Chương 5

Ta bị làm phiền nên đập mạnh lên bàn: “Đủ rồi, Hạ Quân Kiêu, đừng có cố tình gây sự như vậy!”

Hạ Quân Kiêu tức đến mức mắt đỏ ngầu.

Ta kiên nhẫn giải thích với hắn về mối quan hệ logic: “Chẳng lẽ câu này không đúng sao?”

“Cuộc đời ngươi có thể có vô số nương tử, nhưng mẫu thân ngươi cũng chỉ có một!”

“Hạ Quân Kiêu, nếu một ngày nào đó ta và mẫu thân ngươi xảy ra xung đột, ngươi chỉ có thể chọn một trong hai. Ngươi sẽ chọn ta chứ?”

“Ngươi tự nghĩ xem, chẳng phải cũng thấy thật hoang đường i sao?”

Hạ Quân Kiêu bị ta nói đứng như trời trồng.

Mãi một lúc lâu sau, hắn nâng tay muốn chạm vào mặt ta, nhưng cuối cùng lại buông xuống.

Hắn quay mặt đi, không nhìn vào mắt ta, thở dài.

Rồi hắn bước nhanh ra khỏi phòng ta.

Cho nên, ta chỉ đang nói sự thật.

Hạ Quân Kiêu rốt cuộc tức giận vì điều gì?

Nhưng ta không ngờ lại nói một câu thành sấm.

Ngày hôm sau, tỷ tỷ kéo ta vào phòng nàng.

Tỷ tỷ nói với ta: “Hôm qua, ta và tỷ phu ngươi phái người điều tra bà bà.

“Ngươi đoán xem thế nào? Bà bà có một y quán tên là ‘Danh Y Đường’, mỗi đơn thuốc bán hai lượng bạc, đắt quá đi!”

Nghe tỷ tỷ nói vậy, ta lập tức hiểu ra.

Khi còn ở trong nhà, ta đã nghe nói giá thuốc của Danh Y Đường rất cao, người nghèo bình thường không thể nào xem bệnh được.

Phải biết rằng bách tính bình thường mỗi năm chỉ tiêu xài không quá hai lượng bạc.

Trong khi một đơn thuốc ở Danh Y Đường đã mất hai lượng bạc.

Với cái giá trên trời như vậy, người nghèo làm sao mà bệnh được?

Vì vậy, ta và tỷ tỷ đã bàn nhau mở một y quán giá rẻ ở khu ổ chuột, mỗi đơn thuốc chỉ bán mấy chục văn tiền.

Chúng ta nghĩ rằng, Danh Y Đường bán thuốc với giá trên trời, kiếm tiền từ các thế gia quý tộc.

Chúng ta bán thuốc giá rẻ, chỉ kiếm một ít tiền của người nghèo.

Hai y quán không đυ.ng chạm nhau.

Ai ngờ khi y quán của chúng ta mở ra, thì việc kinh doanh của Danh Y Đường ngay lập tức sa sút thê thảm.

Thật ra, đừng nhìn vào vẻ phồn hoa của kinh thành, nhiều nhà danh môn vọng tộc.

Nhưng trong kinh thành này vẫn còn nhiều người nghèo hơn.

Ta từng chế giễu Danh Y Đường trang trí sang trọng, những người mặc áo gấm ăn no không biết đến nỗi khổ của nhân gian.

Ai ngờ rằng chủ nhân chỗ đó lại ở ngay bên cạnh chúng ta.

Ta cảm thán: “Bà bà thật biết vơ vét của cải.”

Tỷ tỷ hừ lạnh một tiếng, không đồng ý với cách làm của bà bà.

Bỗng ta nhớ ra điều quan trọng: “Nhưng điều này có liên quan gì đến việc bà bà luôn nhằm vào chúng ta?”