Mỗi ngày Yến Hạ đều được nhìn ngắm Tô Khuynh, hắn ngồi sau tấm rèm ở tửu lâu, cúi đầu đánh đàn, tóc dài buông xõa sau lưng, mười ngón tay linh hoạt gãy dây đàn. Đó là cảnh tượng Yến Hạ yêu thích nhất.
Ngoài hai lần gặp mặt ngắn ngủi trước đó, Tô Khuynh trong mắt nàng dường như chỉ là bóng dáng cầm sư ngồi sau bức rèm.
Vì thế khi nhìn thấy hắn đứng giữa những cành lá xanh tươi, cúi người tưới nước cho hoa trong viện, Yến Hạ lại cảm thấy không được chân thực cho lắm.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, trong tích tắc như mất hết năng lực ngôn ngữ.
Tô Khuynh có vẻ đã phát hiện động tĩnh phía bên này, hắn ngẩng đầu, thấp thoáng sau đám lá cây trông thấy Yến Hạ đang ngớ người chẳng biết phải làm sao.
Yến Hạ vốn cứ nghĩ cảnh tượng trước mắt không chân thực, đến khi giao nhau với tầm mắt của Tô Khuynh nàng mới sực tỉnh nhận ra chuyện đang diễn ra trước mắt mình.
Nàng cứ tưởng trải qua trận chiến đấu và chạy thoát lúc nãy mình đã có thể thản nhiên đối mặt với bất kỳ tình huống nào mà không chút sợ hãi. Nhưng khi nhìn thấy Tô Khuynh, nàng mới biết thế nào là tay chân luống cuống. Nàng hiện đang ngồi trên bờ tường cao, người cứng đơ chẳng nhúc nhích được, nàng cũng không biết phải giải thích chuyện mình đột ngột xuất hiện ở đây như thế nào.
Mà chuyện quan trọng hơn đó là, nàng muốn nhảy xuống dưới nhưng... nhảy không được.
Yến Hạ ước chừng độ cao của bờ tường này, nét mặt hơi tái đi. Tô Khuynh bước tới, ngẩng đầu nhìn Yến Hạ trên tường, mỉm cười dịu dàng.
.
Cuối cùng Tô Khuynh phải ôn hòa khuyên nhủ hồi lâu Yến Hạ mới có đủ dũng khí nhảy xuống, thế là khép lại một màn đầy ngượng nghịu. Lúc nhảy xuống Yến Hạ nhắm chặt mắt, suýt nữa té trẹo mắt cá chân, may mà Tô Khuynh kịp thời đỡ lấy nên nàng mới bình an đáp đất không có thương tổn.
Nhưng mà cũng vì thế, mặt Yến Hạ càng nóng hơn.
"Cảm ơn Tô công tử." Yến Hạ rút một góc trong phòng, nhớ lại lúc Tô Khuynh đỡ mình ban nãy cánh tay hai người chạm nhau, hai má nàng lại đỏ ửng lên, không kìm lòng được ngước mắt nhìn hắn.
Có vẻ như Tô Khuynh không chú ý thấy dị thường của Yến Hạ, hắn đang rót trà, sau đó mang chén trà nóng qua, đặt xuống trước mặt nàng, cười nói: "Cứ nghỉ ngơi cho khỏe cái đã."
Ánh mắt của Yến Hạ chưa từng rời khỏi người hắn một giây nào. Nghe hắn nói vậy, nàng mới cụp mắt, gật đầu: "Ừm."
Nàng đáp một tiếng rồi bưng chén trà lên, ngẫm nghĩ giây lát nhưng không uống, nàng cầm chén trà nâng niu cẩn thận như trân bảo.
Tô Khuynh thấy vậy bất giác bật cười nhưng không nhiều lời chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Là có chuyện gì xảy ra ư?"
Yến Hạ do dự không biết có nên nói chuyện lúc nãy cho hắn biết.
Tô Khuynh hiểu lầm sự do dự của Yến Hạ, hắn lắc đầu giải thích: "Ta không có ý gì khác chỉ cảm thấy cô xuất hiện ở đây hẳn là có chuyện gì đó."
Yến Hạ chớp chớp mắt, vẫn không đáp.
Nàng nên nói gì bây giờ? Sát thủ Bạch Phát bỗng nhiên xuất hiện? Hay cha nhỏ bỗng nhiên biến thành tuyệt thế cao thủ?
