Máu Liễu Vân phun ra ngoài, bà ta đổ gục xuống đất.
Mấy nhân viên cảnh sát gần bà nhất xông tới.
Một người nhanh chóng đá văng con dao trên tay bà, một người giữ chặt vết thương trên cổ bà muốn cầm máu.
Nhưng chẳng có ích gì.
Bà ta cắt chuẩn vào động mạch, căn bản không thể cầm máu.
Viên Bằng Hải bước nhanh qua.
Liễu Vân từ từ nhắm mắt lại.
Nhân viên cấp cứu vẫn đang chờ lệnh ở cách đó không xa nhận được mệnh lệnh, xách túi cứu thương nhanh chóng chạy tới.
Một nhân viên cảnh sát lắc đầu với Viên Bằng Hải, thể hiện Liễu Vân không được rồi.
Viên Bằng Hải nhìn Liễu Vân, tâm tình phức tạp.
Bến tàu vận chuyển hàng Sa Giang.
Lúc Âu Dương Duệ chạy đến cục cảnh sát lân cận thì cảnh sát đã đến hiện trường rồi, người phụ trách bến tàu đã kiểm tra tình huống thuyền chở hàng theo yêu cầu của cảnh sát, yêu cầu tạm dừng tất cả tàu xuất hành.
Ngay lúc Âu Dương Duệ nói chuyện với người phụ trách bến tàu thì đột nhiên nhận được báo cáo của nhân viên cảnh sát, lúc bọn họ điều tra phát hiện một chiếc tàu có tên ‘Khải Minh’ có biểu hiện bất thường.
Cửa khoang không mở, không tiếp nhận điều tra.
Âu Dương Duệ xác nhận vị trí tàu Khải Minh với người phụ trách bến tàu, mọi người lái xe chạy tới.
Còn chưa tới nơi, Âu Dương Duệ lại nhận được điện thoại.
Phát hiện ra Khưu Tự trên tàu Khải Minh.
Khưu Tự bắt cóc con tin, cũng nổ súng về phía cảnh sát.
Hai cảnh sát bị thương, đã triệt hạ tàu.
Nhân viên cảnh sát lân cận đang nhanh chóng chạy tới chi viện.
Âu Dương Duệ nhanh chóng liên lạc với đội trưởng đặc công Hoàng Nhạc, Hoàng Nhạc đưa đội viên tới.
Anh nhận được vị trí tàu Khải Minh và bản đồ bến tàu do Âu Dương Duệ gửi, nhận tin lập tức bố trí.
Âu Dương Duệ gọi điện thoại cho Lưu Tống, nói cho ông biết tình huống hiện tại của bến tàu.
Lưu Tống nói: “Vừa rồi tôi đưa thông tin giả, hỏi lại vấn đề, Lâm Nguyệt liền phát hiện ra không đúng.
Bây giờ bà ta không chịu nói gì hết.
Tôi sẽ tiếp tục hỏi.”
“Được.” Âu Dương Duệ cúp điện thoại.
Xe của anh rốt cuộc tới phía trước tàu Khải Minh.
Khưu Tự trên boong tàu, có thùng hàng làm vật che chắn, anh ta ghìm một cậu thiếu niên nhỏ gầy, chĩa súng vào đầu thiếu niên kia.
Trên người thiếu niên kia có máu, vẻ mặt hoảng sợ.
Trong đội đặc công của Hoàng Nhạc có hai người cầm tấm chắn ở dưới tàu muốn đi lên, Khưu Tự lớn tiếng uy hϊếp, nắm chặt cổ người kia.
Con tin không thở nổi, mặt gồng đến đỏ bừng.
Hai đặc công kia lùi về sau một chút, lúc này Khưu Tự mới nới lỏng cổ con tin.
“Con tin đó là ai?” Âu Dương Duệ hỏi cảnh sát hiện trường.
“Con của thuyền trưởng.” Cảnh sát nói, “Bây giờ thuyền trưởng còn trong khoang tàu.”
“Hoàng đội.” Âu Dương Duệ vội vàng chào hỏi Hoàng Nhạc.
“Đã biết rồi, tàu này có thể lái đi bất kỳ lúc nào.” Hoàng Nhạc trả lời, bọn họ đang chạy vội, kiếm chỗ bắn tỉa.
“Khưu Tự.” Âu Dương Duệ cầm chiếc loa khuếch đại kêu gọi Khưu Tự đầu hàng: “Mọi thứ đã kết thúc rồi.
Anh đừng làm chuyện điên rồ.
Chúng tôi đã bắt được Lâm Nguyệt, bắt được Liễu Vân, còn có A Quan.
Tất cả đều bị bắt.
Anh trốn không nổi đâu, muốn dựa vào chỗ hiểm yếu để chống lại, việc này không ích lợi gì với anh hết.”
“Cút ngay!” Khưu Tự rống lớn, sau đó hét lên với máy bộ đàm bên cạnh, “Lái tàu!”
Cậu con tin thiếu niên kia khóc lớn.
Tàu hàng ù ù khởi động.
Âu Dương Duệ tiếp tục thuyết phục: “Khưu Tự, đừng làm chuyện điên rồ.
Anh không đi được đâu.
Thả con tin đi, dừng tàu lại.” Anh quay đầu hỏi nhân viên cảnh sát: “Có thể liên lạc với thuyền trưởng không?”
