Chương 9

Đêm hôm ấy, Lam Diệu Dương, Nghê Lam và vợ chồng Giang Húc Hồng mở một buổi họp nhỏ, tổng kết tình huống hôm nay.

Giang Húc Hồng nói chi tiết đầu đuôi từ sáng tới tối một lần, sau khi Dương Hiểu Phương bị cục cảnh sát tỉnh đưa đi, bà tiếp tục cùng Liễu Vân đi ăn cơm tối, hai người trò chuyện rất lâu.

“Bà ấy cũng dần dần bình tĩnh lại. Hai dì thảo luận một chút, hôm đó hẳn là bà ấy thấy Dương Hiểu Phương. Hôm đó Dương Hiểu Phương đi gặp bạn trên mạng, muốn ký hợp đồng đại lý. Việc khiến Liễu Vân có chút khổ sở chính là, nếu như hôm đó bà có thể đuổi kịp Dương Hiểu Phương, bà ấy nhất định sẽ nói chuyện nhiều hơn với cô ấy, nói không chừng sẽ có cơ hội hiểu được tình hình của Dương Hiểu Phương. Đương nhiên bà ấy sẽ nhắc nhở cô ấy nguy hiểm khi đi gặp bạn trên mạng, có lẽ cũng giúp Dương Hiểu Phương tránh được những chuyện sau đó.”

“Hôm nay có thể cứu được đứa nhỏ này cũng là duyên phận.” Tôn Triết Ngôn – chồng của Giang Húc Hồng cũng nghĩ tới con gái mình, rất xúc động. “Nếu như không phải mấy bà ở đó, hai tên lưu manh kia lao xuống, nói không chừng lại trói cô ấy đem đi.”

“Đúng, hiện tại cứu ra được là tốt rồi.” Giang Húc Hồng nói, “Liễu Vân cũng cảm thấy rất vui mừng, chuyện vướng mắc trong lòng bà ấy cuối cùng cũng gỡ xuống được. Lúc dì đưa bà ấy về nhà, lúc đi ra thấy bà ấy lấy hình Trần Hân ra, bà ấy nói muốn kể chuyện này cho Trần Hân. Bà ấy còn nói cảm ơn nhóm chúng ta, cũng nói điều tra của chúng ta có thể kết thúc rồi, mấy ngày nữa dì sẽ cùng bà ấy tính số tiền thanh toán còn lại.”

“Vậy là hết rồi?” Nghê Lam nhướn lông mày.

“Vậy em cho rằng còn thế nào nữa?” Lam Diệu Dương hỏi cô.

“Chả thú vị gì.” Nghê Lam co chân lên ghế, “Còn tưởng là giả chết gì đó, nội tình ẩn nấp kí©h thí©ɧ, kết quả chúng ta còn chưa kịp điều tra gì, chưa kiểm tra DNA, kiểm tra sổ hộ khẩu này nọ, mấy cách thông thường còn chưa triển khai đã kết thúc rồi. Cốt truyện bình thường như thế lại là vụ án đầu tiên chúng ta tiếp nhận, ai ya, em bị đả kích.”

“Đả kích lớn cỡ nào? Nghiêm trọng hơn cả chuyện nhảy?” Lam Diệu Dương trêu cô.

Nghê Lam há miệng ra làm bộ thở phì phì.

Tất cả mọi người cười lên.

Họp xong ăn khuya xong, Lam Diệu Dương và Nghê Lam quay về nhà. Chỗ bọn họ ở là một căn biệt thự cách văn phòng làm việc – căn biệt thự cho vợ chồng Giang Húc Hồng ở không xa. Hai người tay trong tay đi bộ về.

Nghê Lam vừa đi vừa thảo luận điệu bộ nhảy với Lam Diệu Dương: “Em đã nghiên cứu cẩn thận rồi, chính là em có chút khẩn trương. Sau đó động tác quá gồng.”

“Đúng đúng.” Lam Diệu Dương phụ họa với cô.

Nghê Lam xoay một vòng, “Anh xem, bây giờ em không khẩn trương, có phải là xoay rất đẹp.”

“Đúng đúng.” Lam Diệu Dương tiếp tục phụ họa.

“Anh dìu em xoay một chút.”

Lam Diệu Dương nắm tay cô, cô cầm đầu ngón tay anh xoay một vòng tròn.

“Đẹp không?” Nghê Lam hỏi rất to.

