mắt nhắm chặt, gương mặt của Đông Duật Hoành hiện lên trong đầu nàng.
"Đại hãn, phó thống lĩnh Thác Khoát Đài bị Cảnh quân bắt đã trốn thoát và trở về doanh trại, nói rằng có chuyện quan trọng phải bẩm báo với đại hãn." Ngoài lều truyền đến âm thanh lớn tiếng bẩm báo của binh sĩ.
Tào Vinh bị treo trên móc sắt, trừng hai mắt ẩm ướt nhìn bàn tay của chủ nhân ở trên người Lý phu nhân thu lại rồi chậm rãi đứng dậy, trong lòng hắn không ngừng khϊếp sợ. Chủ nhân chưa từng muốn đυ.ng vào nữ tử, vì sao hôm nay...
"Haiz, làm đại hãn mất cả hứng." Nguyên nghị một hơi uống cạn ly rượu, mắt mảnh dài thoáng nhìn, đi theo ra ngoài lều.
"Canh chừng nàng cẩn thận." Nỗ Nhi Linh nói với binh sĩ trông chừng Thẩm Ninh.
"Rõ!"
Người trốn về được chính là tù binh mà Ngưu Chính tra tấn thẩm vẫn, hắn báo cáo lại toàn bộ chuyện hắn nghe được khi giả bộ hôn mê vưới Nỗ Nhi Linh cùng các tướng sĩ khác.
Sau khi nguyên nghị nghe xong, nói: "Đại hãn, đây chính là cơ hội vô cùng tốt, ngươi và ta phái binh mai phục hai phía trái phải, không những đánh bại được quân phòng thủ, còn bắt lại được Đại hoàng tử, chiếm được Bạch Châu, một mũi tên trúng ba con chim."
Nỗ Nhi Linh trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Bột tướng quân của ngươi chặn đánh phía đông, bản vương tự mình dẫn binh mai phục ở phía Tây, đại vương Na Gia cố thủ ở đại doanh."
Nguyên Nghị nghe vậy, khẽ cười một tiếng, "Vậy tiểu vương liền ở trong doanh trại đợi tin chiến thắng của đại hãn."
Đêm trăng mờ gϊếŧ người, ngày gió cao phóng hoả, dường như trong không khí có mùi máu tươi. Lúc gà trống bắt đầu gáy, Nỗ Nhi Linh đã sớm dẫn kỵ binh đi về phía Tây mai phục. Nguyên nghị ở lại canh giữ doanh trại vẫn không thể ngủ say, một mình ngồi trong lều, hắn lấy một viên Châu trong suốt như được làm từ sáp ong, bên trong có nén một miếng thịt người, đây là phần đầu quả tim sau khi hắn gϊếŧ phụ vương moi tim róc thịt nhét vào viên châu này. Nguyên nghị si mê nhìn miếng thịt ở trong viên châu, tự lẩm bẩm, "Phụ vương, người luôn tán thưởng đại huynh..." Hắn nhất định phải chứng minh cho phụ vương thấy, hắn mạnh hơn đại huynh! Hắn muốn dẫn dắt Na Gia đánh hạ Cảnh Triều, sau đó một phát gϊếŧ Nỗ Nhi Linh nuốt luôn cả Khắc Mông!
Bỗng nhiên ở ngoài lều có tiếng hỗn loạn, ánh lửa sáng lên bốn phía, Nguyên Nghị lập tức tỉnh táo đứng dậy cầm vũ khí lên, chợt nghe thấy binh sĩ đến báo: "Tứ vương tử, không xong rồi, Cảnh quân gϊếŧ tới!"
"Cái gì!" Không ổn, trúng kế!
Thẩm Ninh từ trong hôn mê tỉnh lại, nhìn đỉnh lều trên đầu dường như càng lúc càng xa, nhất thời không biết mình đang ở đâu, đau nhói khắp người lập tức khiến nàng tỉnh táo, nàng chợt ngồi dậy, đầu choáng váng tứ chi mềm nhũn không chút sức, nàng lại lần nữa nặng nề ngã xuống đất.
Đây là nơi nào...Ấn tượng cuối cùng trước khi ngất đi của nàng dừng lại lều vài của Nỗ Nhi Linh nơi nàng ngất đi. Nhưng vì sao bây giờ nàng lại nằm trên giường? Dường như đau đớn trên người cũng giảm bớt nhiều?
Bên ngoài phòng hình như có người nghe thấy tiếng động, bước nhanh vén màn cửa đi vào. Một nha hoàng mặc y phục Cảnh Triều chải búi tóc hai bên ngạc nhiên kêu lên: "Tiểu thư, vị phu nhân này tỉnh rồi!"
