Vấn đề nữ tử này yêu cầu, trong mười tám năm nay Hắn chưa từng suy nghĩ qua. Bạch Hi Thần cúi đầu, không muốn cho Nàng bắt gặp được đôi mắt của mình.
Giờ phút này trong đầu hiện ra hình ảnh của mẫu thân Hắn, những lúc Hắn hốt hoảng yếu đuối thì vẫn còn bức tranh có khuôn mặt tuyệt sắc đang tươi cười kia mang lại cho Hắn chút an ủi, ấm áp.
Các nàng đều là người mà Hắn yêu nhất, nhưng đều giống nhau là đều rất thê thảm. Cho nên Hắn đã lựa chọn muốn khôi phục thân phận, một khắc khi Hắn bắt đầu thì cuộc đời này sẽ không còn được có người nữ tử mà Hắn yêu thương nhất nữa. Sau này sẽ còn nhiều chuyện không thể xác định, ai có nhược điểm sẽ bị kẻ địch đem ra uy hϊếp. Có lẽ là Hắn không thể yêu, hoặc là Hắn không thể gặp được nữ tử quan trọng, hiểu rõ và yêu thương Hắn. Những năm gần đây, cô đơn đã làm trái tím Hắn ướt sũng. Bạch Hi Thần như trước tươi cười dịu dàng, chỉ có Hắn mới có thể cảm nhận được giờ phút này trong lòng Hắn sự cô đơn, tịch mịch đã khắc sâu trong xương tủy của Hắn.
Khi Hắn ngẩng đầu lên thì bắt gặp tầm mắt của Vân Dung vẫn đang nhìn Hắn, chờ đợi câu trả lời.
Thời điểm hàng mi nhỏ gắt gao nhìn Hắn, ánh mắt Nàng sáng tỏ vừa giống như ánh trăng trong sáng vừa giống như ánh mặt trời sáng rực rỡ.
Cẩn thận đem những dụng cụ của mình cất vào gọn gàng, thản nhiên nói:"Ta chưa bao giờ gặp được nữ tử như vậy, cho nên không thể trả lời Ngươi." Bạch Hi Thần nói ra sắc mặt dị thường bình tĩnh, Vân Dung ánh mắt như hình viên đạn, không dám tin nhìn Hắn, lúc trước là có chút mất mát, mà hiện tại thì đối với thiếu niên áo trắng trước mắt
này rất là thất vọng.
Mặt đỏ lên, ngữ điệu bất đồng so với bình thường, một đôi mắt to không muốn nhìn thẳng Hắn: "Chẳng lẽ, Người chưa từng.... Có... Từng có.... nữ tử cùng Ngươi quan hệ sát thịt, Ngươi cũng không chịu trách nhiệm sao?"
Dù là Bạch Hi Thần đang bình tĩnh cầm trên tay miếng thịt nướng vẫn có chút gì đó mất bình tĩnh. Hơn nữa Hắn rõ ràng cảm giác được giọng nói của Vân Dung là rất tức giận.
Nhìn Vân Dung hai má ủng hồng. Trong lúc nhất thời, Hắn là một người luôn luôn trầm ổn cũng bị luống cuống. Ngày ấy, Hắn ôm Nàng quay về Nhã Viên, quả thật từng thay Nàng cởi bỏ quần áo, băng bó miệng vết thương, hơn nữa bởi vì thời tiết nóng bức, còn từng vì Nàng lau qua tay, qua mặt, mặc dù là có hảo ý, nhưng dù sao nam nữ cũng khác biệt, nếu là trong lòng Nàng để ý chuyện đó............. Kỳ thật cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến đây, Bạch Hi Thần đáy lòng nổi lên một tia cảm giác khác thường, không phải đối với thân thế đáng xấu hổ của nữ tử này mà là một loại cảm giác ngay cả Hắn cũng không thể lý giải được. Cũng không làm cho Hắn phản cảm, ngược lại có chút hưng phấn nho nhỏ
.
Vì thế thử hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Bạch Hi Thần tươi cười ôn nhu giờ phút này làm cho Vân Dung cảm thấy có chút chói mắt,
nghiêm mặt nói: "Hai người nếu là có quan hệ da thịt, nam tử không phải nữ tử thì không cưới, mà nữ tử cũng nhất định không phải nam tử thì không lấy chồng. Đạo lý dễ hiểu như vậy, Ngươi chẳng lẽ lại không hiểu sao? Nhất là, sự trong sạch của nữ tử
còn nặng hơn cả tính mạng, nhưng nam tử đó lại cướp đi sự trong sạch của người ta rồi vì thân phận, địa vị này nọ mà không để ý đến nữ tử đó thì người đó cũng không khác cầm thú, súc vật là mấy."
Bạch Hi Thần nhìn Nàng bởi vì kích động mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cẩn thận cân nhắc mấy câu Nàng nói vừa rồi, đáy lòng lại có chút chờ đợi, loại ý nghĩ này chính Hắn cũng không thể tin.
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Lời này vừa nói ra, Vân Dung ngây ngẩn cả người.
"Nếu là hợp tình hợp lý, Ta liền nghe theo Ngươi." Bạch Hi Thần bổ sung thêm câu nói vừa xong, một lần nữa lại bị lời của mình làm cho hoảng sợ.
"Vậy Ngươi đi theo Ta!"
Vân Dung đứng lên, nhắc váy lên đi về phía trước có chút vội vàng nhưng mà đúng lúc này Yên Nhiên vẻ mặt gian xảo, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt lóe lên thẳng rực đến người trong lòng vừa đi.
Bạch Hi Thần đem những vật đang cầm trong tay bỏ qua một bên, chưa từng tự hỏi liền đổi theo kịp bước chân của Vân Dung.