“Tạm được.”

Nghê Lam không phục vứt tay Lam Diệu Dương ra, tự mình giơ cánh tay còn lại xoay một vòng.

Lam Diệu Dương sắp chịu không nổi rồi, nhịn cười rất vất vả.

Nghê Lam lại vẫn hỏi: “Có phải tiến bộ rồi không?”

“Đúng đúng.”

Nghê Lam xoay vòng vòng về hướng nhà, Lam Diệu Dương đi sau lưng cô.

“Sao anh không bảo em dừng lại vậy?”

“Tự em muốn xoay mà.”

“Em muốn thể hiện là em có cố gắng.”

“Anh thấy rồi.”

Nghê Lam dừng lại, trừng mắt nhìn Lam Diệu Dương, hai tay chống nạnh.

Lam Diệu Dương rất vô tội: “Thấy rồi vẫn không được?”

“Chỉ thấy mà không biểu dương thì được gì?”

“Anh khen rồi.”

“Anh không có.”

“Anh có.”

Nghê Lam tiếp tục chống nạnh: “Anh chỉ nói đúng đúng thôi.”

“Anh khẳng định bản thân em chính là biểu dương rồi.”

“Hơn nữa, anh cũng chưa hề nói nhảy được rồi, đừng vất vả quá, nghỉ một chút đi.”

Lam Diệu Dương: “…”

“Em xoay bị chóng mặt.”

Lam Diệu Dương: “…Anh cõng em.”

Khuôn mặt Nghê Lam tươi cười, lập tức lao đến, nhảy một cái lên lưng Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương cõng cô, từ từ đi về nhà. “Nếu như bệnh nhân trong bệnh viện bị chóng mặt đều mạnh mẽ như em, đoán chừng bác sĩ vui vẻ chết được.”

“Em không có chóng mặt trước mặt bác sĩ nha.”

Lam Diệu Dương cười phá lên.

Nghê Lam co hai đầu gối lên vai anh, trọng lượng toàn thân dồn lên anh.

Lam Diệu Dương càng cười lớn tiếng, anh xốc cô lên, cõng Nghê Lam tiếp tục đi. Đi được một đoạn, anh bỗng nhiên nói: “Nhảy rất đẹp, thật sự có tiến bộ. Hơn nữa, cho dù nhảy thế nào, anh cũng nhảy với em mà.”

Chính là ý mất mặt thì cùng nhau mất mặt chứ sao.

Nghê Lam ôm Lam Diệu Dương thật chặt.

Buổi sáng, Quý Dũng Quân triệu tập tổ viên tổ chuyên án ‘Phục ưng’ lại họp.

Mọi người gần như không được nghỉ ngơi, cả đêm căn cứ vào đầu mối mới sắp xếp lại khẩu cung, thẩm vấn phạm nhân, phân tích vật chứng các loại, hiện tại mặt ai cũng đều uể oải.

Thẩm Hoa phụ trách đi nhắc thẩm vấn phạm nhân nói: “Giám đốc Kim Dương – Lý Quảng Tào không nhận ra Dương Hiểu Phương, chưa từng nghe nói đến cô ta, cũng không biết A Quang, Băng ca nào. Ông ta vẫn kiên định bản thân không biết gì về việc kinh doanh của Kim Dương. Ông ta nói ban đầu là Tống Xương nói có nguồn hàng và phương pháp, nhưng công ty vận hành không đủ tiền, muốn hùn vốn với ông ta. Ông ta bỏ 40%, làm pháp nhân đại diện, nắm 60% cổ phần. Nhưng ông ta không có hỏi tới nghiệp vụ của Kim Dương, ngay cả văn phòng ông ta cũng chỉ ghé qua ba lần. Ông ta có việc kinh doanh trà của mình, tâm sức đều dồn ở bên đó. Việc kinh doanh của Kim Dương đều do Tống Xương quản lý.”

Quý Dũng Quân hỏi: “Tống Xương thì sao, cũng không hỏi ra được gì mới hả?”

“Không. Anh ta cũng không biết Dương Hiểu Phương, cũng không có phản ứng gì với chân dung của A Quang, Băng ca. Tất cả những người tôi nói anh ta phân biệt anh ta đều nói không quen. Ép quá, anh ta còn nói một câu.”

“Nói gì?”

