Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vãn Thiền - Mộ Thâm Viện

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cha nhỏ?" Trông thấy người đứng ngoài cửa phòng, Yến Hạ bước chậm lại, tiến lên trước dìu y: "Cha còn chưa đi ngủ à?"

Cha nhỏ để mặc Yến Hạ dìu mình, y hất cằm về phía bên phải nói: "Không ngủ được, con dìu ta qua kia ngồi chút đi."

"..." Yến Hạ nhìn theo hướng chỉ của y, bên đó có một cái giếng đen đặc trong màn đêm. Nàng im lặng không nói, dẫn y đến chỗ bàn đá bên phải, cẩn thận đỡ y yên vị rồi mới ngồi xuống phía đối diện.

Trong đêm, tiếng côn trùng kêu râm ran, cha nhỏ im lặng một hồi, cuối cùng mới hỏi chuyện mình đã nhịn suốt cả ngày: "Tên cầm sư đó."

Yến Hạ biết ngay cha nhỏ có điều muốn nói, nàng đang đợi y lên tiếng, nhưng khi nghe cha nhỏ hỏi vấn đề này, Yến Hạ ngồi im, ánh mắt căng thẳng nhìn y.

May là cha nhỏ không thấy đường, không thể nhìn ra vẻ căng thẳng của nàng. Cha nhỏ đằng hắng một tiếng, dùng ngữ điệu thăm dò hỏi: "Con thích hắn hả?"

Cùng là một câu ngắn gọn như lúc nãy nhưng uy lực câu này đã lớn hơn nhiều. Biểu cảm của Yến Hạ trở nên hoảng loạn, đầu óc còn chưa nghĩ ngợi được gì mà mặt đã ửng đỏ lên, nàng lắc đầu: "Con không có…"

"Thật không?" Không đợi Yến Hạ nói hết câu, cha nhỏ đã hỏi tiếp.

Yến Hạ im lặng, nàng không giỏi nói dối, mỗi lần như vậy người ta chỉ cần liếc một cái là nhận ra nên khi đối mặt với câu hỏi của cha nhỏ, Yến Hạ rốt cuộc vẫn không thể phủ nhận.

Nghe đến đây tất nhiên cha nhỏ cũng hiểu tâm tư của nàng. Tiếng côn trùng trong đêm không biết đã im từ bao giờ. Yến Hạ hoảng loạn sờ gương mặt nóng ran của mình, hồi lâu sau mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt giảm xuống đôi chút. Nàng ngẩng đầu nhìn cha nhỏ ngồi đối diện, sắc mặt y hơi phức tạp vừa như đang cảm khái điều gì, vừa như mang chút ý cười.

"Cha nhỏ?" Yến Hạ lên tiếng, không rõ người cha này đang nghĩ cái gì.

Cha nhỏ nghe Yến Hạ gọi mình mới chợt bừng tỉnh, kéo tay nàng qua, cười nói: "Nói cha nghe nào, tên đó là người như thế nào?"

Yến Hạ chớp chớp mắt, sau một lúc ngớ ra thì bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.

Có nhiều lúc, ấn tượng ban đầu với một người và những ngày tháng tiếp xúc, gặp gỡ, nói chuyện sau đó đều không thể dùng từ ngữ đơn giản miêu tả được. Càng để ý, càng cảm thấy khó lòng nói rõ. Nên khi nghe cha nhỏ hỏi như thế, Yến Hạ suy nghĩ rất lâu nới nghĩ ra từ xem như thích hợp để nói về người đó: "Huynh ấy… Là một người rất dịu dàng."

"Dịu dàng?" Cha nhỏ không kiềm được bật cười thành tiếng, cảm thấy hai chữ này đã lâu rồi không xuất hiện bên cạnh mình.

Yến Hạ gật gật đầu, như chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt nàng hàm chứa ý cười, cụp mắt nói nhỏ: "Lần đầu tiên con gặp huynh ấy là trên núi ở ngoài trấn. Ba tháng trước con đến tiệm thuốc bốc thuốc cho cha lớn nhưng thuốc trong tiệm hết sạch rồi, chỉ có thể lên núi hái thôi. Con và A Mạn cùng lên núi, giữa đường thì gặp huynh ấy… Huynh ấy đẹp như cha lớn vậy, giọng nói lại rất dễ nghe, còn thích cười nữa, lúc cười…" Nghĩ đến tình cảnh lần đầu gặp hắn, Yến Hạ ôm mặt lắc lắc đầu, âm thanh ngày càng nhỏ: "Nói chung… nói chung là khiến người ta khó mà quên được."

Cha nhỏ vừa cười vừa lắc đầu theo nàng, lẩm bẩm: "Nha đầu này thật là…"

Yến Hạ ngước mắt khó hiểu nhìn cha nhỏ. Y cười nhạt nói: "Xem ra con "bén rễ" thật rồi." (*)

(*) Ý là bắt đầu động lòng với người ta rồi.