Những chuyện này đến nàng còn thấy khó chấp nhận, cũng không hiểu nguyên do căn cớ ra sao. Nàng không thể nói với Tô Khuynh được, chuyện này không liên quan gì tới hắn, nàng không muốn hắn bị cuốn vào những chuyện này.
Do dự hồi lâu, Yến Hạ khẽ lắc đầu.
Tô Khuynh rất cảm thông cho nàng, dịu dàng y như ấn tượng của Yến Hạ về hắn, thấy nàng không chịu nói hắn cũng không hỏi thêm nữa. Hai người ngồi như vậy một lúc lâu, đến khi thấy vẻ mặt bất an cứ liên tục nhìn ra cửa như đang trông ngóng cái gì của nàng, Tô Khuynh mới lên tiếng: "Cô đang sợ người nhà sẽ lo lắng sao? Không biết nhà Yến Hạ cô nương ở đâu, nếu lo ta có thể đưa cô nương về."
Trong lòng Yến Hạ quả thực lo lắng khôn nguôi, nàng không biết cha nhỏ và người kia đánh nhau đến đâu rồi, kết quả ra sao, cũng không biết cha lớn bọn họ thấy hai người mãi vẫn chưa về sẽ lo tới mức nào. Nàng chỉ hy vọng có thể lập tức rời khỏi đây, đi giúp cha nhỏ, đi xem cha lớn họ thế nào rồi.
Nhưng nàng không quên lời dặn của cha nhỏ trước lúc hai người tách ra.
Y bảo nàng ở đây đợi, nàng không được về nhà, càng không được để cha lớn biết chuyện.
"Ta không thể về được." Biểu cảm của Yến Hạ rất phức tạp, nàng nhìn sang Tô Khuynh, gương mặt tái nhợt nói: "Nếu được... ta có thể ở lại thêm một lúc được không?"
Lúc nói Yến Hạ không dám nhìn thẳng mặt Tô Khuynh, nàng biết mình đột ngột xuất hiện ở đây, nói ra yêu cầu này là chuyện hết sức đường đột, nên nàng thấp thỏm chờ câu trả lời của Tô Khuynh. Tuy không nhìn thấy ánh mắt hắn nhưng nàng cảm nhận được hắn đang nhìn mình.
Sự im lặng như dày vò người ta nhanh chóng qua đi, Yến Hạ không thấp thỏm quá lâu, Tô Khuynh đã mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể."
Yến Hạ hơi lấy làm kinh ngạc ngẩng đầu dậy, đón lấy nụ cười của Tô Khuynh, cuối cùng mặt lại đỏ lên, lí nhí nói: "Đa tạ."
·
Yến Hạ chẳng bao giờ nghĩ có một ngày nàng sẽ đơn độc ở cùng một chỗ với Tô Khuynh lâu như vậy. Tô Khuynh giữ nàng ở lại, dường như trông thấy vẻ mặt khác thường của nàng nên hắn chỉ im lặng ngồi bên, đôi lúc hỏi nàng có cần đổi trà mới không, có muốn đọc sách không, không nhiều lời nhưng đủ ân cần quan tâm tâm trạng của Yến Hạ.
Nếu như bình thường, có thể ở chung với Tô Khuynh thế này là chuyện tới nằm mơ nàng cũng không dám tưởng nhưng hiện tại trước chuyện của cha nhỏ và Bạch Phát, nghĩ đến an nguy của cha nhỏ, tình hình cha lớn bọn họ còn chưa rõ, lòng nàng rối rắm lo lắng vô cùng, làm gì còn thời gian nghĩ tới những cái khác.
Nhìn thấy sự căng thẳng trên mặt Yến Hạ, Tô Khuynh không quấy rầy nữa, bèn để lại căn phòng yên tĩnh cho Yến Hạ, còn mình đi vào trong viện.
Đến khi Yến Hạ hoàn hồn, trong viện truyền ra tiếng đàn quen thuộc, nàng đứng dậy đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Không biết Tô Khuynh đã ngồi dưới tán cây bên ngoài từ khi nào, một cây đàn gỗ đơn giản đặt trước người. Hắn cúi đầu gảy đàn là cảnh tượng hết sức quen thuộc trong mắt Yến Hạ, tiếng đàn xuyên qua lá rơi và ánh nắng truyền vào trong phòng, tĩnh lặng mà rất đỗi bình yên, miên man như một giấc mộng.
