Ý Hiên hoảng hốt choàng tỉnh, người nàng thấm đẫm mồ hôi. Nàng sợ hãi vuốt ngực, xoa dịu trái tim đang đập liên hồi. Lý Lập Thành ngồi dậy, nhìn nàng lo lắng.
“Nàng sao vậy? Nàng gặp ác mộng à?”
“Thϊếp mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ. Có một con hổ rất lớn nhảy bổ vào người của thϊếp. Giấc mơ này thực sự đã làm thϊếp rất hoảng sợ!”
“Con hổ à?”
Lý Lập Thành kinh ngạc.
“Nàng vừa nói là một con hổ phải không?”
Ý Hiên đưa tay lau mồ hôi trên trán, gật đầu.
Lý Lập Thành vui sướиɠ nắm lấy tay nàng.
“Đó là lời tiên đoán về đứa bé đó!”
Ý Hiên nhíu mày nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Lý Lập Thành.
“Đó là giấc mơ về lời tiên tri vĩ đại. Con hổ tượng trưng cho vua, người thống trị thiên hạ.”
Nghe những lời Lý Lập Thành nói, Ý Hiên vừa ngơ ngác vừa mừng rỡ nhìn xuống bụng. Lý Lập Thành vui đến mức không giấu được mà bật cười thành tiếng.
Buổi sáng tại nhà của nữ lang y. Một cậu bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi gánh vào sân hai cái thùng đầy nước.
Nữ lang y ngồi trong sân thái thuốc nhìn những giọt mồ hôi trên trán cậu bé nói.
“Được rồi! Nghỉ ngơi đi đừng làm nữa.”
“Chỉ còn có một chút nữa là xong thôi!”
Cậu bé cười tươi, vừa đáp lời nữ lang y vừa nhanh nhẹn xách nước vào nhà. Nữ lang y lắc đầu, thở dài.
“Đã bảo đừng làm nữa mà không chịu nghe!”
Một ông lái buôn bước vào sân, nhìn cậu bé tươi cười nói.
“Nhìn Tần Hạo sắp ra dáng một thanh niên đích thực rồi!”
“Chào đại thúc!”
Tần Hạo chào xong liền gánh hai thùng rỗng, nhanh nhẹn chạy đi.
Ông lái buôn tiến đến chỗ nữ lang y. Nữ lang y chuyên tâm thái thuốc, không nhìn đến ông ta.
“Có chuyện gì mà mới sáng sớm ông đã đến đây rồi?”
“Tôi nhớ cô nên đến thôi!”
Nữ lang y cố giấu ý cười trên mặt.
“Nói nhảm không à!”
Ông lái buôn bật cười rồi ngồi xuống bên cạnh nữ lang y. Ông ngoắc tay về phía cổng gọi lớn.
“Nè! Vào đây đi!”
Một thanh niên lững thững bước vào theo tiếng gọi của ông lái buôn. Ánh mắt anh ta đờ đẫn vô hồn.
Nữ lang y đưa người thanh niên đó vào trong nhà để bắt mạch. Ông lái buôn ngồi một bên, ngoài mặt thì lo lắng nhưng miệng thì trách móc.
“Hắn ta đúng là phiền chết được. Nè! Hắn bị cái gì vậy?”
Nữ lang y không thèm để ý đến ông lái buôn. Sau khi bắt mạch xong liền kiểm tra mắt và đầu người thanh niên. Nữ lang y phát hiện gần đỉnh đầu hắn có một vết sẹo lớn
Nữ lang y nhìn người thanh niên hỏi.
“Ngươi không nhớ được gì hết sao?”
Ngươi thanh niên im lặng không nói. Nữ lang y lại tiếp tục hỏi.
“Ngay cả tên của ngươi cũng không sao?”
Người thanh niên vẫn không đáp. Ông lái buôn sốt ruột.
“Tôi đã nói rồi mà!”
Nữ lang y thở dài. Ông lái buôn lo lắng hỏi.
“Có chuyện gì không ổn sao?”
“Về thể chất thì hắn không có sao nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà đầu hắn đã từng bị tổn thương và ảnh hưởng đến thần trí của hắn.”
“Không phải… Vậy là hắn sẽ mãi mãi thất thần như thế này sao?”
“Cũng không thể nói chắc được. Có người vẫn sẽ có thể lấy lại được trí nhớ. Cũng có người vĩnh viễn không thể hồi phục được.”
Ông lái buôn lo lắng tặc lưỡi.
“Ây ya, chuyện này rắc rối đây!”
Ý Hiên bước vào sân đúng lúc ba người vừa ra khỏi nhà. Nữ lang y thấy Ý Hiên liền vội bước đến hành lễ.
“Xuyên Châu phu nhân, có chuyện gì mà đích thân phu nhân phải đến đây?”
Ý Hiên cười rạng rỡ.
“Ta dừng chân khi đi ngang qua đây thôi!”
