Chương 10

Sau khi ra khỏi Tiêu Cục, Thẩm Ninh phi ngựa đến quán trà, khách đến đây uống trà cũng đã nghe được chút tin tức, bọn họ thấp thỏm xì xào bàn tán, nàng lên lầu hai tìm một vị trí gần cửa sổ, gọi một bình trà, yên tĩnh ngồi đó.

Khoảng nửa canh giờ sau, mới nghe thấy tin tức mở cửa thành.

Cổng thành phía Bắc chầm chậm mở ra trong sự thấp thỏm lo âu của người dân, theo đó là tiếng vó ngựa lộc cộc, lộc cộc, vẻ mặt binh lính Khắc Mông không chút cảm xúc tiến vào thành dưới ánh mắt sợ hãi của người dân Vân Châu. Xuất thân từ tộc người du mục, bất luận là nam tử hay nữ tử của tộc Khắc Mông đều là những người to cao, tướng mạo thô kệch thâm sâu, hoàn toàn không giống với người của Cảnh Triều, một đứa trẻ nhát gan nhìn thấy những hoa văn kỳ dị trên khuôn mặt với những bộ áo giáp da thú khoác trên người họ, nó chui rúc vào trong lòng mẫu thân vừa trốn vừa khóc thét lên.

Thẩm Ninh ở trên trà lâu nhìn liếc qua một vòng, ánh mắt nàng khóa chặt trên người sứ giả ngồi trên chiếc xe bốn bánh. Chỉ thấy được mái tóc màu nâu dài tùy ý buộc lại, nét mặt hắn ta cực kỳ âm trầm, thêm đôi mắt đào hoa tà khí, mặc trên người bộ y phục truyền thống của tộc Khắc Mông, đây là một mỹ nam tử dị tộc.

Từ trước đến nay nàng là người theo chủ nghĩa tướng mạo, hai mắt nàng sáng lên, rồi chợt dần dần bình tĩnh lại, đẹp thì đẹp, nhưng ánh mắt của người này sát khí quá nặng, ngay cả nụ cười đang nở trên môi kia cũng mang cảm giác đẫm máu.

Không thể nào là đến nghị hòa.

Thẩm Ninh biết chắc chắn điều này là chính xác, toàn thân nàng đều nổi da gà. Nàng cố gắng áp chế sự sợ hãi nhưng không kìm được hai tay nàng đang phát run, nàng nhìn chằm chằm đoàn người tộc Khắc Mông đang đi về phía phủ Tri Châu.

Hai ngày sắp tới sẽ thực sự là hai ngày mưa máu gió tanh, nàng không phải là không sợ. Mặc dù nàng là người sống ở thế kỉ hai mươi mốt, xuất thân cũng là từ học viện quân sự, cũng đã trải qua những đợt diễn tập cỡ lớn, nhưng chưa từng làm nhiệm vụ có tính chất vào sinh ra tử bao giờ, nàng không ngờ rằng trận thực chiến đầu tiên của mình lại có khả năng xảy ra ở cổ đại với những thứ vũ khí lạnh*! Không giống với súng ống cự ly xa, nơi này chỉ có đao kiếm chém gϊếŧ, máu thịt khắp nơi.

*Vũ khí lạnh: đao, kiếm những loại vũ khí không có chứa chất nổ.

Nàng hít một hơi thật sâu rồi thở ra, hai mắt từ từ nhắm lại, một bóng hình ôn văn như ngọc, nét mặt tươi cười chậm rãi hiện lên, hai tay đang nắm chặt không còn run rẩy nữa.

Nàng muốn bảo vệ mảnh đất nơi người ấy ngủ say!

Hai mắt chợt mở không còn vẻ mờ mịt.