“Mấy người thích phán thế nào thì phán thế đó, không cần hỏi. Cho dù có chết cũng thoải mái, chung thân cũng có cơm tù ăn, còn làm phản đồ thì sống không bằng chết.” Thẩm Hoa nói: “Anh ta nói anh ta không biết gì hết.”

Quý Dũng Quân im lặng.

Sắc mặt những người khác nghiêm túc, tra lâu như vậy, tuy mỗi lần đều có thể có một chút đột phá mới nhưng rất khó khăn, ‘một chút’ đó thực sự quá ít. Lần này A Quang, Băng ca cũng chỉ giới hạn là hình chân dung, thân phận bối cảnh thật hoàn toàn không rõ ràng lắm.

Quý Dũng Quân gõ gõ lên mấy tấm hình chân dung dán trên bảng tình tiết vụ án: “Phát lệnh truy nã, bắt những người này về.”

“Rõ.” Mọi người đáp lời.

“Trong vụ buôn bán người này còn rất nhiều chi tiết, chuyện mấy tên tép riêu kia kêu bên cảnh sát thành phố sắp xếp tiếp tục điều tra. Chúng ta phụ trách A Quang và Băng ca, hai người này là mấu chốt, tìm ra được bọn họ sẽ có đột phá quan trọng. Kim Dương giao dịch với chợ đen vẫn phải tiếp tục điều tra.”

Hàn Châu ngủ một giấc, tinh thần tốt hơn nhiều. Anh ngồi trong phòng khách cùng chơi game điện thoại với A Sinh, Tiểu Hồng ngồi bên cạnh anh. A Mãnh lên xuống lầu mấy lần, nhìn chằm chằm anh với Tiểu Hồng mấy lần, Hàn Châu không để ý tới anh ta.

Chú Bồi quay lại một chuyến, gọi A Mãnh vào trong phòng, một lát sau A Mãnh đi ra. Ông lại gọi A Bình vào phòng.

A Sinh nhìn tới mấy lần, hỏi Hàn Châu: “Chú Bồi muốn làm gì vậy?”

“Không biết.” Hàn Châu cũng liếc mắt nhìn căn phòng trên lầu, nói: “Đừng hỏi, bớt gây chuyện.”

Nhưng A Sinh nhịn không được, chờ lúc chú Bồi xuống lầu đi ra ngoài, anh hỏi: “Chú Bồi, khi nào tụi con mới được ra ngoài.”

Chú Bồi đáp: “Sắp rồi.” Sau đó mở cửa ra ngoài.

Tim Hàn Châu thót một cái, tay càng tăng tốc bấm phím.

————–

Cuối cùng Nghê Lam cũng họp xong với phòng kỹ thuật, cô mỉm cười nói cảm ơn với mọi người, sau đó đoan trang ôm sổ với laptop rời khỏi phòng họp, giữ nụ cười suốt tới tận cửa thang máy. Bốn bề vắng lặng, cuối cùng cô xụ mặt xuống, hơi thả lỏng biểu cảm.

Một lần cuối cùng, chỉ cần bọn họ không gây ra vấn đề gì nữa, cô sẽ không cần phải tới đây họp nữa.

Nghê Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi vào thang máy, nhắn WeChat cho Thiệu Gia Kỳ: ‘Em họp xong rồi.’

Thiệu Gia Kỳ trả lời ngay: ‘Không có thương vong gì chứ?’

‘Không có. Tất cả mọi người đều mỉm cười họp, không khí cực kỳ hòa thuận.’

Thiệu Gia Kỳ lại nhắn: ‘Rất tốt, quản lý của em được an ủi rồi.’

Nghê Lam bĩu môi, lần này cô tới họp, Lam Diệu Dương đã làm việc với phòng kỹ thuật rất nhiều, giúp cô giảng hòa, sắp đặt xong xuôi.

Nghê Lam hỏi Thiệu Gia Kỳ: ‘Có phải EQ của em rất thấp không?’

‘Em bỏ ba chữ có phải không đi liền không thành vấn đề rồi.’

Cửa thang máy mở ra, Thiệu Gia Kỳ đang chờ bên ngoài.

Nghê Lam nói với cô: “Nhưng mà bọn họ thật sự rất quá đáng nha, cười cái rắm chứ, hơn nữa đang họp, không có tôn trọng người khác chút nào. Sao em nhịn mà không chửi bọn họ được.”

Thiệu Gia Kỳ nói: “Nếu như là chị, gặp tình huống như vậy coi như không thấy, nhắc nhở mọi người tập trung họp, có vấn đề gì để giải quyết sau.”