Tiểu thư? Tiểu thư lại là ai nữa? Thẩm Ninh đầu óc chưa thanh tỉnh hẳn nhìn chằm chằm tiểu cô nương. Sau khi tỉnh, lại không phải gáo nước lạnh vào mặt cùng tên vương tử bi3n thái, điều này khiến cho Thẩm Ninh vốn đã căng thẳng, có chút không thích ứng được.
Theo sau là một vị tiểu thư chải búi tóc trăm hoa phân tiêu dịu dàng bước vào trong phòng, trên mặt cũng là vẻ vui mừng, "Cảm ơn trời đất, phu nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi. Tranh Nhi, nhanh đi báo cho cha và đại phu."
"Vâng, tiểu thư." Nha hoàn tên Tiểu Tranh nhanh nhẹn chạy ra ngoài.
Trên người còn sót lại dược tính khiến cho cả người Thẩm Ninh run lên, nàng nhắm chặt mắt nhíu mày, tiểu thư ôn nhu kia thấy vậy vắt khăn ấm lau cho nàng.
Thẩm NInh thở phì phò mở hai mắt, chậm chạp hỏi tình hình: "Đây là nơi nào?"
Tiểu thư kia trấn an, nói: "Phu nhân, đừng sợ, đây là Bạch Châu, ngài đã được cứu ra."
"Bạch Châu?" Thẩm Ninh nghĩ một lát, mới nói: "Bạch Châu của Cảnh Triều."
"Đúng vậy, là Bạch Châu của Cảnh Triều chúng ta."
Thẩm Ninh có được đáp án khẳng định, nàng sững sờn từ từ có cảm giác từ địa ngục trở về thiên đường, nhưng chỉ cần thư thái một chút thôi cũng khiến nàng cảm thấy suy sụp hơn. Nàng chậm rãi đưa tay lên, nhìn cánh tay được bôi thuốc mỡ vàng, lại khẽ chuyển động cơ thể, cảm giác toàn thân mình bị bao thành cái xác ướp.
"Phu nhân, ngài chịu khổ rồi." Tiểu thư kia cũng không nhìn thấy vết thương trên người Thẩm Ninh, nhưng chỉ bằng cả người nàng khắp nơi đều phải băng bó cũng biết nàng chịu bao nhiêu đau khổ. Tiểu thư thực sự khong dám tưởng tượng một nữ tử yếu đuối mà phải chịu thống khổ lớn như vậy, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy sợ hãi rồi.
"Tiểu thư, lão gia cùng Phong công tử và đại phu đã đến. Ngài có muốn tránh đi một lúc không?" Tranh Nhi chạy lại hỏi.
Tiểu thư kia vội vàng đứng dậy, nói với Thẩm Ninh một câu, "Xin lỗi không tiếp người nói chuyện tiếp được.", sau đó đi ra từ bên cửa hông. Rất nhanh, Tri Châu của Bạch Châu Trương đại nhân và Phong Bảo Lam đứng ở ngoài bình phong, để đại phu nổi danh nhất Bạch Châu tiền vào trong phòng bắt mạch cho Thẩm Ninh.
Tranh Nhi đỡ cánh tay của Thẩm Ninh, hỏi: "Phu nhân, có cần phải che khăn không?"
"Không cần..."
Hóa ra cũng không phải phu nhân nhà giàu gì. Tranh Nhi nghĩ chắc chắn là như vậy.
Đại phu tỉ mỉ bắt mạch, lại hỏi thăm một chút tình trạng của Thẩm Ninh, sau đó mới vuốt râu đứng dậy.
Thẩm Ninh mơ mơ màng màng nghe âm thanh đại phu nói chuyện cùng Phong Bảo Lam từ chỗ ra truyền đến, sau đó lại mê man thϊếp đi.
Lúc tỉnh lại, trên trán và lưng của nàng ướt đẫm mồ hôi, nhưng trên người nàng đã không còn từng cơn nhiệt nóng tra tấn, duy chỉ có đau đớn càng lúc càng mãnh liệt, điều này khiên cho nàng cảm thấy vui vẻ hơn.
Cuối cùng ý thức của nàng cũng hoàn toàn tỉnh táo, muốn mở miệng lại phát hiện mình chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn, ho khan hai tiếng khiến phổi lại đau nhói. May mà Tranh Nhi lanh lợi, treo màn giường lên, cười nói: "Phu nhân tỉnh rồi ạ, ngài có khát nước không?"
Thẩm Ninh gật đầu, Tranh Nhi nhanh chóng đi rót nước, cẩn thận đỡ nàng dậy đút nàng uống hai ngụm nước.
Thẩm Ninh nói cảm ơn rồi hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi?"
"Mặt trời vừa mới lặn thôi ạ!"