Đám người Khắc Mông được đưa đến phủ nha, Du Tri Uyên dẫn đám người sứ giả vào trong sảnh, ông mới phát hiện người sứ giả được phái đến nghị hòa là người con trai thứ hai của đại hãn, Nỗ Nhi Linh đại công tước rất có uy danh. Du Tri Uyên để Nhị điện hạ của Khắc Mông ngồi lên vị trí chủ vị, còn mình đứng ở dưới. Ông ghé mắt nhìn vẻ lười biếng nhưng lại ẩn dấu vẻ tà ác của Nỗ Nhi Linh, nghe đồn hắn là người rất khôn ngoan trong việc chính trị, nhưng thiên tính tàn bạo, nghe nói còn có những sở thích kỳ quái... Tại sao một nước như Khắc Mông lại phải cử một vương tử đến nghị hòa?

Giống như những hiểu biết Du Tri Uyên về Nô Nhi Linh, hắn chậm rãi mở miệng, có một sự lười biếng khó tả trong giọng nói của hắn, "Sớm biết nghị hòa phiền toái như vậy, các ngươi có nói gì cô cũng không muốn tiếp tục làm cái việc mệt mỏi này. Lúc đầu cô không đồng ý nghị hòa, nếu không phải tổ phụ hết lần này đến lần khác muốn phái cô đến Cảnh Triều."

"Đại công tước, xin người cẩn thận lời nói." Phó sứ đứng bên cạnh vội vàng nhắc nhở.

Nỗ Linh Nhi giống như là đang càu nhàu, nhưng thật ra là oán trách Du Tri Uyên kéo dài thời gian một lúc lâu mới để bọn họ vào thành, Du đại nhân hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, thi lễ nói: "Đại công tước không nên tức giận, chuyện này liên quan đến việc trọng đại, mong đại công tước bỏ qua."

"Được rồi được rồi, cô cũng không làm khó ngươi, giúp bọn hắn an bài chỗ ngủ đi, hôm nay cô mệt rồi, sáng sớm ngày mai lên đường." Nỗ Nhi Linh phất tay, giống như là đang ra lệnh cho thuộc hạ của mình.

"Cả gan mời đại công tước ở lại thêm mấy ngày, đây là một chuyện vui lớn, thỉnh ngài đợi hạ quan báo cho minh hoàng, để chư vị có thể đi đường thuận tiện hơn."

Nỗ Nhi Linh tay để lên cằm, cười hì hì một cách rất âm hiểm, nghiêng đầu nói: "Ta đã đoán trước được Cảnh Triều sẽ nghi ngờ tâm ý của ta, quả nhiên không sai. Tên Ba Bác ngu xuẩn kia cũng muốn đánh cược với ta, gửi thư đi kêu hắn ta tự phế một ngón tay đi."

Du Tri Uyên nghe vậy vội nói: "Những lời này của đại công tước là không đúng rồi, quan hệ ngoại giao của hai nước là một động thái đôi bên cùng có lợi, bách tính hai nước nhất định đều sẽ vui vẻ phấn khởi, niềm vui lớn như vậy, hạ quan sao lại có thể nghi ngờ quý quốc được? Chỉ là quốc pháp có quy định, những tộc khác đến cần phải có công văn ân chuẩn, mong đại công tước hiểu cho."

Nỗ Nhi Linh híp đôi mắt đào hoa, biểu cảm không thể nào nói là cao hứng, nửa ngày, hắn mới bất đắc dĩ nói: "Ba ngày, sau ba ngày, nếu như cô vẫn không thể đi, cũng đừng oán trách cô quay về nói với tổ phụ Cảnh Triều thật vô tâm."

"Hạ quan sẽ kêu người bằng cách nhanh nhất phải báo tin đến hoàng thượng, hoàng thượng là người từ bị độ lượng, nghe được tin này ngài ấy nhất định sẽ vì muôn dân trăm họ mà vui vẻ.

Nỗ Nhi Linh môi mỏng đỏ như máu, thêm đôi mắt hẹp dài đào hoa, cười lên có cảm giác vô cùng yêu dã, "Như vậy... cũng được."

