Còn một đoạn nữa là đến nhà Chu Phóng, Đoan Mộc Ninh tỏ ý muốn xuống xe.
Chu Phóng khẽ hỏi, “Nhà cậu ở đâu? Tôi chở cậu về tận nơi.”
“Được rồi, cho tôi xuống đây đi.”
Chu Phóng cau mày, “Như vậy sao được? Mưa lớn như vầy sao tôi để cậu tự về được chứ?”
“Không có gì đâu, nhà tôi ngay gần đây thôi.”
“Vậy, tôi chở cậu đến trạm xe bus phía trước, rồi tự cậu đi về, đi cẩn thận một chút.”
“Cám ơn anh.”
Đoan Mộc Ninh nói chuyện vẫn khách sáo như trước, Chu Phóng liền nhíu mày, lắc đầu, “Sao lại xa lạ như vậy a, chúng ta vừa nãy không phải mới đùa giỡn với nhau sao?”
Đoan Mộc Ninh thầm nghĩ, lúc tôi còn nhỏ bị anh đùa giỡn còn nhiều hơn, chỉ là anh trong một lúc không thể nhớ thôi.
Trên mặt cố nặn ra nụ cười, “Không phải, chả qua là tôi đã quen nói chuyện như thế rồi.”
Chu Phóng cười cười, “Lại nữa, giọng nói của cậu gần như không có nhiệt độ, tôi luôn có cảm giác rằng cậu lớn lên từ hầm băng.”
Chu Phóng dừng xe, giúp Đoan Mộc Ninh chỉnh lại áo mưa, gật đầu chào tạm biệt, rồi đạp xe điên cuồng phóng về phía trước.
Đoan Mộc Ninh đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng hắn dần dần mất dạng giữa trời mưa bụi mênh mông.
Một lúc lâu sau, cậu nhếch khóe miệng cười gượng, xoay người đi về hướng ngược lại.
Thật ra đã sớm tới nhà rồi, nhưng chính cậu không biết vì sao, khi tay nắm chặt áo hắn lại quên hết thời gian, thậm chí còn không muốn xuống xe.
Giờ thì khổ rồi, phải tự mình dầm mưa quay lại.
Vừa vào cửa, cởϊ áσ mưa ra, quản gia đã ân cần tiến đến, đưa một cái khăn cho Đoan Mộc Ninh.
“Thiếu gia, phu nhân chờ cậu trên lầu.”
Đoan Mộc Ninh gật đầu, cầm lấy khăn lau lau nước mưa, đem áo mưa đưa cho người phía sau.
“Đây là?”
“Của bạn cháu, chú Chung giúp cháu phơi khô, mai cháu đem trả lại.”
Căn nhà thật to, buổi tối càng trở nên lạnh vắng.
Lúc lên lầu, nghe tiếng bước chân loẹt xoẹt từ trong phòng vọng ra, Đoan Mộc Ninh cảm thấy, nơi này thích hợp quay phim kinh dị hơn là để ở.
Nhẹ nhàng gõ cửa phòng, rồi tự mình đẩy cửa đi vào.
Người phụ nữ đứng cạnh cửa sổ, những lọn tóc nâu đen màu hạt dẻ xõa trên vai, mặc chiếc áo ngủ, để lộ ra cánh tay gầy yếu trắng như tuyết. Ngón tay kẹp chặt điếu thuốc, tỏa ra những đốm lửa sáng.
Đoan Mộc Ninh cau mày, gọi một tiếng, “Mẹ.”
Người phụ nữ quay đầu, nhìn Đoan Mộc Ninh, giọng nói lạnh lùng, “Về rồi à?”
“Vâng.”
“Mưa lớn như vậy, cũng không thèm gọi điện cho chú Chung đến đón, là ai chở con về?”
“Bạn học chung.” Đoan Mộc Ninh trả lời đơn giản, không muốn nhiều lời.
Người kia ném tàn thuốc đang cháy xuống đất, khẽ thở dài, “Thà rằng ngồi xe đạp cũng không cần người đến đón?”
Đoan Mộc Ninh im lặng.