Ông lái buôn cũng bước đến hành lễ với Ý Hiên, nàng cười tươi khẽ gật đầu. Ý Hiên liếc mắt nhìn người thanh niên đang đờ đẫn đứng phía xa kia.
Ý Hiên nheo mắt cố nhìn diện mạo của hắn, càng nhìn rõ đến đâu thì nét cười trên khuôn mặt nàng dần tắt đến đấy. Một dòng ký ức ùa về trong tâm trí nàng. Ký ức về người thanh niên trẻ tuổi đã xuống tay gϊếŧ chết Giang Trạch Dương của nàng, người đã truy sát nàng trên vùng thảo nguyên phương Bắc rộng lớn, ép nàng không còn đường lui phải đến vùng đất Ân Thịnh này.
Chính là hắn, Từ Chước.
Nỗi hận trong lòng Ý Hiên dâng trào, nàng tiến đến định giáng cho hắn một cái tát nhưng ánh mắt thất thần vô hồn của hắn khiến nàng khựng lại. Ý Hiên chằm chằm nhìn hắn dò xét. Ánh mắt hắn không còn sát ý như lúc hắn chăm chăm lấy mạng nàng. Hắn nhìn nàng như nhìn một bông hoa, một ngọn cỏ ven đường không có lấy một chút cảm xúc.
Ông lái buôn cất tiếng.
“Phu nhân biết hắn sao? Nhưng mà hắn đã mất trí nhớ rồi!”
Ý Hiên ngạc nhiên nhìn ông lái buôn.
“Hắn không nhớ gì hết sao? Thật chứ?”
“Vâng thưa phu nhân! Tôi đã cứu hắn ở ngoài biển. Lúc đó hắn đã gần như sắp chết. Suốt ngày hắn cứ thất thần như vậy, không nghe thấy hắn nói gì cả.”
Nữ lang y im lặng quan sát tỉ mỉ phản ứng, sắc mặt của người thanh niên và Ý Hiên, mãi một lúc sau mới lên tiếng.
“Phu nhân! Mời người vào!”
Ý Hiên nghe nữ lang y gọi thì thu lại ánh nhìn, gật đầu bước theo nữ lang y. Trên đường còn không quên xoay lại nhìn Từ Chước một cái.
Những điều này đều không qua được ánh mắt nhạy bén của nữ lang y. Chỉ là từ đầu đến cuối, nữ lang y vẫn không lên tiếng.
Ông lái buôn tiến đến vỗ vai Từ Chước.
“Nè! ngươi còn nhìn cái gì nữa. Chúng ta đi thôi!”
Thấy Từ Chước không động đậy. Ông lái buôn kéo tay hắn, gắt lên.
“Đi thôi!”
Bên trong điện thờ, Lý Lập Thành quỳ trước bàn tế, hướng về phía quả trứng vàng thành tâm cầu nguyện.
“Con xin người hãy ban cho con một nam tử có thể thực hiện lời tiên tri mà trời đã ban. Là một nam tử mạnh mẽ như hổ có thể kế thừa tộc Xuyên Châu. À không đúng. Hãy ban cho con một người có thể tái lập và thống trị Ân Thịnh này!”
Nữ lang y sau khi bắt mạch cho Ý Hiên thì mỉm cười nhìn nàng khẽ gật đầu. Ý Hiên sốt sắng hỏi.
“Ngươi có chắc hay không?”
Nữ lang y gật đầu lần nữa khẳng định với Ý Hiên.
“Tôi chắc chắn là phu nhân đang mang thai.”
Nét mặt Ý Hiên rạng rỡ, nàng xoa bụng cười tươi như hoa.
“Ta chưa từng cảm thấy vui mừng như thế này đâu!”
Một dòng ký ức ùa về trong tâm trí Ý Hiên, khi nàng mười bốn tuổi và lần đầu gặp lão bói mù trong tộc.
“Tham vọng trong ngươi chính là tham vọng to lớn của một nam nhân.”
Lão bói mù rút ra một xấp thẻ tre đưa cho Ý Hiên, Ý Hiên hất tung nó lên bàn rồi lấy ra một vài thẻ. Lão vuốt dọc tấm thẻ, run run viết một dòng chữ trên giấy.
“Ngươi… có thể… sinh ra… một vị… vua.”
Ý Hiên đọc từng chữ trên giấy, ngơ ngác nhìn lão bói mù. Lão chậm rãi nói.
“Ngươi mang trong mình sự mạnh mẽ, dữ dội như một cơn bão. Ngươi được trời định sẽ sinh ra vua. Sau này, vị vua đó sẽ là người nắm giữ mọi quyền lực và ngươi sẽ là mẹ của vị vua đó. Đó là số phận mà ngươi không thể chối bỏ.”
Khi ấy Ý hiên không hiểu cái gọi là tham vọng, nàng chỉ biết khi nghe những lời nói đó trong lòng nàng vui sướиɠ và khát khao những điều đó tột cùng. Và kể từ đó, những lời mà lão bói mù đã nói chính là điều Ý Hiên nàng luôn mong muốn có được.