Du Tri Uyên không hiểu tại sao bản thân lại hoảng hốt, sau đó cảm thấy như vậy là thất lễ ông cuống quýt cúi đầu, "Xin đại công tước hãy nghỉ ngơi một chút, tối nay hạ quan sẽ chuẩn bị rượu làm lễ tẩy trần cho đại công tước, mong đại công tước đừng khách khí nể nang mặt mũi."

"Hì hì, Du đại nhân cũng coi như là người có tâm, đợi một canh giờ nữa, phái người đến gọi cô."

"Vâng, ta đạ đại công tước."

"Đúng rồi, cũng mong đại nhân giúp cô an bài cho nữ tiểu đồng này một gian phòng, an bài ngay cạnh phòng của cô." Nỗ Nhi Linh đứng dậy, bỗng nhiên nhớ bỏ lại một câu rồi đi.

Lúc này Du Tri Uyên mới nhìn về phía nữ tiểu đồng vẫn đứng bên cạnh từ nãy đến giờ, dáng vẻ khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, cũng giống như Nỗ Nhi Linh chỉ tùy ý buộc tóc đuôi ngựa, là một hài tử rất xinh xắn, chỉ là trên khuôn mặt không có chút biểu tình, giống như không để bất kỳ ai ở đây vào mắt.

An bài cho tiểu cô nương này đơn độc một phòng? Chẳng nhẽ đây là hài nhi của đại công tước? Sau khi Du Tri UYên phân phó, lặng lẽ hỏi phó quan của Nỗ Nhi Linh, phó quan chỉ mỉm cười một cách khó hiểu, cũng không trả lời.

Hoàng Lăng và Đông Tinh Thần ở sảnh bên nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của bọn họ, chờ sau khi tất cả mợi người trong phòng khách chính đều rời đi, Hoàng Lăng mới yên tĩnh ngồi xuống, vẻ mặt tĩnh lặng như nước. Hắn không ngờ rằng người tới chính là Nhị vương tử của Khắc Mông, nhiều binh sĩ trong quân đội đã nhìn thấy vị vương tử này khi chuyển vị trí đóng quân, những gì hắn ta lưu lại nhiều nhất là hai chữ "sát thần". Các tướng sĩ đã nhìn quen với cảnh chết chóc, chỉ là bọn họ nghe đồn thủ đoạn của Nỗ Nhi Linh cực kỳ tàn nhẫn, mổ nguc mổ bụng, nhưng lại không để chết tại chỗ, hắn sẽ nhìn bọn họ gào hét đau đớn mà điềm nhiên như không có gì xảy ra. Kẻ này giờ lại muốn nghị hòa... Hoàng Lăng đứng dậy nói với Đông Tinh Thần: "Lục gia, việc này có điểm không đúng, thân phận ngài cao quý, nơi này thần cho rằng không nên ở lâu."

Đông Tinh Thần giật nảy mình, "Thật à?" Hắn từ nhỏ sống an nhàn sung sướиɠ, chuyện lớn nhỏ đều có mẫu phi che chở, hoàng huynh gánh vác, việc sát sinh hắn từng làm cũng chỉ là theo hoàng huynh đi Nam Giao săn mồi mà thôi, hắn chưa từng thấy qua một đội quân như vậy. Nghĩ đến bản thân mình cũng có thể đầu một nơi thân một nẻo, trong lòng hoảng sợ toát cả mồ hôi lạnh, hắn một chút cũng không muốn ở lại thành Vân Châu này, "Nhưng mà hoàng huynh có chỉ... "

Hoàng Lăng gật đầu, "Ý chỉ của chủ thượng không thể không theo, đúng lúc mạt tướng có việc muốn nhờ Lục gia làm."

"... Chuyện gì?" Đông Tinh Thần kìm nén một hồi, mới bất đắc dĩ hỏi.

