Nếu bây giờ có cái bao cát trước mặt, Thẩm Ninh nhất định sẽ đấm móc trái, đấm móc phải cuối cùng sẽ là một cú đấm thẳng thật mạnh.
Bây giờ nàng đang trải qua những ngày tháng gian khổ! Trờ thành chim hoàng yến nhốt trong l*иg mặc người nuôi dưỡng, hai ngày trước lại bị một đám người xông vào phủ còn giơ lên cái gì nói là ý chỉ của thái phi, bị ép giữ đứng yên cho một nam tử gầy gò cao ráo nhìn chằm chằm đến rợn cả tóc gáy, sau đó loáng thoáng nghe thấy là bọn hắn đang giúp nàng "Đoán mệnh"! Rồi đợi tiếp nửa ngày không có ai giải thích gì với nàng, chạng vạng tối có khẩu dụ truyền xuống, nàng không hiểu tại sao được thưởng hai tấm lụa sa gì đó, nô bộc trong phủ đều bị thay mới hoàn toàn. Tất cả nô bộc cũ, tính cả Mao Đại và hai nô tỳ của nàng Kim Nhị và Ngân Nhi đều bị phạt hai mươi trượng bất lận nam nữ, lý do là không bảo vệ được chủ nhân! Nàng không có cách nào ngăn cản bọn họ, trơ mắt nhìn từng người bị lôi xuống dưới đánh, nghe nói có một nô tỳ bị đánh chết! Từng chuyện từng chuyện ập tới khiến nàng trằn trọc cả đêm. Sáng sớm hôm nay lúc nàng còn đang ngơ ngơ ngác ngác đã nghe thấy bên ngoài có bôn người nâng kiệu của Thẩm phủ đứng bên ngoài nói là phụng lệnh của lão thái phó. Mong nàng thông cảm lão thái phó đã già rồi mà mất đi đứa cháu gái yêu dấu, đến Thẩm phủ nhận thân giúp ông ấy thỏa lòng tiếc nuối.
Nàng nhếch môi! Lão thần đã tồn tại qua ba triều đại, nhất phẩm đại quan tự mình viết thiệp đến, đây cũng là cho nàng mặt mũi rồi nhưng lại không cho nàng cơ hội nói một chữ "Không"!
"Hồng quản gia, ta muốn diện thánh." Nàng bảo người dẫn quản gia và nô bộc của Thẩm phủ đi ăn uống chút rượu rồi nghỉ ngơi chút, quay người nàng mời quản gia hôm qua mới đến, nói thẳn với ông.
Thẩm Ninh hỏi đúng người, quản gia này từng là thái giám hầu cận của Kính Mẫn thái hậu. Sau khi thái hậu về cõi tiên, Đông Duật Hoành cho ông một chức quan nhàn tản, vốn là định yên ổn sống trong cung dưỡng lão, hôm qua bị Hoàng đế gọi đi nói ông tới đây quản tạm nơi này, qua một khoảng thời gian sẽ cùng chủ nhân của phủ này hồi cung. Ông đã sống trong cung bao nhiêu năm, tự biết phân biệt nặng nhẹ. Nhìn nữ tử được đế vương để trong lòng này một chút, cung kính khom người nói: "Phu nhân, hôm qua bệ hạ dặn dò lão nô, nói là nếu Thẩm phủ có đến mời, phu nhân đi giải sầu cũng tốt."
"Cái gì?" Sắc mặt của Thẩm Ninh lập tức thay đổi. Chuyện này không khoa học! Nàng vốn cho rằng hiện tại chỉ có hoàng thượng mới ngăn cản được chuyện này, không ngờ hắn lại đồng ý? Nếu như vậy, chỉ là nếu như, nàng trở thành thiên kim tiểu thư của Thẩm phủ, không phải chuyện vọng tưởng kia của hắn sẽ khó trở thành hiện thực hơn hay sao? Rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ gì? Hay là đang tính kế gì?
Nhưng mà bây giờ dù có âm mưu, thủ đoạn gì đi chăng nữa thì con vịt như nàng cũng phải miễn cưỡng theo kịp thôi!
Thẩm Ninh cực kỳ không thích cảm giác bị người khác điều khiển, mà bây giờ nàng một thân một mình, không cẩn thận sẽ liên lụy người quanh mình, nàng đảnh phải coi bản thân mình như hạt tròn trên bàn tính tùy người gạt lên gạt xuống.