“Không, không.” Nghê Lam rất nghiêm túc thảo luận, “Em thấy đây không phải vấn đề EQ, đây là quả đấm của chị không đủ cứng, chị không dám làm căng với bọn họ.”

Thiệu Gia Kỳ: “…”

Nghê Lam bày ra vẻ mặt ’em nói đúng rồi chứ gì’.

Thiệu Gia Kỳ trừng mắt với cô: “Cho nên nói EQ em thấp em không chịu, sao em có thể vạch mặt chị ra như thế?”

Nghê Lam: “…”

Thiệu Gia Kỳ tiếp tục lớn tiếng: “Đúng không?”

Nghê Lam nghĩ ngợi: “Có lý chút đỉnh.”

Lại còn chút đỉnh, Thiệu Gia Kỳ không thèm quan tâm cô. “Em đến văn phòng chị, có bản thảo phỏng vấn cần em xem qua, còn có một hoạt động công ích, tập thể hình nữ, còn có một lời mời quay video kỹ thuật phòng ngự kẻ xấu.”

“Có tiền không?” Nghê Lam đi theo sau cô.

“Có một chút.” Thiệu Gia Kỳ tức giận, “So với tiền lương bỏ ra cho phòng PR xóa hot search cho em chắc chỉ là hạt cát trong sa mạc.”

Nghê Lam: “…”

Thiệu Gia Kỳ: “Em là nghệ sĩ chị dẫn dắt nổi tiếng nhất mà cũng hao tiền nhất.”

Nghê Lam: “…” Cô muốn tranh đấu vì chút năng lực kiếm tiền của mình: “Lý Mộc lại hỏi em lên chương trình trực tiếp của anh ta, cái đó có thể ra giá cao đúng không, làm thịt chắc anh ta không đau lòng.”

“Đó là Lý Mộc nha, bị em làm thịt sao?” Tuy Thiệu Gia Kỳ không vui, nhưng thật đúng là nên thảo luận một chút. “Lý Mộc nói anh ta với em có giao tình, em miễn cưỡng cũng coi như do anh ta nâng đỡ, lên chương trình mà nói chuyện tiền bạc không thích hợp.”

“Wow, da mặt thật là được đấy.” Nghê Lam không còn lời nào để nói.

“Cho nên chị từ chối rồi.” Thiệu Gia Kỳ nói lời chính nghĩa. Cô ấn Nghê Lam xuống ghế, ném cho cô mấy phần văn bản: “Em đọc thử đi, có thể nhận hay không, chị còn biết để tiếp tục thương thảo với người ta.”

Nghê Lam thở dài, thật nhàm chán, còn không thú vị bằng giúp người ta đi tìm oan hồn nữa.

———-

Quý Dũng Quân hít một hơi thuốc mạnh, dưới chân là mấy mẫu đầu thuốc đã hút hết. Thời tiết hôm nay không đẹp, bầu trời âm u.

Lưu Tống lên tới, từ xa nhìn thấy ông liền nói: “Sao lại chọn nơi như thế?”

“Chỗ này không có người, lại có thể hút thuốc.” Quý Dũng Quân hút hết hơi cuối cùng vào lại phun khói ra. Ném mẫu thuốc lá xuống chân, di di đầu thuốc.

Lưu Tống nhìn động tác của ông: “Tôi xem bản ghi chép thẩm vấn anh đưa rồi. Đều đã xem hết của bên cảnh sát thành phố với bên này.”

Chân Quý Dũng Quân vẫn dùng sức tiếp tục nghiền nát đầu thuốc lá, lúc này mới nói: “Dương Hiểu Phương nói nội bộ chúng ta vẫn có nội gián.”

“Tôi sẽ tiếp tục điều tra, nhưng khẩu cung của cô ta có thật hay không cũng phải tra.”

“Đang tra.” Giọng nói Quý Dũng Quân khàn khàn vì mệt mỏi. “Vân tay đã xác nhận, DNA lấy từ hiện trường cũng cần thời gian kiểm tra, tôi cảm thấy khả năng lớn cũng sẽ có. DNA trên người Dương Hiểu Phương thì hết cách, đã nhiều ngày như vậy, cô ta đã tắm rửa nhiều lần, thay đồ, giặt quần áo. Hiện trường có lục ra được một ít flo và bột trắng, cũng tương ứng với lời Dương Hiểu Phương nói. Hôm qua tôi sắp xếp nghiệm vết thương cho cô ta, bác sĩ chứng thực cô ta có bị bạo lực trong hai tuần.”