“Thật không hiểu nổi con nghĩ gì, được rồi, tắm rửa rồi ngủ đi, mẹ phải đi nước ngoài vài ngày, con ở nhà tự chăm sóc bản thân.”
Nói xong, lại châm một điếu thuốc khác.
Đoan Mộc Ninh dừng một chút, lúc sau mới nói, “Mẹ, con đăng kí thi Olympic, muốn mời một gia sư phụ đạo thêm một chút toán học.”
Người phụ nữ nhả ra một lớp khói, thản nhiên nói, “Tự con quyết định đi.”
Đoan Mộc Ninh gật đầu, nhẹ nhàng đi ra ngoài, suy nghĩ một chút lại đẩy cửa vào, nhẹ giọng nói, “Mama hút thuốc ít một chút, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Người kia dường như có chút giật mình, ngón tay kẹp thuốc lá có chút run rẩy. Đoan Mộc Ninh cười nhẹ, lui ra ngoài đóng cửa lại.
Quay về phòng ngủ, ngồi trước bàn học, cầm lấy bức ảnh đặt trên bàn.
Một đôi vợ chồng trẻ, ôm một đứa trẻ trắng trẻo mềm mại.
Đây là ảnh gia đình chụp lúc còn nhỏ, sau này cậu mới biết, người đàn ông kia chỉ là cha dượng.
Còn người cha ruột, cậu không còn nhớ chút gì.
Sau này, cha dượng và mẹ ly hôn.
Theo mẹ sinh sống nhiều năm như vậy, trằn trọc bôn ba, lúc đó hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, nhưng vẫn không tìm được chủ đề chung để nói. Dù là lúc trời lạnh, nhắc nhở nhau mặc thêm quần áo cũng cảm thấy lúng túng.
Phải chăng bên trong nội tâm hai người quá mức lãnh đạm? Cái gọi là thân tình máu mủ đều không cảm nhận được.
Đoan Mộc Ninh cười nhẹ, di chuyển ánh mắt, nhìn sang ống đựng bút bên trong chỉ có duy nhất một que kẹo.
Vì thời gian đã quá lâu, giấy gói đã phai màu, bên trong là…bùn, trở thành một cục gì đó, thậm chí còn khuyết một lỗ to.
Chu Phóng à…
Hồi còn nhỏ, mấy đứa nhóc hay gọi hắn là kẻ hung ác, hắn luôn lừa bọn nhỏ ăn bùn, ăn trứng chim sống, ăn lá cây, không làm cho mọi người ăn phân, xem ra hắn còn có lương tâm.
Que kẹo này là lúc dọn nhà đi năm ấy, Chu Phóng nói muốn lấy mình làm áp trại phu nhân của hắn, đã tặng xem như “sính lễ”.
Đoan Mộc Ninh cầm que kẹo ngắm nghía một lúc, rồi cất trở lại.
Khi đó cậu đã được năm tuổi, mọi chuyện về Chu Phóng cậu đều nhớ rất rõ.
Cũng không phải là trí nhớ cậu tốt, chỉ là, trong kí ức tuổi thơ đơn độc lạnh lẽo, Chu Phóng chính là điều đặc biệt đáng nhớ nhất.
Vậy nên mới khắc sâu trong đầu, nhớ kĩ đến như thế, chứ không hề cố ý nhớ kĩ về hắn.
Lúc trước trong khu rất nhiều trẻ con, chỉ có Chu Phóng đến đùa giỡn với cậu, Lâm Vi bất quá cũng chỉ là cái đuôi đi theo hắn.
Tuy rằng phần lớn đều là bị Chu Phóng đùa giỡn, lúc ấy còn ngu ngốc, cũng không biết mình bị hắn đùa giỡn, bị bán còn giúp anh ta đếm tiền, những chuyện ấy xảy ra hằng ngày, hắn làm không biết mệt, dường như chính mình cũng cam tâm tình nguyện để hắn trêu chọc.
“Chu Phóng là người xấu, đừng chơi với anh ấy.”
Bọn nhóc đều nói như vậy, vừa nói vừa ném bùn.