Nàng ngồi trong kiệu thầm cầu nguyện máu nàng và máu của người Thẩm gia không hòa vào nhau... Nhưng mà nàng đã từng nghe nói, bất kể là nhóm máu gì chỉ cần có thời gian đủ lâu những giọt máu đó sẽ hòa tan vào nhau, không biết là thật hay giả...
Kiệu hạ xuống, Thẩm Ninh ngẩng đầu lên thấy Thẩm phu nhân đang đứng chờ mình. Thẩm phu nhân khoác áo choàng đỏ, hai bên có nha hoàn đỡ, vành mắt ửng đỏ chờ nàng đến.
Mỗi lần Thẩm Ninh gặp Thẩm phu nhân trong lòng nàng luôn tràn ngập áy này, đau lòng cùng với cả tưởng niệm. Nàng chiếm mất phân thận nữ nhi đã qua đời của bà, lại không chịu thay thế nữ tử đó tận hiếu với bà. Mẹ của nàng bây giờ cũng chịu cảnh mất con gái giống Thẩm phu nhân, trong lòng có phải là đau đến như dao cắt từng khúc ruột không? Khi nào nàng mới có thể gặp lại cha mẹ của mình đây? Những cung bậc cảm xúc mỗi lúc một dồn dập, phức tạp vô cùng.
"Thẩm phu nhân." Dáng vẻ của Thẩm Ninh uyển chuyển cúi đầu.
"Mau mau đứng dậy." Thẩm phu nhân tự mình bước lên đỡ nàng dậy.
"Lão nô thỉnh an Thẩm nhị phu nhân." Hồng quản gia cũng theo Thẩm Ninh đến Thẩm phủ, Thẩm Ninh thấy ông tuổi cũng đã lớn nên bảo thêm một cái kiệu cho ông ngồi đi phía sau.
Thẩm phu nhân vốn không để ý những nô tài này, nhưng khi nghe thấy giọng nói đặc thù không khỏi thoáng nhìn qua. Bà giật mình kinh ngạc, "Ngài là... Hồng công công?"
"Sao lại không phải lão nô được?"
"Hồng công công khỏe chứ?" Thẩm phu nhân cười hỏi. Bà biết đây là hậu cận của Kính Mẫn thái hậu, chỉ là không biết tại sao ông xuất hiện ở đây?
"Lão nô khỏe, cực khổ phu nhân nhớ đến." Hồng công công cười nói.
Thẩm Ninh tâm tư phức tạp, người quản gia mới này ngay cả Thẩm phu nhân cũng phải cho ông ấy ba phần mặt mũi?
Thẩm Ninh và Thẩm phu nhân bị một đám nữ quyến vây quanh theo đến nhà chính, một lúc sau, đại nha hoàn Tiểu Liễu của Thẩm phu nhân hai tay bưng một chậu sứ đựng nước trắng đến, mởi Thẩm Ninh nhỏ máu.
Thẩm Ninh không hiểu, "Thẩm đại nhân còn chưa tới mà."
Thẩm phu nhân giải thích: "Lão gia ở ngay phòng cách vách, bởi vì chuyện nhận thân là chuyện đại sự, trưởng lão trong tộc phải làm chứng, thân phận của con đặc thù không nên ở chung cùng các lão gia một phòng, bởi vậy mới nghĩ ra cách này."
Thẩm phu nhân nói rất có đạo lý, nhưng trực giác Thẩm Ninh cảm thấy bất an, không phải là chuyện không tận mắt nhìn thấy sẽ dễ dàng xảy ra chuyện mờ ám hơn sao. Nhưng không phải là bọn họ muốn nhận nữ nhi là nàng này à? Chẳng lẽ là Hoàng đế... Thẩm Ninh cảnh giác, "Không cần đề phòng chuyện này, thϊếp thân có thể đội mũ sa che mặt."
"Cái này... " Thẩm phu nhân có chút khó xử.
"Phu nhân, nhập gia tùy tục, chúng ta đã đến Thẩm phủ vậy thì cứ theo quy củ của Thẩm phủ mà làm thôi. Nếu phu nhân không yên lòng, lão nô tự mình tiến cử đi nhìn làm chứng cho ngài."
Vậy thì chẳng phải là càng không đáng tin à? Thẩm Ninh hơi hé miệng, sau đó nói: "Thẩm phu nhân, ngài xem thế này được không? Ta nhỏ một giọt máu đưa qua, Thẩm đại nhân cũng nhỏ một giọt máu đưa tới, như vậy thì có phải càng chắc chắn hơn không, hơn nữa chúng ta cũng không cần phải nơm nớp lo sợ chờ đợi kết quả."
