Tâm trạng thập phần ủy khuất, Vân Dung
đáy mắt nước mắt lại tràn ra. Rõ ràng không thích Nàng, nhưng lại đối với Nàng như thế. Nàng tức giận đến cực điểm. Một bên giãy dụa một bên hét lớn: "Bạch Hi Thần, Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Nhưng trong nháy mắt, vạt áo của Nàng đã bị Hắn cởi tới thắt lưng, đầu ngón tay của Hắn chạm vào da thịt của Nàng, giống từng dòng điện chạy khắp cơ thể của Vân Dung. Trong đầu Trống rỗng, Nàng cắn môi dưới, nước mắt tràn mi. Hắn điên mất rồi sao?
Cảm giác hai tay Bạch Hi Thần gắt gao đè hai vai của Nàng lại. Nàng vừa nhấc đầu, thấy một ánh mắt sâu thẳm
của Hắn đang nhìn ở trên cánh tay của Nàng cẩn thận tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng, ánh mắt của Hắn rơi vào chấm đỏ nhỏ nhắn trên cánh tay trái của Nàng. Đó là chấm đỏ của thủ cung sa, Hắn làm sao có thể tìm thứ này? Vân Dung vừa thẹn lại phẫn, hận không thể tìm một cái lỗ lập tức chui vào. Trừng mắt Bạch Hi Thần, thời gian giống nhau ở trong mắt hắn lại một lần nữa yên lặng. Tâm tình của hắn tựa hồ thực phức tạp, trên mặt trăm ngàn loại cảm xúc đan vào cùng một chỗ, cuối cùng Vân Dung xác định chính mình không có nhìn lầm, Hắn cuối cùng toát ra một vẻ mặt, dĩ nhiên vẻ mặt đó là một vẻ mặt như trút được gánh nặng. Trên mặt của Hắn cho tới bây giờ đều lộ ra vẻ tươi cười ấm áp, nhưng là cái loại tươi cười này cùng lúc Hắn tươi cười trước kia không giống nhau. Giờ khắc này, Hắn sự bình tĩnh không màng danh lợi lập tức bị đánh vỡ, làm cho Hắn thoạt nhìn như là một người có sự sinh động, giống như khói lửa cháy một cách rựa rỡ, ở bên trong bầu trời đêm thật lâu không tiêu tan. Hắn đến tột cùng là làm sao vậy?
Mà Bạch Hi Thần lại không thể hiểu được tâm tình của mình giờ phút này, đem đầu vai của Vân dung gắt gao ôm vào trong ngực. Đem đôi môi hôn lên cái trán của Nàng, khẩu khí thật mạnh. Hắn âm thầm cười nói: nguyên lai trực giác của chính mình cũng có thời điểm lầm lỗi, trong lòng lúc này rất khinh bỉ ý tưởng vừa rồi của mình. Nàng làm sao có thể là thị thϊếp của Bạch Tử Hiên chết ở trong trận hỏa đó chứ?
Vân Dung sẽ không thể nào là tiểu nữ tử kia được, Nàng không thuộc về bất luận kẻ nào, chỉ thuộc về chính bản thân Nàng. Trong lòng, thân hình mềm mại củaNàng giống trẻ con mềm nhẵn, hơi thở một cỗ ấm áp như dòng suối trong veo, nhẹ nhành tiến vào chỗ sâu nhất trong trái tim Hắn. Cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên đôi môi Nàng. Chung quanh cảnh sắc trở nên dị thường, hết thảy giống như nhiễm lên một màu vàng của ánh nắng. Cảm giác như trái tim đều bay bổng. Không thể tưởng tượng, nếu Nàng thật sự là người con gái Bạch Tử Hiên sửng ái nhất kia thì Hắn phải như thế nào? Phẫn hận, thất vọng, bi thương, vẫn là không chút lưu tình chút nào mà đi lợi dụng Nàng, thương tổn Nàng sao? Hoàn hảo, Nàng không phải.....Hoàn hảo, nàng không phải......
"Ngươi buông." Vân Dung một tiếng rống to, nâng tay đánh về hướng của Hắn. "Ba"
một tiếng, một cái tát hung hăng đánh lên mặt của Bạch Hi Thần.
Một phen đẩy Hắn ra, Vân Dung bằng tốc độ nhanh nhất
mặc quần áo, nhảy dựng lên, hướng về phía ngoài bìa rừng chạy đi.
"Bạch Hi Thần, Ta không bao giờ muốn gặp đến Ngươi nữa."
"Vân Dung." Bạch hi thần hoán một tiếng, vội vàng đuổi theo, lại nghe Vân Dung thét lên một tiếng chói tai, bị vài người từ trên trời bay xuống
ngăn cản Nàng đi tới.
Mà phía sau Hắn cũng có vài người đang đứng, người nào cũng cầm trong tay trường kiếm, đem Vân Dung cùng Hắn vây xung quanh. Một trận gió thổi qua, lá cây nhẹ nhàng rung động.
Trong tầm mắt của Bạch Hi Thần tất cả các bóng dáng đều được liếc qua một lược, cuối cùng ánh mắt khóa tại một người nam tử mặc áo trắng.
Bạch Hi Thần xoa nhẹ mi tâm ấm áp cười, tiến lên vài bước đem Vân Dung kéo đến bên cạnh mình, chỉ vào bạch y nhân kia nói: "Các ngươi là người của Bạch Tử Hiên?".
Người nọ nâng trường kiếm về phía cổ họng của Bạch Hi Thần, cũng không trả lời câu hỏi mà nói:: "Nhị hoàng tử, đắc tội!"
Tác giả đề lời nói với người xa lạ: thích hãy thu giấu được không?