Chương 37: Quyết định rời đi

Mùng tám tháng bảy, là tháng cho những nghi thức cưới hỏi, đám tang, gả vợ, thờ cúng, bàn việc hợp tác, cầu phúc, cất nhà, xuất hành.....

Mọi lễ nghi, nghi thức đều tốt đẹp, không gì kiêng kỵ.

Nhị hoàng tử Bạch Hi Thần mượn Chu phủ thiết yến để đáp tạ Tương vương quận chúa Sử Ngọc. Đây là lần đầu tiên Hắn lấy thân phận hoàng tử, không chỉ có đối Chu phủ là ân huệ trời ban, mà là toàn bộ Hoài Nam đều vang vọng khắp nơi.

Chu phủ từ chủ tử cho tới nô tài đều được đổi mới hoàn toàn, mặt mỗi người đều lộ sắc mặt vui mừng cao hứng phấn chấn chiếu cố đến cuộc sống của mình. Chỉ có Vân Dung vẫn như cũ mặc quần áo thường ngày, một mình lẳng lặng

ngồi ở trong Thấm Phương Trai.

Trừ bỏ chuẩn bị

vài món tùy thân và quần áo, không còn có cái gì cần thu thập nữa. Nàng không thuộc về nơi này, đồng dạng nơi này cũng không có cái gì là thuộc về của Nàng.

Vết thương trên lưng đã muốn khỏi hẳn,nhưng lại để lại một vết sẹo dài màu đỏ sậm nhợt nhạt, thời khắc Nàng trở về Chu phủ thì cũng không khác với mấy tháng trước là mấy. Vân Dung như có suy nghĩ ngơ ngác nhìn về phía rừng trúc xa xa kia, vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi có một tiếng gọi mới đem Nàng đang suy nghĩ mông lung trở về với thực tại.

"Vân Dung" Chu Cẩn Du chậm rãi đi tới gần chỗ Nàng, vỗ nhẹ nhẹ lên vai của Nàng, "Tiệc rượu đã sắp bắt đầu rồi. Ta nghĩ mọi người đang mời rượu nên đã bỏ chạy ra đây, hiện tại chúng ta rời đi từ cửa sau, hẳn là không có người biết."

Vân Dung khẽ gật đầu, tay phải lưu loát

kéo cái túi nho nhỏ đứng lên: "Đi thôi đại ca."

Chu Cẩn Du nhìn nhìn Bực tường trắng ở rừng trúc đối diện nhíu mày, nhịn không được thở dài nói: "Vân Dung, nếu không Ta mang Ngươi đi đến sảng chính gặp mặt Hắn một lần vì hôm nay từ biệt thì không biết còn cơ hội gặp lại đâu."

"Không cần, chúng ta bất quá chỉ là như khách qua đường gặp nhau mà thôi." Vân Dung nói rất rõ ràng, mang theo túi nhỏ liền đi về hướng ngoài cửa.

"Nói như thế đến lúc đó chúng ta cũng chỉ là những người xa lạ gặp mặt sao?" Chu Cẩn Du nhẹ lay động cái quạt lắc đầu thở dài.

"Không đồng dạng như vậy." Vân Dung ánh mắt đẹp như lúc trăng tròn.

Chu Cẩn Du không thể kháng cự

bị nụ cười tươi tắn của Nàng cuốn hút, thanh âm cũng nhẹ nhàng hẳn đứng lên: "Nga, có cái gì bất đồng?"

"Ngươi là đại ca của Ta nha......."

Đi ra khỏi Thấm Phương Trai, xa xa thấy một đám thị nữ theo sau một mỹ nhân bận y phục màu hồng từ trong Nhã Viên đi ra. Vân Dung vội vàng lôi kéo Chu Cẩn Du núp vào phía sau một gốc cây đại thụ. Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết người cầm đầu kia chính là Tương dương quận chúa.

Xa xa thấy một tỳ nữ bận quần áo xanh biển, vội vã chạy đến mỹ nhân áo hồng trước mặt, loáng thoáng truyền đến thanh âm lo lắng của mình:

"Quận chúa, nhị hoàng tử lúc này đang cùng Vương gia đàm đạo cao hứng, Vương gia âm thầm lý phái nô tỳ báo cho quận chúa chuẩn bị chuẩn bị, vì hoàng tử hiến vũ....."

Mỹ nhân áo hồng lập tức bối rối

đứng lên, cúi đầu đánh giá quần áo chính mình.

Vân dung nhìn có chút phiền lòng, cúi đầu dùng mũi chân đá cục đá ở dưới đất.

"Tham kiến nhị hoàng tử điện hạ." Vân dung cả người chấn động, như cũ không có ngẩng đầu.

"Điện hạ như thế nào đột nhiên lại đến đây ạ?" Trong lổ tai truyền đến thanh âm mềm mại êm tai của quận chúa

"Đánh ngã ly rượu, Ta đến thay bộ quần áo khác."

"Còn không mau hầu hạ điện hạ vào thay quần áo"

"Vâng"

"Không cần" Bạch Hi Thần

khẩu khí chân thật đáng tin.

"Điện hạ, tiểu Ngọc cùng phụ vương mời Ngài ở lại Tĩnh Điện ở phía sau để nghỉ ngơi."

.............

"Khụ khụ, Ngươi vẫn như vậy cúi đầu không mệt mỏi sao?" Chu Cẩn Du nhìn vị trước mặt này kiên quyết quật cường, trong lòng có chút không đành lòng, lại đề nghị: "Hắn vừa rồi một mình quay về Nhã Viên Ngươi rõ ràng lo lắng như vậy, muốn hay không trở qua gặp mặt Hắn một lần nữa?"

Vân dung cắn răng nói: "Không cần."

Chu Cẩn Du cười gượng một chút, thầm nghĩ: thật đúng là quật cường, xem như Ta chưa nói.

Đứng trên bờ sông liếc mắt trông về phía dòng sông Lạc. Lưng Vân Dung đứng thắng tắp vững vàng như núi xoay về phía sông lớn.

Chu Cẩn Du biết giờ phút này nội tâm Nàng tuyệt không giống biểu hiện bình tĩnh trên mặt, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Nàng, "Ta đi trước nhìn xem trên thuyền một chút, một hồi sẽ tới tìm ngươi"

Giờ phút này bờ sông yên tĩnh như xưa. Vân Dung một mình đứng yên thật lâu, Nàng rốt cục quay đầu lại nhìn về phương hướng Chu phủ, trong ánh mắt toát ra một tia không đành lòng.

Than nhẹ một tiếng sau, Vân Dung cất bước đi đến hướng của

thuyền hoa, bỗng nhiên cảm thấy cổ tay bị một cánh tay khác cầm thật chắc kéo đi.