Thẩm phu nhân tất nhiên bị lời đề nghị này làm cho rung động, giờ phút này bà chỉ muốn biết kết quả thật nhanh để nhận nữ nhi, bà đồng ý bảo nha hoàn đi giải thích với lão gia.
Lúc này Hồng công công có chút không hiểu. Tại sao Lý phu nhân phải cẩn thận như vậy? Hay là phu nhân không muốn nhận người thân này? Bệ hạ đã nói với ông nhất định phải để Lý phu nhân trở thành thiên kim của Thẩm phủ, rốt cuộc là đang hát vở tuồng gì đây?
Nha hoàn rất nhanh đã quay trở lại, nói là lão gia và các tộc trưởng đều đồng ý.
Thẩm Ninh khẽ gật đầu, nhưng nàng không vội chích lấy máu, Thẩm phu nhân thúc giục, nàng nói: "Thẩm phu nhân đừng vôi, chờ Thẩm đại nhân đưa máu sang nhỏ cũng không muộn."
Nghe vậy, mũi Thẩm phu nhân chua chua, một tay che nguc một tay che miệng khẽ ho hai tiếng, Thẩm Mi vội vàng đưa trà bổ máu vào tay bà nhưng bà lắc đầu không nhận, hai mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Ninh nói: "Có phải con vẫn luôn trách ta không? Nếu không phải do người mẹ này không bảo vệ được con của mình, con cũng không trở thành cô nhi số khổ, vì kế sinh nhau mà phải bán mình làm dâu xung hỉ cho Lý gia, tuổi còn trẻ đã làm quả phụ. Hơn nữa ở cái nơi nguy hiểm như Vân Châu, ngẩng ngơ sống hai mươi sáu năm... " Càng nói, tim Thẩm phu nhân càng đau, bà nhíu mày không ngừng ho khan.
"Ta, không phải có ý đó... " Sao Thẩm Ninh biết được Thẩm phu nhân nhạy cảm như vậy? Nàng vội vàng vỗ nhẹ lưng bà, "Thẩm phu nhân, ngài nghĩ nhiều rồi."
Đúng lúc một nha hoàn bưng một bát sứ đi đến, Thẩm Ninh nhanh chóng cầm mũi nhọn đâm một cái vào đầu ngón tay, nhỏ máu xuống để Tiểu Liễu đưa đi, sau đó lại nhỏ thêm một giọt vào bát sứ đã có sẵn máu của Thẩm Thái.
Thẩm phu nhân không để ý đau đớn, vội vàng đứng dậy, một đám nứ quyến cũng mặc kệ lễ nghi, tất cả đều xống tới.
Hai giọt máu đỏ trong nước vờn nhau một vòng sau đó dần dần hợp lại thành một, hòa tan vào nhau.
Thẩm Ninh khóc không ra nước mắt.
Lúc này Thẩm phu nhân đã không kiềm được nước mắt, ôm chặt Thẩm Ninh khóc lớn, "Đứa con số khổ của ta... "
Thẩm Ninh không biết từ đâu mà Thẩm phu nhân có sức lớn như vậy, nhưng nàng biết đây là cái ôm của người mẹ tìm được con gái của mình, nàng chỉ có thể ôm lấy bà, thay thế cho đứa con vô duyên kia an ủi bà.
"Chúc mừng đại tỷ..."
"Chúc mừng nhị nãi nãi..."
Xung quanh tất cả vợ bé của Thẩm thái và thông gia thân thích trong nhà thấy kết quả này, mỗi người có một suy nghĩ, một niềm vui khác nhau.
Nỗi lòng bao nhiêu năm của Thẩm phu nhân cuối cùng cũng tan biến, bà đại bi đại hỉ khóc đến không thể ngừng được, Thẩm Mi ở bên cạnh không ngừng an ủi, "Mẫu thân không nên khóc có hại cho thân thể, bây giờ tỷ tỷ đã quy nhân tổ tông, đây là chuyện đáng để vui mừng, mâu thân nên vui lên mới đúng chứ."
Thẩm phu nhân nghe vậy, thút tha thút thít cố nén nước mắt, "Con nói đúng."
Đúng lúc bên cạnh cũng truyền đến tiếng cười sảng khoái cùng tiếng chúc mừng không ngừng, Thẩm phu nhân vừa khóc vừa cười, cầm khăn tay lau nước mắt, nắm tay Thẩm Ninh: "Cha con cũng rất vui mừng đấy."