Đoan Mộc Ninh mỗi lần đi cùng họ đều bị làm cho xấu hổ, Lâm Vi cũng không giúp cậu, chỉ kéo cậu đến một góc, lời nói thành khẩn, “Tiểu Ninh em đừng nghe bọn nó nói bậy, bọn nó không hiểu chuyện! Không cần nói chuyện cùng mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện!”
Đoan Mộc Ninh gật đầu, lẩm nhẩm cùng Lâm Vi, Chu Phóng là người tốt.
Hiện tại nghĩ lại, tuy rằng hồi trước bị hắn lừa nhiều như vậy, trêu chọc cũng nhiều, trứng chim sống cũng từng ăn qua, bùn cũng từng cào rồi.
Nhưng mà nghĩ lại hắn cũng có điểm tốt.
Tuổi thơ quạnh vắng, nhờ có Chu Phóng, cả khu phố nhỏ trở nên náo nhiệt hơn, bị người ta ức hϊếp cũng có thể tìm hắn giúp trả thù.
Hắn tuy rằng hay lừa mấy đứa nhỏ, nhưng lúc bọn nó khóc thì hắn ôm vào lòng cho đến khi nín thì thôi, còn dùng giấy mà gói bùn lại xem như kẹo đem tặng chúng.
Hắn còn dạy mọi người viết chữ.
Lúc đó, trong khu phố chỉ mình Chu Phóng đi học, mặt khác mấy đứa nhỏ kia còn chưa đến tuổi, vì thế hắn mỗi lần tan học về nhà, liền đặc biệt tự hào khoe mọi người chữ mới hắn vừa học.
Dưới bóng cây mát mẻ, Chu Phóng cầm phấn viết từng chữ trên đất.
“Gỗ cộng thêm gỗ là rừng, vì vậy nên a, Lâm Vi em chính là hai khúc gỗ.”
“Trong khăn voan cô dâu, thêm một chữ “T”, chính là Ninh(1), Ninh trong Tiểu Ninh, tròn trĩnh có phải tốt không?”
(1) cái này là Hán tự ;_____; QT dịch sao ta để vậy vì ta ko biết nhiều về tiếng Hoa ~. Chữ Ninh: 寧
“Mấy đứa có khi không biết khăn voan cô dâu, chả sao hết, chỉ cần nhớ rõ viết thế nào là được, phải nhớ rõ nhá.”
“Ôn Đình… hai chữ kia rất khó đọc, anh không nghĩ là em viết được.”
Chu Phóng nói chuyện lúc nào cũng làm cái bộ dáng đáng ghét, giống như cái gì hắn cũng biết, làm như bản thân là cái từ điển sống.
Giờ ngồi nhớ lại, dáng vẻ đáng sợ của hắn, đến giờ vẫn còn là kí ức mới mẻ.
Viết ra mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc ấy cảm thấy thực thần kì, còn ngầm sùng bái hắn.
Vậy nên lúc về nhà, cậu kéo góc áo mẹ, hưng phấn nói.
“Mama, mẹ sinh cho con một người anh đi, được không…?”
Mama thản nhiên hỏi, “Muốn mẹ sinh cho con người anh thế nào?”
“Giống anh Chu Phóng ấy.”
“Ừ, mười năm sau mẹ sẽ sinh cho con một đứa.”
Được mẹ đồng ý, miệng liền cười toe toét, khi ấy còn quá nhỏ, không nghĩ đến mẹ nói vậy chỉ cho có lệ, cậu chỉ biết mình rất muốn có một người anh như Chu Phóng, cả ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cùng ở trên giường nghe hắn kể chuyện cổ tích, nghe hắn hát mấy bài hát quái dị không rõ âm xướng.
Hy vọng hồi năm tuổi dĩ nhiên không có khả năng thành sự thật.
Mười năm sau, cậu gặp lại Chu Phóng, chỉ là hắn đã quên tất cả.
Đoan Mộc Ninh nhếch khóe miệng cười nhạt, cầm lấy que bùn, xoay người muốn bỏ vào thùng rác, suy nghĩ một lúc, lại đem bỏ về chỗ cũ.