Khựng lại một lúc, cha nhỏ hỏi chuyện mình cực kỳ để ý khác: "Tiểu tử đó thật sự đẹp vậy hả?"



"Vâng." Yến Hạ gật đầu, "Trừ cha lớn ra thì huynh ấy là người đẹp nhất trong số những người con từng gặp."

"So với ta thì sao?" Cha nhỏ sờ mặt mình, hỏi.

Yến Hạ chớp chớp mắt như không hiểu tại sao phải so sánh hai người làm chi.

Cha nhỏ không nghe được câu trả lời nhưng cũng hiểu ý nàng. Y nhướng mày cười mắng: "Nói gì thì nói năm xưa ta cũng tính là mỹ nam có tiếng đấy chứ. Nếu đặt trong hoàn cảnh bây giờ mấy cô nương thích ta chắc phải xếp hàng từ phía nam đến ngọn núi ngoài trấn luôn kìa. Nha đầu ngươi xem thường cha nhỏ của ngươi vậy đó hả?"

Cha nhỏ hất mặt đầy râu ria lên nói chuyện, thật sự mà nói chẳng thấy liên quan gì tới hai chữ "mỹ nam". Cha nhỏ vốn là một tiên sinh kể chuyện, chỉ bằng mấy câu nói cũng có thể khiến người ta to mắt sửng sốt nên Yến Hạ cũng không để trong lòng mấy lời nói đùa này, nàng chỉ cong môi mỉm cười.

Cười một lúc, cha nhỏ lại lên tiếng: "Tên tiểu tử đó đối xử với con thế nào?"

Nụ cười trên môi Yến Hạ tắt dần, nàng im lặng không trả lời ngay.

Cha nhỏ khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Yến Hạ im lặng hồi lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí lắc đầu, nói: "Chỉ có con thích huynh ấy, huynh ấy không hề biết tâm ý của con. Thậm chí… Huynh ấy còn chưa nói chuyện với con được mấy lần."

Cha nhỏ không nhìn thấy biểu cảm của Yến Hạ nhưng nghe giọng điệu cũng có thể hình dung ra dáng vẻ của nàng hiện tại. Y im lặng một lúc, lắc đầu không biết nên tức hay nên cười. Sau đó y cười bất lực nói: "Sao nào, có muốn đưa cha nhỏ đi gặp tên đó không? Để cha nhỏ làm chủ cho con?"

Không thấy Yến Hạ trả lời, cha nhỏ vỗ ngực nói: "Nói sao đi nữa cha nhỏ cũng là người từng trải đời, thần ma đại chiến, yêu giới đại loạn gì đó cha nhỏ ta đều tận mắt chứng kiến. Mấy chuyện yêu đương của con, ta thấy quá là nhiều rồi, chuyện giúp con tán đổ tiểu tử đó làm sao làm khó được ta."

"Cha nhỏ…" Hạt mầm tình yêu mới gieo thôi, ngoài việc mỗi ngày đến tửu lâu nhìn hắn Yến Hạ chưa bao giờ dám nghĩ xa hơn nữa. Bây giờ nghe cha nhỏ nói muốn giúp mình, Yến Hạ hoảng sợ vô cùng, nàng nhìn ngó khắp bốn phía, vội vàng chuyển chủ đề: "Cha nhỏ à mấy chuyện người hay kể đều là thật ạ?"

"Đương nhiên là thật, nếu không phải tận mắt thấy chuyện như nhân ma đại chiến ta có thể nói được à?"

"Nhưng mà… ngoài cha nhỏ con chưa từng nghe ai nói đến những chuyện đó cả." Yến Hạ lưỡng lự nói.

Cha nhỏ bật cười, hỏi: "Thế con nghe được là những chuyện gì?"

"Người ta nói Trung Nguyên có tam môn thất phái, lợi hại nhất là Thiên Cương Minh, còn có Minh chủ Thiên Cương Minh dẫn binh tấn công lên Thập Châu, cứu cả Trung Nguyên từ tay bọn Thập Châu ấy."

Cha nhỏ cười nói: "Thiên hạ này lớn như thế, thời gian lại rất dài, chuyện bọn họ kể chỉ là chuyện gần đây, chuyện ta kể là chuyện từ lâu về trước. Con chưa từng nghe nói không có nghĩa là nó không tồn tại, không phải sao?"

"Trong câu chuyện ấy, chúng ma đó thật sự lợi hại vậy sao? Chúng bị đánh bại thế nào? Thật sự có người có thể đánh lại chúng hả?" Yến Hạ hiếu kỳ hỏi.

