Lưu manh công, mặt luôn mang vẻ cười xấu xa, nhưng lúc cậu gặp khó khăn nhất luôn luôn xuất hiện. Lạnh lùng thụ, bên ngoài ngang bướng, không chịu khuất phục, thực chất cậu luôn che giấu nỗi đau ở trong lòng. Khi còn trẻ con, một câu vui đùa hứa hẹn. Khoảng thời gian hồn nhiên thời niên thiếu. Nhiều năm sau, khi cả hai cùng sánh vai ở đỉnh cao huy hoàng. Hắn thay đổi. Là kẻ bất cần đời, tài hoa, phong lưu phóng khoáng. Đến cuối cùng, hắn có bao nhiêu thật lòng? Cậu cũng thay đổi. Đôi mắt lạnh lùng, đem tình yêu mãnh liệt tự chôn sâu vào trong đáy lòng. Hai người gặp lại, đối mặt với đủ loại âm mưu thương tổn, còn hay không như những ngày xưa đơn giản tin tưởng và nương tựa vào nhau? Có hay không buông xuống lòng kiêu hãnh, như khi đó nhẹ nhàng ôm hắn, nhẹ nhàng gọi tên hắn? Vào thời khắc chân tướng rõ ràng , vốn dĩ là là hai người thân thiết , vì sao giờ đây như trở nên xa lạ … Hắn lạnh lùng hỏi: Cậu muốn cái gì? Muốn vị trí đứng đầu, đem tôi dẫm nát dưới chân để chứng minh cậu tài giỏi sao? Cậu cười đáp: Tôi muốn một gia đình, anh có thể cho tôi? Áp trại phu nhân của anh, anh còn nhớ không? một đoạn hồn nhiên, một hồi điên cuồng yêu say đắm.