May mắn là vẫn còn nhớ điểm tốt của hắn, khi tôn kính hắn như là anh trai, không nghĩ đến kẻ kia vẫn lưu manh như trước, đi đâu cũng đùa giỡn người khác không nói đi, đoạn kí ức đối với cậu vô cùng quý giá kia… hắn cũng không thèm nhớ.
Không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Nghĩ ra cũng may mắn, may mắn vì không có anh trai như hắn, nếu không, chẳng phải từ nhỏ đến lớn sẽ chịu dày vò không được yên sao?
Thảo nào Lâm Vi tính tình tốt như vậy, bị Chu Phóng dày vò, chịu đựng hắn đùa giỡn, Lâm Vi mới có thể luyện tập được công phu dù trời có sập xuống vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh không lay động.
Đoan Mộc Ninh xoay xoay ống đựng bút, cười nhẹ, lấy điện thoại gửi cho Chu Phóng một tin nhắn.
“Tôi muốn mời anh làm gia sư.”, câu nói bình thản như trước.
Chu Phóng đang uống nước thì bất ngờ phun hết lên mặt bàn, bị sặc, đè ngực ho một hồi mới bình tĩnh lại.
“Này nhóc, cậu có phải bị sốt không? Mời tôi làm gia sư?”
“Anh học hơn tôi vài năm, bài tập của tôi đối với anh chắc không thành vấn đề.”
Chu Phóng cười khẩy, tên nhóc này dám dùng khép khích tướng, hầy, đáng tiếc là kế khích tướng dùng với anh đây, quả thật là… trăm phát trăng trúng.
“Được rồi, tôi sẽ kèm cặp cậu.Việc kia… kì thi giữa kì vừa rồi, cậu được mấy phẩy?”
Đoan Mộc Ninh suy nghĩ, thành thật trả lời, “Toán học tròn phẩy, môn văn thì 9.5.”
Chu Phóng khóe miệng run run, thật sự không nghĩ rằng chính mình lại chột dạ. Đứa nhỏ này như vậy còn cần gì dạy kèm chứ? Chính hắn hiện tại nếu làm lại bài thi lớp năm, nói không chừng còn làm không được tròn phẩy… Haiz, nói đến mấy công thức toán học sao Hỏa kia chỉ khiến Chu Phóng nổi điên.
“Vậy đi, tôi giới thiệu một người bạn học của tôi cho cậu.”
“Tôi không thích người lạ dạy kèm.”
“Tôi kêu Lâm Vi dạy cậu, thành tích học của nhóc đó khá lắm.”
“Đừng kêu anh ấy, anh ấy bận lắm.”
“Vậy… cậu thích tôi dạy à?”
Đoan Mộc Ninh suy nghĩ một lát, trả lời một chữ, “Ừ.”
Chu Phóng nhìn điện thoại di động mỉm cười, tiếp tục đùa giỡn,” Cậu thích?”
Không biết sao, tự dưng Đoan Mộc Ninh cảm thấy hai tai nóng hổi, vì thế nói lãng sang chuyện khác, “Vậy anh đồng ý rồi, cuối tuần đến nhà tôi.”
“Đến nhà cậu, có muốn quà gì không? Thích socola không?”
Đoan Mộc Ninh nhìn hàng chữ, suy nghĩ , không thèm để tâm lời đùa giỡn của hắn.
Cậu không thèm trả lời tin nhắn, để điện thoại lên bàn, xoay người vào phòng tắm.
Ngược lại Chu Phóng nhìn những tin nhắn ngắn gọn kia, ngây người rất lâu.
Tự dưng lại mời kẻ mà mình ghét nhất làm gia sự dạy kèm cho mình? Là hắn nằm mơ, hay Đoan Mộc Ninh đầu óc có vấn đề?
Tiết học cuối cùng của sáng hôm sau, Chu Phóng bụng đói kêu gào, nằm bẹp trên bàn chờ chuông tan học reo.
Bạn cùng bàn đẩy đẩy cánh tay Chu Phóng, “Cô giáo đang nhìn cậu kìa.”
Chu Phóng ngẩng đầu nhìn cô giáo mỉm cười, rồi lại nằm xuống.
Tiếng chuông tan học reo lên, cô giáo trẻ liếc nhìn Chu Phóng, “Theo tôi lên văn phòng.”