“Thời gian và địa điểm cô ta bị giam cầm có chút đáng ngờ.” Lưu Tống chỉ ra.

“Quả thực là vậy. Nhưng tạm thời tôi chưa tìm ra chứng cứ cho thấy Dương Hiểu Phương nói dối. Bối cảnh và tài liệu cá nhân của cô ta toàn bộ đều là thật, lịch sử trò chuyện của cô ta với ‘Ánh sáng trong sương mù’ kia cũng lấy ra rồi, cơ bản đồng nhất với những gì cô ta khai. Nickname đó là nickname thứ hai Bồ câu đổi sau khi gia nhập ‘Tổ ưng’. Ở phía trên Bồ câu có gửi hình cho cô ta, sau đó xóa rồi.

Tình huống cô ta nói cũng giống với khẩu cung của hai tên kia. Trên người cô ta không có vết thương mới là do Băng ca dặn hai người kia không đánh bọn họ nữa, lúc giao hàng nhìn không đẹp. Băng ca nói đưa hai món hàng, nhưng thiếu một, hai tên tay chân kia tự đi tìm, sau khi hoàn thành sẽ dẫn bọn họ đến bến tàu làm ăn. Hai tên tay chân kia không phải lần đầu làm chuyện này, bọn họ chuyên ra tay với người mới, trước kia cũng đã thành công hai lần rồi. Không có ai báo cảnh sát, không ai truy cứu. Cho nên lần này cũng như thế.”

Lưu Tống hỏi: “Anh cảm thấy Bồ câu cũng bị giao nhiệm vụ như vậy? Lựa chọn mục tiêu, đưa tới địa điểm chỉ định gây tội. Kền kền muốn thử thách cậu ta, kéo cậu ta vào bùn, kiểm tra sự trung thành của cậu ta?”

“Rất có thể.” Quý Dũng Quân nói: “Tôi chỉ có thể nói, rất có thể. Nếu là như thế cũng giải thích được vì sao Dương Hiểu Phương bị giam thời gian dài như vậy. Người Kền kền muốn tra tấn không phải Dương Hiểu Phương mà là Bồ câu.”

Lưu Tống không nói lời nào. Quý Dũng Quân cũng trầm mặc.

Mãi một lúc sau Quý Dũng Quân mới nói: “Theo manh mối chúng ta có được hiện giờ, những đàn anh tầm trung của Tổ ưng đều tóc húi cua, ngũ quan cân đối, trẻ tuổi, khỏe mạnh, thân hình giống nhau. Trong lúc bọn họ hành động, chỉ cần mặc cùng áo đen, che mặt, cấp dưới trong nội bộ tổ chức cũng khó lòng phân biệt là ai. Kền kền đặc biệt thích lựa chọn người trẻ cho nhóm quản lý trung cấp cũng là một biểu hiện cho thấy tính chặt chẽ đặc biệt của tổ chức bọn chúng. Người chúng ta bắt được, rất nhiều người đều không thể giải thích rõ rốt cuộc có bao nhiêu người trong nhóm này. Anh này anh kia, tất cả đều là biệt danh.”

Lưu Tống hiểu ý ông, Bồ câu ở trong nhóm người này áp lực cực kỳ lớn. Muốn trổ hết tài năng thực sự quá gian nan.

“Bồ câu là tự tôi tuyển ra. Trẻ tuổi, thông minh, ương ngạnh, chịu đựng gian khổ rất giỏi. Ngoại hình và tâm lý đều cực kỳ tốt. Điểm số khảo hạch của cậu ấy là cao nhất.” Trong đầu Quý Dũng Quân hiện ra bộ dáng dũng cảm không sợ, tinh thần phấn chấn hai năm trước của Bồ câu. “Tôi hỏi cậu ấy, cậu biết nhiệm vụ này là gì không? Cậu ấy nói biết, vào địa ngục bắt quỷ.”

Lưu Tống cúi thấp đầu, có chút xúc động.

“Tôi hỏi cậu ấy, cậu có sợ không? Cậu ấy nói có một chút. Vì cậu ấy phải ngụy trang thành quỷ thì mới bắt được quỷ.”