Trong lòng Thẩm Ninh cảm xúc phức tạp. Vốn dĩ nàng muốn giữ khoảng cách với thế giới này, nhưng vì sao ông trời cứ khiến nàng phải dây dưa không rõ với những người ở đây? "Cha mẹ" hiển hách này, nàng thật sự phải nhận sao? Nếu như nàng nói cho bọn họ biết toàn bộ sự thật sao nàng có thể sinh sống ở đây nữa? Hơn nữa bây giờ nói ra sợ là bọn họ cũng không tin tưởng?
Vả lại, sau chuyện chuyện nhận thân này sẽ còn nhiều phiền phức càng lúc càng lớn hơn chờ nàng. Thẩm Ninh nghĩ đến nam tử người đứng sau những chuyện này, lông mày nàng nhíu càng sâu.
"Tỷ tỷ tại sao lại cau mày, hình như tỷ không vui?" Thẩm Ninh đứng bên cạnh không hiểu.
Thẩm phu nhân vẫn cho rằng trong lòng Thẩm Ninh trách bà, nghe thấy Thẩm Mi nói vậy bà vội vàng cầm chặt tay Thẩm Ninh, nói: "Con ngoan, quá khứ đã qua thì cho qua đi, con đừng trách nương, sau này nương nhất định sẽ để con có cuộc sống vui vẻ, yên, ổn sung túc, được không con?" Trong lời nói của bà chất chứa cả cầu xin.
"Ta... Không có trách ngài."
"Vậy sao đến giờ con còn chưa chịu gọi một tiếng nương?"
Thẩm Ninh há miệng, nhưng nàng không thể phát ra âm thanh kia.
Nước mặt Thẩm phu nhân lã chã rời, Trương di nương vợ bé của Thẩm Thái khuyên nhủ: "Nãi nãi chớ nóng vội, đại tiểu thư lưu lạc bên ngoài nhiều năm, tất nhiên là không thể thay đổi trong chốc lát được, đợi mai kính trà nhận tổ tông, đại tiểu thư nhất định sẽ gọi người một tiếng nương."
Lúc này chị em dâu của của Thẩm phu nhân biết được kết quả, từ các viện tới chúc mừng bà, Thẩm phu nhân buông bỏ những suy nghĩ kia, nắm tay Thẩm Ninh đi qua gặp từng người.
Vất vả lắm Thẩm Ninh mới thoát thân quay vể được Lý phủ, trong lòng nàng đầu uất ức, nói Hồng quản gia tìm giúp nàng nha đầu biết chút quyền cước, hai người vật lộn một lúc đến khi thể lực không còn mới cười cười để đối phương đi.
Một mình Thẩm Ninh đứng trong phòng đánh võ tĩnh mịch, khom người buông lỏng tay, thở hổn hển nhìn mồ hôi nhỏ giọt trên mặt đất, ánh mắt dần dần lạnh lẽo.
Ngày hôm sau Thẩm Thái bẩm lên triều đình chuyện đã tìm lại được nữ nhi, các quan viên đều giật mình, vẻ mặt Hoàng đế khó đoán.
Vương thái phi và Kính Thân vương biết được chuyện này, hai người đều có tâm tư khác nhau. Bọn họ đều biết chuyện Hoàng đế triệu Thẩm Niên vào cùng "ôn chuyện", nhưng cuối cùng là vì mục đích gì thì bọn họ không thể biết rõ được. Mà hành động lần này của Thẩm gia lại không hề giống như là đang làm theo lời của thánh thượng. Cái người tứ phẩm Cáo Mệnh phu nhân quả phụ trinh tiết này là trưởng tôn nữ của Thẩm phủ, thân phận càng tôn quý hơn, cũng sẽ càng nổi danh thiên hạ, Hoàng đế không có cách nào âm thầm nạp nàng được, càng không có cách nào quang minh chính đại nạp nàng.
Vương thái phi đối với chuyện này thì cực kỳ hài lòng, trieeug nữ quyến Thẩm phủ vào cung phân phó nói đây là chuyện đại sự chuyện tốt, nhất định phải chuẩn bị cẩn thân. Trước mắt bà không lo được vì sao Thẩm Ninh đột nhiên có cái hồng phúc này, chỉ một lòng suy nghĩ Thẩm Ninh không có cách nào vào cung được nữa.