Chu Phóng cúi đầu theo cô về văn phòng, nghe giáo huấn.
“Học cấp ba đã thế này, em có muốn thi đại học không?”
“Tôi biết em không thích toán học, trường đại học lấy điểm toán cao như vậy, em không muốn cũng phải học, Chu Phóng a…” Cô giáo trẻ khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai Chu Phóng, khuyên bảo, “Em đối với tương lai của mình không có tính toán gì sao?”
Chu Phóng suy nghĩ một chút, cười nói, “Nói thật, em chẳng có lý tưởng gì cao cả, chỉ mỗi ngày qua thì đếm một ngày.”
“Em có bao giờ nghĩ xem sao mình lại sống được tới giờ?”, cô giáo tức giận, nói đạo lý với hắn.
Chu Phóng nhún vai, “Vì em còn sống.”
Sắc mặt cô giáo đen lại, Chu Phóng nhếch miệng, cười thật tươi, “Cô à, em cảm thấy người sống được, là vì còn sống. Cái lý tưởng vì tiền, vì quyền, vì nước mà đóng góp, em không có… Tính toán thế này, muốn được cái kia, sao phải khiến bản thân trở nên mệt mỏi như vậy? Giống như hai đứa nhóc luôn đạt thành tích cao kia, Lâm Vi và Tiêu Phàm, cô chưa thấy thôi, áp lực bài vở của chúng quá lớn, tính cách đều trở nên kì cục.”
Cô giáo mặt càng đen hơn, Chu Phóng ngồi xuống tiếp tục đùa giỡn, “Con người cũng như vạn vật, sau này sẽ chết, chẳng phải cũng trở thành cát bụi sao? Mục tiêu của em là: có thể nuôi sống bản thân, sau đó nuôi vợ con là được…”
“Đừng có đùa với tôi, nếu em đem tâm tư đặt cho Bách Xuyên xã, một nửa đặt vào việc học hành, thì toán học cũng không đến nổi không đạt!”, cô giáo tức giận.
“Vâng…” Chu Phóng gật đầu, “Em lần sau sẽ cố gắng thi cho đạt.”
Nhìn thấy vẻ mặt trơ ra của hắn, cô giáo bất đắc dĩ thở dài, “Thôi được rồi, đi ăn đi, cả một tiết chỉ thấy em ôm bụng.”
“Cảm ơn cô.”, Chu Phóng cười tươi cúi đầu, xoay người phóng như bay ra khỏi văn phòng.
Ra đến cửa, hắn mới khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa trán.
Vừa rồi bị cô giáo gọi lên, tuy rằng hắn rất thông minh, nhưng những điều kia, đều là sự thật trong lòng Chu Phóng.
Trong mấy năm lăn lộn với văn chương, những câu văn buồn sầu, đau khổ, nào là hào quang qua đi, năm tháng vội vàng, cái gì sống uổng thời gian, lãng phí thanh xuân, Chu Phóng đọc được đều cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
Có thể rất lâu về sau, hắn sẽ cảm thấy mình thật đã sống quá lãng phí thời gian, sẽ cố gắng sống cho tốt những thời gian ít ỏi chỉ còn đủ trôi qua kẽ tay?
Nhưng còn hiện tại… sống được thật là dễ chịu a.
Tuy rằng thành tích toán học không tốt, nhưng các môn ngữ văn, chính trị đều không tệ, còn như môn toán học, đem mấy ký tự xếp liên tiếp nhau thành một chuỗi, thật là môn học kì lạ, Chu Phóng từ nhỏ đã không thích học. Hắn rất hứng thú với môn lịch sử, cho dù không có bản dịch từ nguyên bản , Chu Phóng vẫn đọc đi đọc lại mấy lần.
Hắn nhớ tới lần thi tháng môn Toán Học, từ trên xuống dưới đều màu đỏ, được năm phẩy tám, Chu Phóng không khỏi cau mày.
Cái tên ngốc Đoan Mộc Ninh kia lại đi mời “thiên tài” toán học là hắn làm gia sư dạy kèm, rốt cục là cậu ta nghĩ gì?