Lưu Tống khẽ cắn môi, trong lòng như có một tảng đá đè nặng. Nhân viên cảnh sát làm nội ứng thật sự vô cùng gian nan, nguy hiểm, đau khổ, sợ hãi, vượt xa tưởng tượng của người thường.

“Cậu ấy nói nếu như ngụy trang lâu quá có khả năng biến thành thật. Nếu như xảy ra tình huống như vậy, cậu ấy hi vọng tôi có thể kịp thời ngăn cản cậu ấy.” Quý Dũng Quân nhìn chằm chằm nơi xa, bây giờ cao ốc ở thành phố quá nhiều, chỉ ở góc này mới có thể nhìn thấy một chút đường chân trời từ khe hở giữa hai tòa nhà.

Tuy chỉ có thể nhìn được một góc, nhưng ông biết, đó là sự tồn tại hùng vĩ không giới hạn.

“Trong lòng tôi cực kỳ tin tưởng cậu ấy. Tin tưởng thanh niên ban đầu nói chuyện với tôi như vậy. Thậm chí lúc cậu ấy thảo luận ám ngữ còn nói đùa rằng, chọn món giao hàng, tôm cay mặt quỷ liền không chịu được rồi.” Quý Dũng Quân im lặng rất lâu sau đó, thở ra một hơi. “Cậu ấy không thích ăn cay. Cậu ấy không cho tôi phát ra ám ngữ như vậy, nhưng bây giờ bất kể là tình huống gì, cũng nên kêu cậu ấy quay về rồi.”

“Ám ngữ báo quay về là gì?”

“Vì kinh doanh không tốt, cửa hàng đóng cửa, cảm ơn quý khách hàng và bạn bè đã ủng hộ. Chúc mọi người sức khỏe và vui vẻ.” Quý Dũng Quân quay đầu nhìn Lưu Tống: “Tôi đã nhắn đi rồi. Hôm nay còn gửi đi năm lệnh truy nã, trong đó có cậu ấy. Cậu ấy biết tình hình hiện tại như thế nào, hẳn sẽ quay về tự thú. Lão Lưu, tôi đưa cậu ấy trở về, anh tìm ra nội gián.”

———–

Cuối cùng Nghê Lam chốt lại công việc cần chốt ở chỗ Thiệu Gia Kỳ, sau đó cô lê chân bước tới văn phòng Lam Diệu Dương.

Trong văn phòng chỉ có một mình Lam Diệu Dương.

“Tan ca được chưa?” Nghê Lam hỏi.

Lam Diệu Dương ngoắc cô vào: “Em qua đây, đúng lúc muốn tìm em.”

Nghê Lam đi qua nhìn, Lam Diệu Dương đang nghiên cứu lại bản đồ đường Hòa Bình. Tổng giám đốc, anh đúng là không làm việc đàng hoàng, gia đình còn trông chờ anh kiếm tiền nuôi đây.

“Anh nghĩ lại hôm đó vẫn cảm thấy có gì không ổn.”

“Chỗ nào không ổn?”

“Liễu Vân nhận nhầm người đúng không?”

“Đúng.”

“Nhưng Dương Hiểu Phương quả thực giống Trần Hân, giống bảy tám phần.”

Nghê Lam có phần không rõ: “Vậy thì sao?”

“Liễu Vân nhìn thấy một người dáng dấp cực kỳ giống con gái bà ấy, tại sao tất cả hình ảnh giám sát trong chương trình phân tích của em lại không nhận ra?”

Nghê Lam ngẩn người.

Lam Diệu Dương lấy ra bản đồ đường đi: “Chỗ này, chỗ này, chỗ cửa hàng này, chỗ này…” Anh chỉ ra từng vị trí camera, “Mấy camera ở đường phố cũ này có rất nhiều góc chết, nhưng nếu Dương Hiểu Phương di chuyển bình thường, cho dù là ngồi xe buýt, hay đi tàu điện, hay đi taxi, đúng rồi, cô ta nói cô ta không có tiền, chúng ta loại trừ trường hợp cô ta đi taxi…”

“Cô ta đi taxi tới đầu hẻm thì Liễu Vân cũng không thấy được cô ta.”

“Đúng.” Lam Diệu Dương đánh dấu vòng tròn các điểm cho Nghê Lam xem, “Trạm xe buýt chỗ này, trạm xe lửa chỗ này, cứ cho là cô ta đi bộ hoặc đi xe đạp mấy cây số, camera em điều tra trong những phạm vi này tại sao không quay được một chút nào.”