Hoàng hậu cũng đã biết chuyện này trước, nàng không ngạc nhiên với điều này, chỉ suy đoán tâm tư của Thiên gia. Nàng phát hiện mấy ngày nay Quan Hữu Vi đã được phục chức, thỉnh thoảng chạy qua chạy lại bên Ti Thiên Đài, rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra?
Mặc dù người của Thẩm phủ giữ chuyện này kín như bưng, nhưng triều thần cũng đã biết được chuyện này đúng lúc chặn đứng được tâm tư của bệ hạ, đều tán dương hành động vì đại nghĩa này.
Buổi chiều, hai thành chỉ lần lượt được mang đến Thẩm phủ một cái đến Lý phủ, đích thân hoàng thượng đã chọn ngày tốt để Thẩm Ninh nhận tổ quy tông, nhập vào gia phả họ Thẩm.
Thánh chỉ vừa hạ xuống, mọi người đều cho rằng thánh thượng đã buông bỏ ý nghĩ đso, bọn họ đều buông xuống tảng đá lớn trong lòng.
Thẩm Ninh thỉnh cầu diện thánh, bên trên bác bỏ. Nàng lại xin lần nữa, vẫn trả lời là không được.
Nữ hào kiệt Vân Châu, tứ phẩm Cáo Mệnh quả phụ trinh tiết Nhạn phu nhân nay lại là thiên kim tiểu thư của Thẩm phu, chính thức trở thành quý nữ của một gia tộc danh giá. Lại thêm một chuyện lạ nữa, bỗng chốc đây trở thành câu chuyện được tâng bốc của các tiên sinh kể chuyện trong quán trà. Dần dần càng nói càng mơ hồ, khi còn bé bị bỏ lại trong khe núi, ba ngày không ăn không uống mà không chết, trong trận chiến ở Vân Châu thần thổ địa phù hộ thoát đại nạn, Thẩm phu nhân nằm mơ thấy Bồ Tát báo mộng nhận nữ nhi,...
Đủ loại lời kể khác nhau, hết câu này đến câu khác, cao trào này đến cao trào khác.
Người trong cuộc thì cả ngày bị Thẩm phủ quấy nhiễu, hoàn toàn không biết gì.
Ngày tết Ông Táo sắp đến, trong triều cũng bắt đầu tất bật chuẩn bị ngày tết vui vẻ, đại sự lại liên tục được trình lên trước điện.
Cố Trường Khanh ở Thông Châu báo cáo Tri Châu Thông Châu Diêm Lương nhận hối lộ làm trái với kỷ cương luật pháp, vơ vét từng đồng mồ hôi nước mắt của người dân đút túi làm của riêng, bao năm vẫn như vậy khiến trăm họ lầm than, bách tính cực khổ.
Triều đình chấn kinh, qua sự kiện này bọn họ mới biết được Cố Trường Khanh bị đày đi Thông Châu thật ra là thân tín của Hoàng đế bí mật phái đi điều tra.
Diêm Lương này chính là con rể của Vệ tể tướng, Thông Châu cũng là nơi an cư của dòng tộc Vệ tể tướng, Diêm Lương chẳng qua chỉ là nghe theo lệnh mà làm.
Từ sau khi vụ án An Nam có phát triển, Vệ tể tướng vẫn luôn mượn cớ ốm ở trong phủ, đóng cửa không tiếp khách. Trước dó vài ngày khó khăn lắm mới có chút manh mối của vụ án Hoa phủ, chứng cứ đều chỉ ra là do phó Đô Ngự Sử gây nên. Chúng quan điều cho rằng qua năm sau là ông có thể "khỏi bệnh", nhưng không ngờ chuyện của con rể lại bị tố giác.
Diêm Lương cũng đã nhận tội, bằng chứng được trình lên triều đình, tể tướng quyền thế nhất thời rung chuyển bị giam vào đại lao, Hoàng đế tức giận, lệnh cho Kính Thân vương thẩm tra Vệ tể tướng.