Cha nhỏ lần mò một lúc, tìm được vị trí của Yến Hạ, y giơ tay xoa đầu nàng, cười nói: "Kẻ ác có hống hách cỡ nào cũng sẽ có người đánh bại chúng, nếu không sao ta kể chuyện như vậy được?" Y dừng lại một chút, không biết có phải đang nghĩ đến chuyện xưa. Y ngẫm nghĩ rồi nói: "Chúng ma có gì đáng sợ chứ, người mạnh nhất ta từng gặp là người đến cả yêu ma cũng phải kiêng kị…"



Có những chuyện cho dù đã trôi qua rất lâu, nhắc lại lần nữa vẫn khiến lòng người khó yên, nhiệt huyết dâng trào. Yến Hạ không biết tại sao cha nhỏ đột nhiên lại yên lặng nhưng nàng biết chắc chắn cha nhỉ đang nghĩ đến rất nhiều chuyện. Nàng không nén nổi tò mò, hỏi: "Người cha nhỏ nói là ai thế?"

Cha nhỏ không nói tiếp vì lúc này trong gió truyền đến tiếng ho khan cực nhỏ, sau đó một âm thanh nhẹ nhàng vang lên: "Tối lắm rồi."

Âm thanh đó trong đêm tối tĩnh lặng càng trở nên thật trầm thấp và yếu ớt, mông lung có chút không chân thật nhưng lại có thể khiến Yến Hạ và cha nhỏ kinh ngạc. Yến Hạ quay đầu nhìn căn phòng ở tít trong viện. Lúc này trời đã khuya rồi nhưng căn phòng nơi đó không biết đã sáng đèn tự bao giờ. Ánh đèn ấm áp soi rõ bóng người cao gầy trong phòng, đó là bóng người Yến Hạ cực kỳ quen thuộc.

Yến Hạ ngỡ ngàng, vội vàng gọi: "Cha lớn!"

Cha nhỏ bên cạnh tuy không nhìn thấy ánh đèn và bóng người trên cửa sổ nhưng cũng đâu phải bị điếc, hắn trông về phía căn phòng, lộ ra nụ cười khổ, bất lực gọi: "Đại ca, huynh còn chưa ngủ à?"

"Ừ." Người nọ trả lời cha nhỏ cực kỳ đơn giản. Sau đó lại nói với Yến Hạ: "Yến Hạ, hôm nay con có luyện vẽ không?"

Yến Hạ cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: "Chưa ạ, con về luyện ngay đây."

Không biết có phải vì khí lạnh trong đêm không mà người trong phòng lại ho mấy tiếng. Trong khi Yến Hạ lo lắng nhìn bóng người in trên cửa sổ, muốn vào phòng xem sao thì người nọ ngừng ho, thanh âm mệt mỏi nói: "Tối rồi, về phòng nghỉ đi."

Yến Hạ luôn nhất nhất nghe theo lời cha lớn, nàng gật đầu, quay người đi về phòng, giữa chừng không kiềm lòng được nói với người trong phòng: "Cha lớn cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé."

Trong phòng không có tiếng đáp lại. Không lâu sau, ánh đèn trong phòng cũng tắt lụi. Yến Hạ biết y đi nghỉ rồi, lúc này mới mỉm cười yên tâm đi về phòng mình, chỉ là lúc về phòng còn thấy cha nhỏ dùng khẩu hình nói với nàng chuyện cầm sư ở tửu lâu kia.

Nhắc đến chuyện này, Yến Hạ lại đỏ mặt, nàng đóng cửa phòng lại, đầu óc lơ lửng hình bóng người ngồi sau tấm rèm lúc nghe đàn hồi sáng, mãi một lúc mới thôi.

·

Trằn trọc cả đêm, hôm sau trời còn chưa sáng Yến Hạ đã ra khỏi phòng, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho mọi người và nấu thuốc cho cha lớn như thường ngày.

Đến khi chuẩn bị mọi thứ gần xong mới có người bước ra.

Có điều, làm Yến Hạ bất ngờ đó là người thức sớm nhất trừ nàng lại là người bình thường thức muộn nhất - cha nhỏ.

Có lẽ tối qua cha nhỏ cũng không ngủ ngon giống Yến Hạ, bộ dạng bước vào phòng của y như bị mộng du, y quơ quào xung quanh, đυ.ng trúng cái cột kế bên dường như cũng không thấy đau, thuận thế còn dựa cột như muốn ngủ tiếp. Yến Hạ không nhịn nổi nữa, nàng tiến lên dìu y tới bàn, ngồi xuống rồi bưng cháo tới trước mặt y, cười bảo: "Cha nhỏ ăn cháo trước đi."

Hình như nghe thấy giọng Yến Hạ cha nhỏ mới khôi phục thần trí, y ngẩng đầu lên, nắm lấy cánh tay nàng: "Yến Hạ."

"Dạ?"

Cha nhỏ chớp đôi mắt vô thần của mình, nở nụ cười lười nhác với nàng, nói nhỏ: "Tối qua nói rồi đó, chúng ta đi tửu lâu tìm tên đánh đàn kia."

"..." Yến Hạ bỗng nhiên thấy mình hơi bị mất trí rồi, nàng nói chuyện này với y khi nào chứ.
« Chương TrướcChương Tiếp »