"Mong Lục gia thúc ngựa chạy đến báo tin cho điểm đóng quân ở Khúc Châu, lệnh tướng quân đóng giữ ở đó điều binh cứu viện đến gấp."

Trong lòng Đông Tinh Thần khẽ thở ra một hơi, dứt khoát đáp ứng, "Bản vương nhất định sẽ cố hết sức, chỉ là Khúc Châu cách nơi này cả đi cả về mất hai ngày..." Sợ là nước xa không cứu được lửa gần.

"Lục gia không cần lo lắng, mạt tướng nghĩ chỉ cần một ngày là đủ." Tính toán thời gian, cũng không sai biệt lắm.

"Hả?"

Hoàng Lăng cũng biết Đông Tinh Thần là người quen với nhàn hạ, tạm thời cũng không nói nhiều, "Vạn Phúc, người cùng Lục gia đồng hành."

"Vâng, tướng quân bảo trọng." Vạn Phúc dứt khoát đáp lại.

"Việc này không nên chậm trễ, lập tức lên đường."

Hoàng Lăng nhiều năm trên chiến trường chém gϊếŧ, mở miệng chính là quân mệnh như núi, ngay cả một vương gia chí tôn như Đông Tinh Thần, cũng không nhịn được lập tức nghe theo lệnh chỉ đạo của Hoàng Lăng. Đợi đến lúc ra ngoài đi lấy ngựa, lại cảm thấy bản thân thật mất mặt, ngoại trừ hoàng huynh, chưa từng có người có thể khiến hắn thuận theo như vậy.

Hai chiến mã chạy như bay trên đường, nhưng lại không thể khiến người dân chú ý, bởi vì trong lòng của tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn về phía khách đi3m.

Lúc mới thương nghị, tộc Khắc Mông nói đến là để biểu thị thành ý, đại hãn của Khắc Mông chuẩn bị ba mươi sáu mỹ nhân để dâng hiến lên hoàng đế của Cảnh Triều, trừ quân lính theo cùng, hi vọng có thể cho phép năm mươi mốt người nhập cảnh, Du Tri Uyên không có cách nào khác, đành phải đáp ứng. Sau khi an bài ổn thỏa cho Nỗ Nhi Linh, ông an bài cho những tùy tùng không còn chỗ ở trong phủ nữa đến trọ lại ở khách đi3m duy nhất ở đầu đường.

Lần ở lại này, khiến bách tính Vân Châu thấp thỏm không yên. Mặc dù bọn họ nghe nói sứ giả Khắc Mông đến để nghị hòa, bách tính lại không thể vui mừng. Quá khứ cướp bóc, gϊếŧ người, đốt nhà còn rõ mồn một ngay trước mắt, những người dị tộc này thực sự có thể rửa tay gác kiếm?

Dù lo sợ bất an, buổi tối ở phủ Tri Châu sáo trúc vẫn vang lên, oanh ca yến hót, vương tử Khắc Mông mắt phượng đầy vẻ lười biếng, nhưng cũng là vẻ mặt cao hứng, ăn uống linh đình, một chén rượu ngon vào bụng. Cuối cùng là do tửu lượng không cao, phải gọi hai thị tỳ đến nâng về phòng, tiểu thị tỳ vừa cúi đầu mở cửa phòng ra, đại công tước Nỗ Nhi Linh tự mình bước qua thềm cửa, khẽ vung tay.

Thị tỳ khom người chắp tay, đóng cửa lui ra ngoài.

Ánh nến âm u, ở nơi hẻo lánh có một thiếu niên toàn thân tr4n trụi bị trói trong miệng ngậm dị vật, quỳ ở đó trong sự run rẩy.

Môi mỏng của Nhị vương tử Khắc Mông khẽ nhếch lên nụ cười đẫm máu, chậm rãi đến gần.

Bỗng nhiên một làn gió kỳ lạ thổi bên ngoài cửa sổ đóng chặt, mây đen che phủ bầu trời.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

- -----oOo------