Nghê Lam im lặng.

“Chương trình của em phải khớp trăm phần trăm mới chạy sao?”

Nghê Lam lắc đầu: “Dù có mờ cũng bắt được. Anh nói đúng, lúc tìm không ra chúng ta cho rằng bà ấy nhìn nhầm, nhưng thực ra không phải vậy.”

Cô nhìn Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương nhún vai: “Anh không có ý gì khác, chỉ đột nhiên nghĩ tới thôi, cảm thấy có chút kỳ quái.”

Trong lúc đi làm lại ngồi nghiên cứu mấy tài liệu này còn nói không có ý gì khác. Hừ, anh thanh niên à, lòng hiếu kỳ không nên có nhiều.

“Quay về phòng làm việc đi, em chỉnh lại chương trình một lần nữa.” Nghê Lam cảm thấy việc này thú vị.

“Ok.” Lam Diệu Dương hứng chí thu thập đồ đạc.

Cục cảnh sát thành phố.

Âu Dương Duệ nghe cấp dưới báo cáo. Tài liệu phía tỉnh gửi tới cùng yêu cầu hỗ trợ điều tra đã sắp xếp ổn thỏa. Phải điều tra khu vực hoạt động mấy tên lưu manh kia thường không tới, Băng ca là người như vậy mà lưu manh ở mấy đường phố đó cũng chưa từng nghe tới, cần cảnh sát ở các khu vực khác hỗ trợ điều tra.

Những tình huống thế này rất thường thấy, Âu Dương Duệ cũng không suy nghĩ gì. Sắp xếp công việc thỏa đáng theo dõi sát là được. Nhưng anh vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, đồng nghiệp nói dữ liệu camera từ cảnh sát giao thông và đơn vị liên quan khác đều không tìm thấy A Quang, Băng ca hay bất kỳ kẻ nào trong danh sách truy nã.

Hôm nay Âu Dương Duệ vô cùng bận rộn, tăng ca buổi tối xong, lúc anh lái xe về nhà lại nghĩ tới việc này, anh quay đầu xe về đường Hòa Bình.

Đường Hòa Bình không có cửa hàng gì, tòa nhà cũ tương đối nhiều cho nên cuộc sống về đêm cũng không tính là náo nhiệt. Âu Dương Duệ đi từ đầu đường đến cuối phố, đi qua hành lang sáng đèn, qua biển hiệu xe buýt, còn có siêu thị nhỏ ở mặt tiền tòa nhà cũ mở cửa.

Có rất nhiều góc chết của camera, nhưng không chụp được một tấm hình nào thì quả thật hơi lạ.

Âu Dương Duệ gọi điện thoại cho Quý Dũng Quân, nói lại tình huống một lần, nói ra suy nghĩ của mình.

“Bọn chúng không thể biến mất không tăm hơi, tại sao tất cả mọi người có thể tránh được camera trên hai con đường này. Ngay cả camera giao thông cũng tránh được? Quý đội, có thể nào bọn đang ở khu lân cận? Không cần đi vào góc chết camera của con đường này cũng có thể ra vào tòa nhà. Đây là nguyên nhân bọn họ lựa chọn địa điểm này. Cứ cho là người thuê nhà bị cảnh sát bắt lập biên bản, nhưng chỉ cần không có chuyện xảy ra, Dương Hiểu Phương không chạy trốn, bọn họ sẽ thành công chuyển người đi, như vậy địa điểm này đối với bọn họ vẫn là thuận tiện khống chế nhất.”

Quý Dũng Quân vừa mới lái xe ra khỏi bãi đỗ xe cục cảnh sát tỉnh không xa. Ông quá mệt mỏi, cần về nhà ngủ một giấc thật ngon. Mệt mỏi khiến ông phản ứng chậm một chút, ông hơi sững sờ, sau đó đã hiểu.

Bên này, Âu Dương Duệ nghe tiếng nhắc có cuộc gọi tới, anh nhìn một chút, là Lam Diệu Dương.

Âu Dương Duệ không để ý tới cuộc gọi này, cũng không thấy Quý Dũng Quân nói gì, liền bổ sung: “Chỉ là trực giác của tôi, còn cần phải kiểm chứng.”

“Chúng ta gặp mặt đi.” Quý Dũng Quân nói: “Cậu ở đâu?”