Yến Hạ khựng lại một giây rồi bắt đầu thấy lo, nhưng Minh Khuynh bên cạnh bỗng nói: "Năm xưa trong trung nguyên ngũ đại pháp bảo Tứ Tượng Đồ xếp thứ nhất, Yến Hạ cô nương không cần lo."
Yến Hạ bừng tỉnh, mở to mắt nhìn Tứ Tượng Đồ đang bay về phía yêu thú, Minh Khuynh đã nói vậy Yến Hạ cũng bớt lo, ngược lại nàng có hơi chờ mong, không biết năng lực của Tứ Tượng Đồ lợi hại cỡ nào, sẽ đánh bại yêu thú thế nào đây.
Nhưng sự mong chờ của Yến Hạ nhanh chóng tan thành mây khói.
Pháp bảo đứng đầu ngũ đại pháp bảo trong truyền thuyết sau khi giáp mặt với xúc tua của yêu thú, nó kinh hô một tiếng rồi vòng lại, bay ngược về chỗ Yến Hạ.
Cuộc tranh lơ lửng trước mặt Yến Hạ, người trong tranh trừng mắt với nàng như rất phẫn nộ, dù chỉ là bức họa nhưng mỗi một nét trên tranh đều thể hiện rõ sự tức giận của nó: "Ngươi muốn hại chết ta đó hả!"
"Xin, xin lỗi!" Yến Hạ thật lòng cảm thấy áy náy trước người có dáng vẻ tương tự như nàng này.
Tứ Tượng Đồ hừ lạnh, nhìn yêu thú sau lưng một cái, không vui nói: "Mặc dù mấy con yêu thú nhỏ nhoi thế kia ta còn chẳng thèm dòm tới, nhưng…"
"Nhưng?" Yến Hạ khó hiểu.
Đúng lúc ấy, xúc tua của yêu thú đã đánh hơi thấy tung tích của Yến Hạ các nàng, nó bắt đầu công kích điên cuồng, da thịt cứng cáp đập mạnh vào vách tường đá, bốn bức tường trong thạch thất đổ vỡ, cát đá đua nhau rơi xuống ào ào. Chiếc xúc tua quơ quào lung tung cuối cùng cũng đến gần Yến Hạ, vung đòn đánh tới.
Sắc mặt Yến Hạ tái mét, mắt ghim chặt lên xúc tua kia, thầm nghĩ tới thân thể yếu ớt của Minh Khuynh đằng sau, nàng khẽ lùi về sau nhưng đến giữa chừng thì bất chợt khựng lại, tiến lên trước một bước.
Tứ Tượng Đồ trước mặt như sực nhớ ra chuyện gì, nó la lên: "Ngươi tên Yến Hạ đúng không?"
Tự nhiên bị nhắc tên trước tình hình nguy hiểm thế này, Yến Hạ quay đầu nhìn Tứ Tượng Đồ, hỏi: "Ta?"
"Đúng rồi!" Tứ Tượng Đồ liếc nhìn yêu thú một cái, hạ quyết tâm nói: "Chạm vào ta!"
Yến Hạ lơ mơ: "Hả?"
Tứ Tượng Đồ thấy nàng đứng ngây ra không có phản ứng gì thì vội giục: "Còn không lẹ lên!"
Yến Hạ đánh giá bức họa này từ trên xuống dưới một lượt, nhìn gương mặt rất giống mình và cũng có thể là cha mình trong tranh, nàng giơ tay lên, do dự giây lát rồi ngơ ngác hỏi: "Chạm… chạm vào đâu?"
Tứ Tượng Đồ chưa bao giờ nghe có người hỏi vấn đề thế này, nó trừng mắt với Yến Hạ, nói: "Đυ.ng đâu cũng được!"
Bàn tay đang giơ lên của Yến Hạ dừng trên không một lúc, cuối cùng cắn răng hạ tay lên Tứ Tượng Đồ.
Tay nàng rơi trên đỉnh đầu của người trong tranh, vỗ nhẹ mấy cái như đang trấn an đứa trẻ bướng bỉnh, tính khí không được tốt.
Tứ Tượng Đồ: "..."
Minh Khuynh im lặng từ nãy đến giờ chứng kiến toàn bộ quá trình: "..."
