Khinh Ti không có võ công yếu thế hơn Ninh Tâm, bị nàng ta cầm kiếm rượt chạy vòng vòng.
Nàng trong lòng thầm rủa nàng ta, vậy mà nữ nhân này lại ỷ thế bắt nạt nàng, bên cạnh đó còn không quên mắng nam nhân nào đó.
" Đá Tảng chết tiệt, ngươi chui ở xó nào rồi, còn không mau đến cứu ta nữa"
Ông trời như hiểu tiếng lòng của nàng, trong lúc lưỡi kiếm của nàng ta sắp rạch cho nàng vài đường thì Hàn Sơ xuất hiện.
- Mau dừng tay cho bản vương!!
Nàng như thấy được cứu tinh vội chạy đến nấp sau lưng hắn, nghiêng đầu sang một bên nhìn Ninh Tâm khıêυ khí©h.
" Haha, có giỏi ngươi chém nữa đi, chém hắn này nha!"
- Vương gia, là nàng ta khıêυ khí©h ta trước
Nhìn cái bộ dương dương tự đắc của nàng làm Ninh Tâm tức đến bốc khói, nàng ta đưa ánh mắt hình dao găm nhìn nàng.
- Nàng ấy khıêυ khí©h trước ngươi cũng không nên dùng kiếm đả thương nàng ấy
- Huynh rõ ràng là thiên vị nàng ta còn nói như vậy
- Ta thiên vị thì đã sao? Nàng ấy là nương tử của ta, ta bảo vệ nàng ấy thì có gì sai?
Giọng hắn có vẻ thản nhiên, nàng len lén ngước lên quan sát hắn.
Ở góc độ của nàng chỉ có thể thấy được một bên mặt của hắn, Hàn Sơ trông có vẻ rất nghiêm túc.
Khinh Ti nhìn chăm chăm vào hắn không chớp mắt, hắn nói nàng là nương tử của hắn còn bảo vệ nàng.
Tim nàng bất giác đập loạn, trong lòng cũng có cảm giác rất lạ, đây có phải là rung động rồi hay không ?
- Tử Các Khinh Ti, ngươi nói gì đi chứ, nấp sau lưng người khác thì đáng mặt anh hùng gì
- Ta có phải anh hùng đâu, ngươi nên nhớ ta là tiểu nhân đấy
- Nàng thật sự xem mình là tiểu nhân à?
- Chứ còn gì nữa, đây gọi là thật thà có biết không
- Được rồi, Hà Thụy, đưa quận chúa hồi phủ đi
- Dạ, quận chúa, mời
Hà Thụy ra dấu mời nàng ta đi, Ninh Tâm cắn răng không cam lòng nhưng chủ nhà có ý đuổi khách, nàng ta sao còn có thể ở lại tự rước nhục.
- Khoan đã, Tử Các Khinh Ti, chẳng phải ngươi nói sẽ bảo hắn bỏ ngươi sao, sao bây giờ không nói gì cả vậy?
Trước khi đi nàng ta còn cố tình nhắc lại chuyện này, Khinh Ti quan sát biểu cảm của hắn, hình như lại giận nữa rồi thì phải!
- Chuyện nhà ta không cần quận chúa quản, ta sẽ không bao giờ hưu thê, tốt nhất đừng ai nhắc đến chuyện này
Hắn đã nói đến mức này nàng ta làm sao có thể chen vào, Ninh Tâm tức giận giậm chân bỏ đi.
- A ha, cuối cùng tiễn được nàng ta đi rồi
Nàng ta vừa rời khỏi nàng liền cao hứng, nhưng lại không dám quay sang nhìn hắn, không cần nhìn cũng biết bây giờ sắc mặt hắn không tốt chút nào rồi.
Khinh Ti nhanh chóng chuồn êm, chứ nếu ở lại đây với hắn một lát nữa thế nào cũng tới công chuyện.
- Nàng đi đâu đó, nương tử ?
Hàn Sơ cố ý nhấn mạnh hai chữ "nương tử ", Khinh Ti khẽ rùng mình một cái, hôm nay nàng chết là cái chắc !
- Ta... ta đi về phòng xem sổ sách
Nàng bất chấp hắn có đồng ý hay không, chân nhanh chóng chạy vào phòng đóng cửa lại rồi khóa trái cửa.
- Ôi, sợ chết mất
- Nàng biết sợ sao?
" Má ôi, tên yêu nghiệt này sao vào được vậy, suýt chút bị hắn dọa cho rớt tim ra ngoài luôn"
Cửa chính bị nàng khóa, chỉ có cửa sổ là quên đóng, sao nàng lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy chứ?!