Hóa ra đã là chạng vạng tối... "Phong công tử còn ở đó không? Ta muốn gặp hắn."
Đúng lúc Phong công tử cũng dặn dò khi nào phu nhân tỉnh lập tức thông báo với hắn một tiếng, Tranh Nhi nói: "Ta giúp ngài đi mời Phong công tử đến."
Một lúc sau, Phong Bảo Lam đi vào phòng, lại đứng ở bên ngoài bình phong.
"Bảo gia, mời ngài tiến vào." Hiện tại nàng không có đủ sức lực để đối thoại từ xa như thế với hắn.
Phong Bảo Lam kỳ quái cười một tiếng, chậm rãi đi vào. Hắn nhìn về phía màn hoa giường chặm khắc nguyệt đang đóng lại, nhất thời tâm trạng của hắn rất phức tạp. Hắn nghìn tính vạn tính, cũng không ngờ nàng lại là Bảo Duệ quý phi đã chết kia, lúc hắn nghe được tin Duệ phi được phong danh hào, còn nói với người hầu cận: "May mà vị quý phi này đã chết, Hoàng đế của chúng ta cam lòng dùng chữ "Bảo" này, người này thật sự rất ghê gớm. Nếu còn sống, sợ là tình hình của muội muội sẽ vô cùng bất lợi."
Hắn còn cho rằng quả phụ bị dân gian thần hóa lên này rốt cuộc là có bộ dạng quyến rũ như thế nào mới có thể khiến cho Quảng Đức đế yêu thích như vậy, không ngờ rằng lại là nữ bá vương có thể cùng hắn lên thanh lâu vào sòng bạc! Hắn chưa từng nghĩ đến khẩu vị của bệ hạ kính yêu sẽ là như thế này...Nhưng mà... Cũng không khó để lý giải, nữ tử nhận biết bao tra tấn cũng chưa từng tỏ ra một chút yếu đuối...
Trong đầu Thẩm Ninh cũng là trăm mối chằng chịt, trong lòng im lặng một lúc, nàng mới mở miệng hỏi: "Bảo gia, là ngài đã cứu ta à?"
Phong Bảo Lam khẽ ho hai cái, "Tuy nói người cứu ngươi ra là gia...Ta, nhưng toàn bộ mưu kế là do Giản tướng quân nghĩ ra."
"Giản tướng quân?"
"Tướng quân Giản Hề Hành, hắn là thuộc hạ của đại tướng quân Hoàng Lăng, cũng là sư phục của Hoàng Dật."
Vừa nhắc đến Hoàng Dật, lòng của Thẩm Ninh lại trĩu nặng. Một lát sau nàng mới tiếp tục hỏi: "Vậy hiện nay tình hình thế nào rồi?"
"Yên tâm, liên quân của Khắc Mông và Na Gia trúng kế điệu hổ ly sơn, Giản tướng quân đã gϊếŧ tên tân vương Nguyên Nghị của Na Gia, quân địch tổn hại nặng nề, mặc dù Nỗ Nhi Linh bảo trì được đội quân tinh nhuệ nhưng nhất thời cũng không dám tùy tiện tấn công." Trận chiến này khiến cho quân định và các tiểu quốc xung quanh sợ hãi, Giản Hề Hành cũng là một trận thành danh.
Thẩm Ninh nhẹ nhành thở ra một hơi, chợt nàng nhớ đến một người, "Hiện giờ Đại hoàng tử ở nơi nào?"
"Bây giờ điện hạ cũng đang ở trong phủ Tri Châu."
"Hắn...Vẫn khỏe chứ?"
"Độc tố cũng đã hết, ngoại thương không nhiều, chỉ là bây giờ điện hạ nhốt mình ở trong phòng, không ăn không uống, càng không để cho người khác vào trong." Phong Bảo Lam thở dài. Chẳng lẽ Đại hoàng tử này coi như phế đi? Thiên gia vốn có ý tôi luyện mài giũa trưởng tử, ai ngờ thế sự khó lường, tình hình thế này coi như hoàng tử dưới gối của các hậu phi được lợi. Nhưng mà chuyện này tạm thời cũng không liên quan đến Phong gia bọn họ cho lắm, ai bảo muội muội của hắn không sinh được hoàng tử, chẳng lẽ là Phong gia bị nguyền rủa? Nhưng nói như vậy, Thiên gia cũng là do dì của hắn là Thái hậu sinh ra.
Đông Minh Dịch bị đả kích quá lớn? Cũng khó trách, ở hiện đại quá lắm hắn cũng chỉ là học sinh vừa mới lên sơ trung, Đông Duật Hoành cũng quá hung ác, Đại hoàng tử tuổi nhỏ như vậy đã để hắn ra chiến trường rồi... Còn cả tên bi3n thái Nỗ Nhi Linh kia...