Vào lúc ấy Yến Hạ cảm thấy ánh mắt người trong tranh tràn ngập bất mãn nhưng ngay sau đó mọi thứ đều tan biến, người trong tranh bất chợt như chìm xuống mặt nước, nét mực trên tranh nhanh chóng cất cánh bay đi, chỉ còn lại tờ giấy trắng, tờ giấy sạch sẽ không còn chút vết tích.
Theo đó, một trận pháp hình tròn với những hình thù phức tạp dần dần nổi lên trên giấy.
Trận đồ xuất hiện ngay dưới nơi ngón tay Yến Hạ đang chỉ, Yến Hạ tức khắc cảm nhận được sức mạnh quen thuộc trên trận đồ, đó là sức mạnh giống y đúc sức mạnh của cha lớn ngày đó. Yến Hạ lập tức hiểu ra, nàng bình tĩnh, điều khiển ý niệm trên trận đồ, Tứ Tượng Đồ tỏa ra kim quang chói lọi. Xúc tua của yêu thú đã tấn công tới, kim quang trên trận đồ phóng từ trong bức tranh ra ngoài. Một âm thanh vang dội cực lớn vang lên, xúc tua của yêu thú và trận pháp của Yến Hạ va vào nhau, hai bên chạm mặt, trận pháp nhìn có vẻ yếu ớt kia lại có thể chịu được một kích của đối thủ mà không hề thua kém.
Bên kia, yêu thú bị đánh văng ra xa, đập mạnh vào bức tường phía sau.
Nhưng một kích chưa thành, yêu thú đó đã tìm thấy mục tiêu của mình, nó mau chóng lắc mình dậy tiếp tục tấn công đến chỗ Yến Hạ. Lực đánh lần này còn mãnh liệt hơn trước, không chừa tí sơ hở.
Yến Hạ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối phương, bàn tay đặt trên Tứ Tượng Đồ. Tứ Tượng Đồ nói: "Lại lần nữa!"
Lần này Yến Hạ đã hiểu ý Tứ Tượng Đồ, nàng khởi động ý niệm, kim quang lấp lánh trong lòng bàn tay, trận pháp trên Tứ Tượng Đồ lại thay đổi, những đường nét và ký hiệu bên trên biến hình, trong chớp mắt đã biến thành hình dạng khác. Nhưng dù là trận pháp lúc nãy hay bây giờ, tất cả đều rất quen thuộc với Yến Hạ.
Đấy đều là những bức họa cha lớn từng dạy nàng, nàng biết tường tận mỗi một nét bút trên trận đồ, cũng biết phải khống chế ý niệm thế nào để thi triển sức mạnh của chúng.
Trận pháp trên Tượng Đồ lại mở ra, cả gian thạch thất sáng rực như ban ngày, dường như bốn bức tường đều tỏa sáng, giữa quầng sáng chói lọi, trận pháp hiện hình, chuyển động đồng thời tỏa ra sức mạnh cường đại. Cuồng phong nổi lên giữa không trung, xúc tua của yêu thú chịu đựng sức mạnh tựa ngàn cân, không thể tiến thêm bước nào nữa.
Khi trận pháp trên Tứ Tượng Đồ biến đổi, kim quang nhàn nhạt dâng lên tạo thành l*иg sáng, bao phủ khắp thạch thất. Xúc tua khi tiếp xúc với ánh sáng của yêu thú như đυ.ng phải lửa, sợ hãi rút về. Vì động tĩnh lần này, thạch thất và sơn động lại chấn động, không lâu sau, yêu thú kia tự giác rút lui khỏi thông đạo trong sơn đông, không còn thấy tăm hơi.
Yêu thú biến mất, trong ngoài thạch thất đều chìm vào tĩnh lặng, có vẻ mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, Yến Hạ nhìn ra ngoài, thấp thoáng thấy bóng các đệ tử Huyền Dương phái đang đi vào trong này.
"...Kết thúc rồi?" Yến Hạ lẩm bẩm hỏi, ánh sáng trên vách tường đã tan biến hết, nhìn không mấy chân thực.
Tứ Tượng Đồ hóa trở về hình dạng của Văn Bắc Vân, nó ra vẻ khinh thường nói: "Vô Vọng Phá Ma trận có thể trấn áp tất cả yêu ma dùng cho nhân vật bé nhỏ này thật là lãng phí quá."