Có đại thần cảm thấy không thể hiểu nổi Diêm Lương đã không có cách nào tự bảo vệ được bản thân, thì tại sao lại khai ra Vệ tể tướng chặt đứt đường sống của bản thân. Bọn hắn ai cũng đều biết Vệ tể tướng đa nghi, bởi vì chuyện Hoa phủ mà hoài nghi thân tín loạn cả lên, lấy cớ phái đi Thông Châu làm việc là để Diêm Lương âm thầm xử lý hắn. Diêm Lương làm theo mệnh lệnh của Vệ tể tướng nhưng trong lòng thì lạnh buốt, Đoạn Phi vẫn luôn trung thành nhưng Vệ tể tướng chỉ vì một chút nghi ngờ mà gi3t ch3t hắn. Diêm Lương lo sợ sau này đến mình xảy ra chuyện, Vệ tể tướng cũng sẽ không ra tay cứu giúp, mà ngược lại ông sẽ là người đầu tiên ra tay diệt hắn. Hoài nghi giống như giạt giống đã chôn xuống, Vệ tể tướng vì lo chuyện của Hoa phủ không có cách nào để tâm đến Thông Châu. Cố Trường Khanh âm thầm điều tra, chứng cứ vô cùng rõ ràng sau đó rút ra bảo kiếm được ngự tứ tống cổ Diêm Lương vào tù, còn cố ý cho người ở trước mặt Diêm Lương diễn một màn kịch, Diêm Lương càng hoài nghi vệ tướng quân đã phái sát thủ đến hạ sát hắn. Lúc đó Cố Trường Khanh lại lấy con trai của Diêm Lương và mẫu thân ở nhà ra dụ hắn, Diêm Lương căm hận, thầm nghĩ người không vì mình trời tru đất diệt, liền nhận hết tất cả tội.
Vệ tể tướng rớt đài một cái vang dội. Mây đen bao phủ cung Phúc Hi không tan, Hiền quý phi mặt xám như tro. Nàng vốn cho rằng cho người giá họa lên người Khang tần và phó Đô Ngự Sử thì có thể thoát ra khỏi nghi ngờ dính líu vụ án Hoa gia. Nhưng không ngờ bệ hạ thực sự muốn lật đổ Vệ gia. Hoàng thượng sớm đã phái Cố Trường nằm vùng điều tra, vụ án năm xưa của Hoa gia chỉ sợ là một cái cớ...
Vào lúc quan viên trong triều đang hoảng sợ, ba đại thầy tướng của Ti Thiên Đài cùng nhau khởi bẩm, thân thế của Nhạn phu nhân ly kỳ, tướng mạo khác thường, thấy tướng liên tục xem ngày sinh tháng để để đoán mệnh, nhìn chiêm tính, lại phát hiện người này chính là thần nữ chuyển khϊếp, nghe theo thiên mệnh hạ phàm phụ tá thiên tử, nhưng vì thiếu Lý Tử Kỳ một đoạn tình duyên cho nên bồi hắn một đời. Trưởng tử Lý gia chết Nhạn phu nhân cũng thoát khỏi xác người thường, quay về theo thiên mệnh trở thành người bầu bạn lâu dài bên cạnh Hoàng đế của chúng ta, giúp Cảnh Triều ta mưa thuận gió hòa, quốc thái an dân.
Thần nữ chuyển thế!
Đúng là một làn sóng chưa lắng xuống và một làn sóng đã dâng lên.
Vương thái phi và Kính Thân vương nửa tin nửa ngờ, Kính Thân vương cho triệu thầy tướng dân giân đứng nhìn Thẩm Ninh từ xa, thấy vẻ mặt thầy tướng đầy kinh hoảng, bái lạy dưới chân thỉnh tội. Kính Thân vương liền tin.
Qua vụ án của Vệ tể tướng đám đại thần đều hiểu rõ thánh ý, đại đa phần đều chọn im lặng. Duy chỉ có vài thần tử ngoan cố nói đây là lời vô căn cứ, không thể tin được.
Hoàng đế từ mừng rỡ đến giận dữ quở trách những kẻ khuyên can, nói rằng bọn họ ngoan cố, không quan tâm đến giang lớn bền vững của Cảnh Triều, bị giáng chức và cho về suy ngẫm lại, trong triều không ai dám kháng nghị.
Thẩm Ninh biết được những chuyện đang xảy ra qua lời kể của Thẩm phu nhân đang mừng rỡ vô cùng, nàng thừ người ra một lúc lâu, sau đó cũng chỉ có thể cười khổ.
Thánh chỉ tới Thẩm phủ, chỉ dụ lệnh cho Nhạn phu nhân ngày hai mươi ba tháng mười hai giờ làng tháng tốt về Thẩm phủ bái nhận thân, vì niềm vui đoàn viên năm mới, đặc cách năm mới về nhà mẹ để đoàn vụ đến tết, đầu xuân năm sau mười sáu tháng giêng vào cung làm phi.
- -----oOo------