- Ngươi... ngươi vào bằng cửa sổ à?
- Đúng vậy, nương tử à, sao nàng có thể sơ xuất đến thế
- Hì hì, sơ xuất thôi mà
Cứ tưởng thoát được hắn rồi, ai ngờ lại tự dồn mình vào miệng cọp, nàng lén đưa tay mở khóa nhưng hắn trước khi vào đã khóa từ bên ngoài.
- Nàng làm gì sợ ta, ta có làm gì nàng đâu
- Ai bảo ta sợ ngươi?!
Hàn Sơ từ từ tiến lại gần nàng, nàng theo đó mà lùi ra sau. Nhưng mà lùi làm sao mà được, nàng đứng sát cánh cửa rồi.
Khinh Ti cắn môi dựa sát vào cánh cửa, hắn ép sát nàng, tay chống vào cánh cửa để đề phòng nàng chạy trốn.
Mùi trầm hương lan tỏa trong không khí, khoảng cách của hai người rất gần, nàng nhìn gương mặt tuấn mĩ của hắn phóng đại trước mắt mà thất thần.
Hàn Sơ không nói gì mà nhẹ hôn lên môi nàng, nụ hôn không cuồng nhiệt mà chỉ nhẹ nhàng.
Trên môi có cảm giác mềm mại, nàng trợn tròn mắt nhìn hành động của hắn, nụ hôn đầu của nàng đó nha!
- Này, này, ngươi làm gì vậy hả?!
Nàng đưa tay lên đẩy gương mặt hắn ra rồi định đẩy hắn tránh xa ra chút nhưng sức nàng yếu, đẩy không nổi, còn hắn lại nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, ôn nhu.
Khinh Ti khó hiểu, không biết hắn lại muốn làm gì nữa đây, khi không lại nhìn nàng như vậy làm gì?
- Khinh Nhi, ta thích nàng
- Hử, đùa cái gì đấy, này không vui đâu nha
- Ta không có đùa, ta nghiêm túc
Sự việc không theo tưởng tượng của nàng rồi, nàng nghĩ hắn sẽ nổi giận bóp cổ nàng giống như đêm động phòng, hoặc là tống cổ nàng ra khỏi phủ chứ.
- Nhưng mà ta không thích ngươi, mặc dù ngươi tuấn mĩ nhưng ta không có ý gì khác
- Nàng nói sao, nàng không thích ta?!
Hắn nâng giọng làm nàng giật mình, phải biết rằng với gương mặt này của hắn cùng với thân phận của hắn đủ làm cho mấy nữ nhân ngoài kia si mê.
Có điều Tử Các Khinh Ti không thích hắn mà còn sợ hắn, nàng cũng không có tình cảm nam nữ với hắn.
- Ta... ta...
" Lại nữa rồi, con người này sao thất thường vậy hả trời !"
- Vậy nàng nói đi, tại sao lại không thích ta, ta có điểm nào không tốt?
- Không phải vấn đề ở chỗ ngươi mà là ta, thích một người đâu phải dễ dàng, ngươi phải cho ta thời gian chứ!
- Được, vậy ta đợi nàng, đợi nàng rung động với ta
- À, ừm
Khinh Ti không biết nói cái gì chỉ đứng yên lặng nhìn hắn, hắn cũng yên lặng nhìn nàng.
- Ngươi hay là... tránh ra một chút được không
- Ừm
Hàn Sơ có vẻ hơi đỏ mặt thì phải, là hắn chủ động mà, còn cần gì phải như vậy, sao giống như nàng mới là người cưỡng hôn hắn.
Nghĩ cũng phải, đây là lần đầu tiên gần gũi với nữ nhân, lúc nãy hắn nghe Ninh Tâm nói nàng muốn hắn hưu nàng, trong lòng rất khó chịu rồi lại làm ra hành động đó.
Đến bây giờ nghĩ lại hắn có hơi ngượng nhưng hắn không hối hận chút nào, ngược lại có chút lưu luyến môi nàng.
Hắn lùi ra sau mấy bước, nàng còn đứng bên cánh cửa, bên ngoài Hà Thụy cùng Thu Ý, Thu Họa tưởng rằng hắn nổi giận định vào hòa giải.
Hà Thụy cùng Thu Họa đẩy cửa, nàng bị đẩy cho lao về phía trước, Hàn Sơ đang đứng phía trước, nàng thuận thế ngã vào lòng hắn.