Yến Hạ không quan tâm lãng phí hay không lãng phí, đối với nàng đuổi được yêu thú đã là kết quả tốt nhất rồi. Sau đó, như chợt nhớ điều gì, nàng vội vàng nhìn ra sau, nét mặt hoảng loạn đi tới đỡ Minh Khuynh: "Minh Khuynh công tử!"
Sắc mặt Minh Khuynh còn tái nhợt hơn lúc trước, cắt không còn giọt máu. Yến Hạ dùng cả hai tay đỡ hắn, bấy giờ mới phát hiện cơ thể hắn lạnh ngắt, nàng hốt hoảng gọi tên hắn lần nữa. Minh Khuynh bình tĩnh hơn Yến Hạ nhiều, hắn khẽ mỉm cười đáp lại nàng, còn chưa thốt nên lời đã đưa tay che miệng.
Máu tươi rỉ xuống giữa các kẽ ngón tay, trái tim Yến Hạ chùng xuống, nói: "Làm sao thế này…" Rõ ràng sau khi nghỉ ngơi một lúc tình trạng của Minh Khuynh đã ổn hơn rồi mà, sao bây giờ lại thế này? Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?
Yến Hạ lo lắng không thôi nhưng Minh Khuynh rất hiểu về tình trạng sức khỏe của mình, hắn lắc đầu, thấp giọng nói: "Không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu, yên tâm."
Lời này chưa thể làm Yến Hạ thật sự an tâm, may mà Tứ Tượng Đồ liếc Minh Khuynh một cái, cho ra kết luận giống như hắn Yến Hạ mới thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, các đệ tử Huyền Dương phái cũng đi đến chỗ các nàng, người đi đằng trước là Phương Trạch, hắn nhìn tình trạng của Minh Khuynh rồi lại nhìn Yến Hạ, nhíu mày hỏi: "Hắn làm sao vậy?"
Yến Hạ lắc lắc đầu không giải thích, Phương Trạch cũng không hỏi nữa. Hắn khựng lại giây lát rồi hỏi: "Yêu thú lúc nãy… là các ngươi đuổi đi?"
Yến Hạ không cho rằng đó là công lao của mình, "Là Tứ Tượng Đồ."
"Tứ Tượng Đồ?" Phương Trạch giật mình, thuận theo tầm mắt của Yến Hạ nhìn sang cuộn tranh bay lơ lửng bên cạnh. Đám đệ tử Huyền Dương phái cũng đầy ngỡ ngàng, bọn họ chưa từng nhìn thấy ngũ đại pháp khí của trung nguyên nhưng có nghe qua. Không ngờ Tứ Tượng Đồ thất lạc bao năm lại xuất hiện ở nơi này, càng bất ngờ hơn nữa là nó nằm ở chỗ của Yến Hạ.
Nét mặt bọn họ khi nhìn Yến Hạ cũng trở nên phức tạp.
"Tiếp theo phải làm sao bây giờ?" Phương Trạch hỏi, ánh mắt bất giác dừng trên người Minh Khuynh.
Dù không thừa nhận nhưng chỉ cần Minh Khuynh ở đây, bọn họ mãi mãi không bao giờ làm ngơ được sự tồn tại của hắn.
Yến Hạ cũng đang nhìn Minh Khuynh, nhưng không phải ánh nhìn như bọn người Phương Trạch, nàng lo tình trạng sức khỏe của hắn hơn.
Minh Khuynh không trầm mặc quá lâu, sắc mặt hắn hơi tiều tụy nhưng không nhếch nhác thảm hại, giọng hắn vẫn ôn hòa bình tĩnh như mọi khi, quyết định: "Mặc dù yêu thú đã bị đánh lui nhưng chúng ta vẫn chưa thể rời khỏi đây, yêu thú này còn rình rập trong đêm, chúng ta cứ nghỉ ngơi đợi trời sáng yêu thú đi rồi hãy ra khỏi cốc." Hắn buông lời theo thói quen, đến khi nói xong mới nhớ ra thân phận của mình hiện tại, hắn thấp giọng hỏi: "Được không?"
Dù hắn có ý muốn hỏi ý kiến bọn họ nhưng các đệ tử Huyền Dương phái không hề phản đối. Đã quyết định như vậy mọi người đành tiếp tục ở lại thôi, các đệ tử quay người đi ra gian thạch thất bên ngoài, trả lại không gian này cho Yến Hạ và Minh Khuynh.
