"Ngươi là ai, vì sao phải giúp Ta?" cánh tay Vân Dung nâng thân thể của chính mình giãy dụa cố gắng đi xuống giường. Nhưng phía sau lưng vết thương rất đau đớn, nhích người một chút vẫn là không nhịn được hừ nhẹ
một tiếng.
"Ta không phải giúp Ngươi, Ta là vì thái tử điện hạ, Ngươi nếu là nữ nhân của Bạch Hi Thần, về sau phải tránh không cần xuất hiện ở trước mặt thái tử điện hạ, nếu không hậu quả là Ngươi cho dù chết cũng không đủ sức." Những lời nói này nghe như rất lạnh lùng, nhưng mà Vân Dung lại cảm thấy nam tử này tựa hồ thật là muốn giúp Nàng.
Nàng thản nhiên nói: "Ta.... Không phải là nữ nhân của Bạch Hi Thần, nhưng xin Ngươi yên tâm, Ta về sau cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt thái tử điện hạ, Ta không nghĩ tự mình sẽ tìm lấy phiền toái gì......"
Vân Dung hơi có chút chần chờ nhưng vẫn là nhịn không được nói thẳng ra nghi vấn của mình: "Ta có phải là người giống với người mà Thái tử nhận thức không?"
Vừa rồi thái tử trong miệng cứ gọi tên Vân nhi, Nàng nghe được rất là rõ ràng, tuy rằng tên mình cũng có một chữ Vân, nhưng Nàng quyết không ngu ngốc đến nỗi nghĩ đó là gọi chính mình.
"Là, cho nên vô luận thái tử đối với Ngươi làm những điều gì, Ngươi đều không cần có những ý nghĩ không an phận, Ngươi nhiều nhất cũng chỉ là một thế thân mà thôi." Hắn nói xong, một tay ôm lấy Vân Dung. thấp giọng nói: "Mạo phạm."
Vân Dung mặc dù không muốn, nhưng nhìn bộ dáng Hắn căn bản không thể trốn thoát, chỉ phải mượn lực của Hắn rời khỏi nơi này. Cả người cứng ngắc, lui thành một đoàn, mồ hôi lạnh trên trán lại xông ra: "Ngươi tên là gì? Ngươi thả Ta, sẽ không đã bị thái tử trách phạt chứ?"
Nam tử đã muốn bước vài bước ra khỏi cửa phòng, nghe được Nàng nói, hơi có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là phun ra ba chữ: "Đồng Tung Thu."
"Thu đại ca cám ơn Ngươi."
"Không cần cảm tạ ta..... Nếu như tiếp theo, Ngươi lại xuất hiện ở trước mặt thái tử, có lẽ Ta sẽ là người thứ nhất gϊếŧ Ngươi."
Xe ngựa một đường bay nhanh, Vân Dung cuộn mình ở một góc, hai mắt ở tối mở to, trong lòng một loại cô đơn lại nảy lên thật sâu. Loáng thoáng trong không trung, cảm thấy một loại khúc mắc giống như bóng ma trong bóng đêm lặng lẽ hướng này đánh úp. Nếu không nhanh chóng thoát đi chỉ sợ bóng dáng của mình cũng bị nhập vào trong đó.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa dần dần ngừng lại. Màn xe bị vén lên, xa phu tiến lên từng bước, không chút nào thương tiếc kéo Vân Dung ra khỏi xe ngựa, đem Nàng để tại ngoài cửa lớn Chu phủ.
Ở trên xe ngựa xóc nảy sau lưng miệng vết thương cũng sớm đã lại vỡ ra. Không cần nhìn, Vân Dung cũng biết nơi đó xiêm y nhất định đã nhiễm một mảng máu tươi.
Mặc kệ miệng vết thương đau đớn. Nàng cả người lạnh như là đang ở trong hầm băng, lạnh lui thành một đoàn, đại khái là đã phát sốt. Cửa lớn của chỉ cách vài bước chân, nhưng Vân Dung cả người quỳ rạp trên mặt đất căn bản không còn một tia khí lực để đứng lên tiến đến gõ cửa.
Đột nhiên trong lúc đó, có con ngựa phi từ hướng Đông chạy tới. Đến trước cửa lớn, có ba nữ tữ xoay ngựa, giống như có chuyện tình gấp cần thông báo nên bước đi khá vội vàng.
Vân Dung theo bản năng cuộn mình lại một bên, Nữ tử bận áo xanh bị quần áo của Vân Dung đυ.ng trúng một chút. Nàng kia lạnh lùng nói: "Người nào là vướng bận? Chậm trễ đại sự của quận chúa nhà ta, thì dù Ngươi có mười cái mạng cũng không đủ bù đắp."
Nói xong bay lên đá một cước vào người Vân Dung.
Vân Dung nhất thời đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cắn răng nói: "Ta là Tam tiểu thư của Chu phủ, bị thương......"
Lời nói còn chưa dứt, liền bị một nữ tử quần áo màu tím đánh gãy: "Ngươi là người nào, sống hay chết không có liên quan gì đến chúng ta cả, mau cút đi đừng làm chậm trễ chính sự của chúng ta."
Xem sắc mặt các nàng thể hiện thế lực, Vân Dung không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: "Các ngươi..... Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cẩn thận...... Kiếp sau sẽ đầu thai thành người ác......"
"Ha ha....... Người của Tương Vương Ngươi cũng dám mắng, quả nhiên là chán sống." Ba người đồn loạt đem đôi bàn tay trắng như phấn hướng Vân Dung đánh tới.
"Dừng tay!" Một tiếng gào to, làm cho ba người này giật mình một cái, cùng nhau nhìn về phía trước.
Phía chân trời đã muốn trở nên trắng, hiểu Phong trăng tàn hạ, Chu Cẩn Du lẻ loi một mình nắm dây cương mỏi mệt
hướng nơi này đi tới.
Nhìn Hắn bộ dáng phong trần mệt mỏi, Vân Dung hốc mắt nóng lên, nước mắt tùy theo ý lăn trên má: "Đại ca!"
Chu Cẩn Du nghe được thanh âm, không dám tin nhìn về hướng Vân Dung, tay nhẹ thả dây cương chạy tới, vì kích động nên thanh âm cơ hồ đều thay đổi: "Vân Dung, Ta tìm Ngươi một đêm!"