Lần đầu tiên nghe Tô Khuynh đàn nàng đã rất thích. Cha lớn từng nói có thể nhìn thấu một người qua những bức họa của người đó, nàng không biết cha lớn rốt cuộc nhìn thấy gì từ bức họa của nàng, nhưng nàng biết, có lẽ thông qua tiếng đàn của một người cũng có thể nhìn thấy tâm hồn người đó. Nàng không hiểu cầm nghệ nhưng mỗi lần nghe tiếng đàn của Tô Khuynh, nàng cảm thấy như mình có thể nhìn thấy sơn cốc đẹp đẽ sau một trận mưa gió vần vũ, u tịch mà thanh khiết, cách biệt một cõi nhưng khiến người ta không thể nào lãng quên.
Tiếng đàn khiến Yến Hạ bình tâm một cách kỳ diệu, nàng bất tri bất giác đến bên cửa phòng, yên lặng nghe tiếng đàn du dương. Mãi cho đến khi mặt trời lệch đi một góc đáng kể nàng mới hốt hoảng nhận ra sự trôi chảy của thời gian.
Tiếng đàn đã ngừng, Tô Khuynh ngước mắt lên, đôi mắt trong veo như ánh ban mai.
Yến Hạ chậm rãi bước đến dưới tàng cây, khẽ gật đầu nói: "Đa tạ Tô công tử, ta đỡ hơn nhiều rồi."
Tô Khuynh không thừa nhận mình đánh đàn giúp bình ổn tâm tình Yến Hạ, hắn nhìn chỗ trống trước mặt mình, Yến Hạ hiểu ý, ngồi xuống đối diện hắn.
Cuồng phong và trận đánh ngoài kia dường như không ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của căn viện này. Tuy nhiên, bình yên không có nghĩa là sóng gió không hề tồn tại. Tâm tư Yến Hạ từ đầu tới cuối luôn đặt ở mưa gió bên ngoài kia. Nàng cúi đầu nhìn cây cổ cầm vừa phát ra những âm thanh diệu kỳ lúc nãy, lí nhí hỏi: "Tô Khuynh công tử, huynh có từng trải qua cảm giác thế này chưa?"
"Mọi thứ mà bản thân vốn rất quen thuộc bỗng một đêm thay đổi hoàn toàn đến mức không còn nhận ra nữa, không biết mình nên làm gì, có thể làm được gì, giống như những tháng ngày đã qua đều không phải là sự thật..." Yến Hạ thấp giọng nói, sau đó lại nghĩ những trải nghiệm kỳ quái này của nàng không thể khiến người khác đồng cảm được, thế là náng đổi cách nói khác: "Ý ta không phải vậy, ý ta là nếu chuyện như vậy xảy ra ở chính huynh thì..."
Yến Hạ nói năng hỗn loạn, e là chính nàng còn không biết mình đang nói cái gì. Nhưng Tô Khuynh cười cười, trước khi Yến Hạ sắp xếp lại lời nói loạn xạ, rối tung của mình, hắn đã gật đầu nói: "Có."
Yến Hạ ngẩng người, nàng đối mặt với Tô Khuynh, lâu sau mới thấp giọng hỏi: "Nếu xảy ra những chuyện như vậy... phải làm sao?"
Tô Khuynh hỏi: "Cô sợ không?"
Câu hỏi này khiến Yến Hạ hơi khựng lại, nàng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Sợ gần chết."
Câu trả lời không chút giấu giếm này của nàng khiến Tô Khuynh bật cười thành tiếng, hắn nói tiếp: "Vậy cô có phải đưa ra lựa chọn?"
Lần này Yến Hạ không hề do dự, lắc đầu: "Ta không cần phải chọn lựa."
"Như vậy chẳng phải rất tốt sao?" Nụ cười của Tô Khuynh dần nhạt đi, biểu cảm trở nên nghiêm túc, ngón tay khẽ gảy dây đàn của hắn cũng dừng lại, nói với Yến Hạ: "Cô không chút do dự vậy thì sớm đã có quyết định rồi, nếu đã có quyết định thì hà cớ gì phải lo lắng chứ?"
Lời này khiến Yến Hạ bất giác khựng lại lần nữa.
Tô Khuynh cười: "Có thể dũng cảm đi theo quyết định của mình không phải là một chuyện rất tuyệt vời sao?"
Giọng điệu của Tô Khuynh khi nói những lời này khiến trong lòng Yến Hạ sinh ra một loại cảm giác lạ lùng khó nói nên lời. Nhưng chỉ một câu này đủ để nàng nhận rõ tâm ý mình.