Đoàn người giải tán hết, Minh Khuynh dựa lên tường ho nhẹ mấy tiếng, Yến Hạ bèn dìu hắn ngồi xuống.
Yến Hạ nhìn hắn từ đầu tới cuối, cẩn thận mà quyến luyến.
Thấy bóng dáng đệ tử Huyền Dương phái biến mất sau cánh cửa đá, Tứ Tượng Đồ nhỏ giọng nói: "Đệ tử tam môn thất phái ngày càng xuống dốc rồi."
Yến Hạ quay đầu nhìn Tứ Tượng Đồ bên cạnh, cảnh tượng lúc nãy vẫn còn quanh quẩn trong đầu. Nàng chần chừ một lúc rồi hỏi: "Khi nãy vì sao…"
"Vì sao ngươi có thể mở trận?" Tứ Tượng Đồ đoán ra nghi vấn của nàng, nó hỏi.
Yến Hạ gật đầu.
Tứ Tượng Đồ nói: "Bởi vì ngươi là truyền nhân của Văn Bắc Vân, hay nói cách khác ngươi là con gái của hắn."
Mặc dù trước đây rất nhiều người đã đề cập chuyện này với nàng nhưng khi chính tai nghe nàng vẫn không khỏi do dự: "Sao người chắc chắn như vậy?"
Tứ Tượng Đồ không nghi ngờ phán đoán của mình: "Bởi vì ngươi có thể sử dụng ta."
"Khắp thiên hạ này chỉ có cung chủ Lạc Thư cung mới có thể trở thành chủ nhân của Tứ Tượng Đồ, mới có thể mở trận pháp của Tứ Tượng Đồ, nên ngươi chắc chắn là huyết mạch của Văn Bắc Vân."
Đây là suy đoán đơn giản nhất mà cũng chính xác nhất.
Yến Hạ ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Ý ngươi là…"
Tứ Tượng Đồ lại chặn lời nàng, ngữ khí ngạo mạn nhưng cũng rất trịnh trọng như một lời thề hẹn: "Đúng vậy, ngươi là chủ nhân mới của ta."
Căn thạch thất bỗng chốc lặng im.
Đệ nhất trong ngũ đại pháp khí, là truyền kỳ của trung nguyên đại lục năm xưa, Tứ Tượng Đồ rất rõ về địa vị của mình. Nó cũng biết dù tiểu cô nương đây là con gái của Văn Bắc Vân nhưng nàng chỉ là tiểu nha đầu mới bước ra đời, còn chưa hiểu chuyện, nghe thấy mình nhận nàng làm chủ nhân chắc hẳn sẽ kích động lắm.
Cho nên sau khi nói xong, Tứ Tượng Đồ im lặng chờ đợi, đợi phản ứng phấn khích và không dám tin của Yến Hạ, đợi nàng chỉ tay vào mình rồi kinh hoàng hét lên.
Nhưng nó im lặng chờ hoài chờ mãi vẫn chưa thấy Yến Hạ có phản ứng gì.
Người trong tranh không kiềm được liếc nhìn Yến Hạ, bấy giờ mới thấy Yến Hạ đang nhìn chằm chằm ra sau lưng nó. Tứ Tượng Đồ xoay một vòng trên không trung, ngoái đầu nhìn theo tầm mắt nàng, thì ra nàng đang nhìn Minh Khuynh.
Trước quá nhiều chuyện đã xảy ra, Minh Khuynh lộ ra vẻ mệt mỏi, hắn ngồi dựa một góc trong thạch thất, nghiêng mặt nhắm nghiền hai mắt, mơ màng thϊếp đi. Trong phòng khá tối, ánh sáng mông lung ánh lên người Minh Khuynh, đường nét khuôn mặt dịu dàng như được phủ bởi một lớp ánh trăng.
Mình thì nói chuyện quan trọng, đối phương thì chỉ lo quan tâm người không cần thiết. Tứ Tượng Đồ nghẹn họng, không nhịn được cất cao giọng nói: "Ngươi…"
Nó đương nói thì Yến Hạ giơ một ngón tay lên môi làm động tác giữ im lặng, lắc đầu ngăn cản không cho nó nói tiếp, sợ nó làm phiền Minh Khuynh nghỉ ngơi.
Tứ Tượng Đồ: "..." Nhận vị chủ nhân này làm nó thấy hơi uất ức rồi đó.
- Hết chương 40: -