Đem theo thắc mắc như vậy, cho đến cuối tuần, Chu Phóng theo lời hẹn, đến nhà Đoan Mộc Ninh.
Còn đem theo một rổ hoa quả to tướng.
Chu Phóng vào cửa chính, nhìn xa trăm mét thấy một tòa biệt thự nhỏ, cười nhẹ, trong lòng cảm thán: nhà Đoan Mộc Ninh thật là to bỏ mẹ nha. (-.-)
Hôm nay cậu chỉ đơn giản mặc chiếc áo trắng, càng lộ ra làn da trắng nõn nà, Đoan Mộc Ninh đứng trên lầu, dáng vẻ thật phong độ, cao quý.
“Anh đến rồi.”, Đoan Mộc Ninh cười nhẹ, “Vào phòng sách đi.”
Nói xong cậu tự mình đi lên lầu, Chu Phóng liền cười xấu xa, “Cậu ở nhà một mình à?”
“Ừ…”, Đoan Mộc Ninh quay lại, gật gật đầu, sợi tóc đen cũng vì thế mà đong đưa, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Một mình a…”, Chu Phóng tiếp tục cười.
“Mẹ tôi đi công tác, chú Chung thì về nhà rồi.”
“A… cho nên là cậu ở nhà một mình.”
Đoan Mộc Ninh chỉ thấy tên quái đảng này thật là cười đến kì lạ, vậy nên không thèm để ý đến hắn, tiếp tục đi lên lầu.
“Tôi đây sẽ không khách sáo.”
Không khách sáo cái gì?
Đoan Mộc Ninh nghi ngờ, quay lại, đã thấy Chu Phóng thoắt cái nhảy lên trên sô pha, nằm dài, gác hai chân lên, lắc lắc hai bàn chân, lớn tiếng hỏi, “Tiểu Ninh, cậu nói thật đi, cậu tìm tôi là muốn học cái gì?”
Đoan Mộc Ninh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, “Toán học.”
“Tôi kém nhất là toán học, cậu nên bỏ cái ý định này trong đầu đi.”, vừa dứt lời liền cười xấu xa, “Nếu cậu mời tôi dạy thứ khác, tôi sẽ thích thú hơn a.”
“Thứ khác?”
“Ví dụ như theo đuổi bạn gái, tôi có thể dạy cậu.”
Chu Phóng lúc nói chuyện, vốn là định đùa giỡn thằng nhóc này, nghĩ rằng tuổi cậu còn nhỏ chưa biết mấy chuyện đó. Không nghĩ rằng Đoan Mộc Ninh lại rất bình tĩnh, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó thản nhiên nói, “Cái đó không cần anh dạy.”
“Hả? Chẳng lẽ cậu có kinh nghiệm?”, Chu Phóng cười cười, trong lòng khó chịu. Tên nhóc này làm sao mà có kinh nghiệm? Tôi đây trong đám hoa dại kia còn chưa tìm được hoa như ý mà.
“Có a.”, Đoan Mộc Ninh nhìn Chu Phóng, “Mới đây không phải từng theo đuổi anh sao?”
Đoan Mộc Ninh mặt bình thản như thường, giống như nói, mới đây không phải đã nếm qua bánh mỳ sao.
Chu Phóng sửng sốt hồi lâu, sau đó mới ngượng ngùng sờ sờ sau gáy, “Cậu cười nói đều lạnh nhạt, thiệt là lạnh lùng a…”
“Ừ, bắt đầu học đi, tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh.”
Đoan Mộc Ninh xoay người vào phòng sách trên lầu, Chu Phóng ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng gầy của cậu, không kềm được nở nụ cười.
Tên lưu manh đùa giỡn người khác, buồn bực nhất không phải không gặp được người để đùa giỡn, mà là gặp người trái ngược với mình.
Đáng tiếc là cái tên nhóc Tiểu Ninh này, kỹ thuật quá tệ, lúc đùa giỡn vẻ mặt vẫn bình thản, sự buồn cười trong lời cậu nói ra, giống như ly sữa đậu nành lạt nhách.
Có thể trở thành người luôn mang vẻ mặt này, cũng thật là kỳ lạ.