Lúc hai người nói chuyện, mặt trời đã khuất sau tầng mây, sắc trời hơi tối đi như sắp có mưa. Yến Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời, nàng lại thấy lo lắng cho cha mẹ nuôi bọn họ, ngọn gió lạnh thổi tới khiến tứ chi nàng cứng đơ.
Tô Khuynh nhìn thấy nàng kéo áo của mình bèn đứng dậy, dịu giọng nói: "Trời lạnh rồi, nếu không ngại ta vào lấy cho cô thêm y phục nhé."
Yến Hạ hơi đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Tô Khuynh quay người đi vào phòng, Yến Hạ vẫn ngồi yên ở đó, tâm trạng rối bời, không biết tình hình bên cha nhỏ thế nào rồi, có thể an toàn thoát thân từ tay tên sát thủ nọ, không biết cha lớn họ có ra ngoài tìm các nàng không, có đυ.ng mặt đám sát thủ đó không, sau đó lại nghĩ bộ y phục Tô Khuynh lấy cho mình chắc sẽ có mùi hương của hắn... vậy nàng...
Hàng loạt cảm xúc rối rắm quấn đầy trong đầu, nhưng Yến Hạ còn chưa kịp nghĩ ngợi kỹ, một bóng người bất chợt lướt qua, lá cây đung đưa, tiếng dây đàn vang nhẹ, đến khi mọi thứ yên tĩnh lại Yến Hạ đã không còn tăm hơi.
Tô Khuynh từ trong phòng đi ra, nhìn tình cảnh trước mắt mình.
Chén trà trên bàn vẫn còn nguyên, cổ cầm đặt dưới gốc cây, có mấy chiếc lá rơi trên dây đàn, vị trí thiếu nữ ấy vừa ngồi nay không một bóng người, chỉ có chén trà vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Tô Khuynh dừng bước, trên tay cầm một chiếc áo khoác màu tuyết trắng. Hắn nhìn cảnh tượng trong viện, giơ tay đón lấy một chiếc lá đương rơi xuống, quay đầu nhìn một chỗ nào đó ngoài viện, biểu cảm dịu dàng mà bất lực bật cười.
·
Ở một nơi không xa căn viện, cuối cùng người bên cạnh Yến Hạ cũng bỏ nàng ra. Yến Hạ hoa mắt chóng mặt vịn vào tường.
Cha nhỏ làm như không nhìn thấy hành động của Yến Hạ bên cạnh, y cười như trêu đùa nói: "Trong thiên hạ này có một nơi gọi là Kiếm Môn, đệ tử ở đó có thể ngự kiếm phi hành, chỉ bay như con có một chút mà chịu không nổi rồi chắc chắn không học nổi công phu của tông môn người ta."
Yến Hạ lo thở dốc không có thời gian trả lời cha nhỏ. Đến khi ổn định lại nàng mới kéo cha nhỏ lại, nhìn y từ trên xuống dưới, hỏi: "Cha nhỏ sao rồi, có bị thương không?"
"Tên tiểu tử đó làm gì được ta?" Cha nhỏ không để ý, nói: "Thứ ta lo là những người sau lưng hắn."
Yến Hạ không hiểu lắm, "Người sau lưng hắn là ai?"
Cha nhỏ xoa đầu Yến Hạ, thấp giọng nói: "Bạch Phát không tính là kẻ địch quá mạnh, nhưng một khi hắn đến thì chứng tỏ những người khác cũng đến. Thứ đáng ghét nhất của đám Quỷ Môn này là chúng trốn đi không cho ai phát hiện, tới lúc phát hiện thì quá trễ rồi."
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Yến Hạ vẫn không quen lắm với cha nhỏ của hiện tại nhưng chuyện quan trọng nhất giờ này là tính toán tiếp sau đây phải làm gì.
Cha chỏ chẳng tí do dự như sớm đã có đối sách, y lắc đầu nói: "Ta tạm thời cắt đuôi bọn chúng rồi, chúng ta đi quá lâu đại ca bọn họ nhất định rất lo lắng, ta đưa con về trước, con cứ ở nhà chờ, đừng đi đâu hết, đó là nơi an toàn nhất."
Yến Hạ hiểu ý cha nhỏ, nàng hỏi ngay: "Vậy còn người?"
Cha nhỏ dựa tường, nhướng mày cười, nói: "Tất nhiên là đi giải quyết đám phiền phức đó."
- Hết chương 8: -