"Vị tiểu nương tử này, phải chẳng tại hạ có thể mạo muội hỏi một câu," Thẩm Ninh đang trầm mặc, Phong Bảo Lam lại không nhịn được mở miệng lần nữa. Giọng điệu bất cần đời của hắn mang theo một chút nghiêm túc, "Ngươi, rốt cuộc là ai?"
Vấn đề này thực sự rất khó trả lời. Không ngờ nàng vừa thoát khỏi tử địa, lại đứng trước sinh tử thẩm phán, Thẩm Ninh cười khổ một tiếng, khàn khàn nói: "Bảo gia, xem như chúng ta có giao tình trên bàn rượu, ngài có thể đừng nói cho Hoàng đế bệ hạ biết được không, ta... Ta là phi tử giả chết trốn đi của hắn?"
Phong Bảo Lam nghe được từ chính miệng nàng thừa nhận, hắn vẫn vô cùng kinh hãi. Hắn thực sự nghĩ mãi không thông, đây rõ ràng là phi tử được sủng ái nhưng vì sao lại phải giả chết trốn ra khỏi cung? Hắn nghe nói nàng mắc hoa chẩn không trị được mà qua đời, nếu như không chắc chắn sủng phi mắc bệnh nan ý, sao Hoàng đế có thể tùy tiện bỏ qua? Nàng thật sự nhiễm hoa chẩn, vậy nàng được cứu như thế nào? Hằn từng nghĩ chỉ cần hắn biết được thân phận thật của nàng thì bí mật trên người nàng có thể dễ dàng đoán ra được. Tình hình thực tế bây giờ, nhiều nghi ngờ, nhiều câu hỏi liên tiếp đập vào mặt hắn. Vì sao nàng muốn tiếp cận hắn? Lại vì sao muốn có được khối hắc ngọc Phúc Họa thú?
"Thật có lỗi, nương nương, Giản tướng quân đã phái người truyền thư khẩn cấp, nhanh chóng bẩm báo rõ chuyện tướng quân cứu được ngài và Đại hoàng tử với bệ hạ."
"Vậy sao... " Cuối cùng hắn vẫn biết...
Trong giọng nói rất nhỏ của nàng mang theo một chút bất đắc dĩ cùng đau thương, điều này lại càng khiến cái đầu giảo hoạt của Phong Bảo Làm càng nghĩ càng không hiểu, lúc hắn cứu nàng ra, trong hôn mê nàng thì thào tục danh cảu Thiên gia, rõ ràng là thâm tình chưa hết, vậy vì sao lúc trước muốn giả chết?
Hai người trầm mặc một lúc, Thẩm Ninh nhìn qua màn giường nói: "Chuyện đã đến nước này rồi, Bảo gia có thể cho ta nhìn một chút khối ngọc bội gia truyền của nhà ngài được không?"
Trong mắt Phong Bảo Lam lóe lên tia dị thường, "Nương nương bớt giận, lúc ấy tại hạ lừa gạt nương nương."
Thẩm Ninh lẳng lặng nghe, khẽ thở dài một hơi, "Bảo gia cũng là chân nhân bất lộ tướng..." Quả nhiên là hắn đã sớm biết.
"Giống nhau, giống nhau thôi." Phong Bảo Lam đối mặt với "Nương nương" cũng không thay đổi được bản tính vô lại của hắn.
Thẩm Ninh nghe vậy, cuối cùng khéo môi nàng cũng cong lên, nghĩ thầm nếu không phải hiện giờ nàng cao hơn hắn một cái đầu, sợ là hắn sẽ không để ý thương thế của nàng mà muốn đánh nàng một trận.
"Vậy Bảo gia, dù sao ngài cũng nên nói với ta, vì sao hôm đó ngài lại đến trước mộ của chồng cũ của ta?"
"Chuyện này..." Phong Bảo Lam lập tức chột dạ.
"Phong công tử," Tranh Nhi dẫn một nô tỳ xông vào, "Phong công tử, Đại hoàng tử điện hạ vẫn không chịu dùng bữa, Trương đại nhân sợ kim thể của điện hạ không ổn, đặc biệt bảo nô tỳ đến mời công tử qua nhìn một chút."
Hắn có ăn hay không liên quan cái gì tới gia! Phong Bảo Lam âm thầm mắng trong lòng, nhưng hai nha đầu này đến cũng thật đúng lúc, hắn đang giả bổ thuận theo bọn họ lui ra ngoài, lại bị Thẩm Ninh gọi lại, "Đợi đã."
"Nương nương còn có chuyện gì?"
"Thỉnh Bảo gia mời Đại hoàng tử đến chỗ này của ta."
- -----oOo------