Nhân viên cảnh sát lắc đầu: “Thuyền trưởng thấy con trai bị bắt cóc liền nghe Khưu Tự chạy lên phòng điều khiển trên buồng nhỏ rồi, ông ấy không nghe chúng ta, đồng ý lái tàu cho Khưu Tự.”
Âu Dương Duệ cau mày, tiếp tục kêu gọi đầu hàng: “Khưu Tự, chúng ta nói chuyện đi.
Anh không đi nổi đâu.
Chúng ta nói chuyện một chút.”
Mục tiêu của Hoàng Nhạc là mái lầu ba chỗ quản lý bến tàu.
Hai đội viên khác của anh ở trên trục cần cẩu của một tòa nhà ở một hướng khác.
“Bắn tỉa số hai vào chỗ.” Đội viên báo cáo trong tần số truyền tin, “Tàu đã khởi động.
Hàng hóa chắn rồi, không có tầm ngắm.”
Trâu Úy chạy nhanh theo đội trưởng Hoàng Nhạc, nhanh chóng tìm vị trí phía sau hai người trên lầu.
Trâu Úy giơ súng, Hoàng Nhạc nhanh chóng quỳ xuống đất, anh cầm súng nhìn qua ống nhắm tìm mục tiêu, Trâu Úy quỳ một gối xuống lấy ống nhòm quan sát.
Trâu Úy báo tốc độ gió, vị trí tọa độ, chờ tin tức, Hoàng Nhạc bình ổn hơi thở, nói khẽ: “Tôi thấy rồi.”
Chữ thập trong ống nhắm nhắm chuẩn vào người Khưu Tự.
Âu Dương Duệ kêu người phụ trách bến tàu sắp xếp tàu nhỏ để chuẩn bị truy đuổi, lại thông báo cảnh sát đường thủy.
Máy bay trực thăng cũng được điều tới.
Tàu chưa chạy xa, chỉ chạy tới giữa sông thì dừng lại.
Thuyền trưởng ra khỏi khoang điều khiển, tranh chấp kịch liệt với Khưu Tự gì đó.
Xem ra ông ta muốn Khưu Tự trước thả người ở chỗ này.
Khưu Tự quơ súng, ghìm thiếu niên trong tay.
Hoàng Nhạc bình tĩnh cầm súng, tay rất chắc.
Ở góc độ này của anh thấy rất rõ bóng dáng Khưu Tự.
Phía sau Khưu Tự là sông, bên bờ sông là tòa nhà mọc san sát.
Đô thị lớn bây giờ có quá nhiều tòa nhà, nhiều đến mức chắn cả đường chân trời.
Nhưng ở góc độ này lại nhìn thấy bầu trời xanh thẳm giữa hai tòa nhà, bầu trời đầy mây như lông vũ trắng.
Khưu Tự lớn tiếng chửi, đột nhiên, thiếu niên ra sức thoát ra, chạy về phía thuyền trưởng.
Khưu Tự không chút do dự, giơ súng về phía bọn họ…
Hoàng Nhạc bóp cò.
Viên đạn xuyên không bay đi.
Khưu Tự ngã xuống.
Thiếu niên lao vào lòng thuyền trưởng, thuyền trưởng bảo vệ con trai.
Hai người giật mình trừng mắt nhìn Khưu Tự.
Trâu Úy vẫn đang nhìn bằng ống nhòm: “Trúng rồi.”
“Trúng rồi.” Hoàng Nhạc nói với Âu Dương Duệ.
Anh đứng lên, thu súng lại.
Âu Dương Duệ dùng thuyền nhỏ dẫn người lên thuyền.
Trong trạm quản lý đường cao tốc, môi Lâm Nguyệt run rẩy, cuối cùng rơi nước mắt: “Được rồi, tôi nói.
Tôi nói.
Liễu Vân với tôi hùn vốn làm ăn, tôi giúp chị ấy thăm dò tin tức trong trấn.
A Sinh là con tôi, nó là con tôi.
Con gái tôi bị bệnh, nhà họ Trần mặc kệ, trong thôn không có ai quan tâm, nhìn nó bệnh chết.
A Sinh và tôi đều hận, không có người chăm sóc chúng tôi.
Chúng tôi thiếu tiền, quá thiếu rồi.
Liễu Vân đối với chúng tôi rất tốt.
A Sinh theo chị ấy đi làm, chị ấy cho A Sinh mọi thứ.
Tuổi tác chúng tôi đều lớn rồi, cũng phải có người nối nghiệp.
Khưu Tự là thân phận giả, đã sửa tuổi.
Thật đó.
Nó là con tôi, anh để tôi liên lạc với nó, tôi khuyên nó tự thú.
Liễu Vân không muốn đi, chị ấy buông không được, chị ấy muốn giải quyết hết mọi thứ.
Chị ấy để tôi với A Sinh đi.
Để tôi liên lạc với A Sinh, tôi khuyên nó tự thú.”
Lưu Tống gọi điện cho Âu Dương Duệ.
Âu Dương Duệ ngồi xổm bên cạnh Khưu Tự xem xét tình hình của anh ta, kỹ thuật bắn súng của Hoàng Nhạc rất chuẩn, một phát mất mạng.
Điện thoại di động vang, anh nghe máy, nghe Lưu Tống nói xong, anh thở dài: “Không kịp rồi.”
Chợ đầu mối nông sản.
Vết thương của Hàn Châu được xử lý khẩn cấp, được truyền dịch, đặt lên xe đẩy.
“Bà ta sao rồi?” Hàn Châu không thể nhìn thấy tình huống của Liễu Vân.
“Bà ta tự sát rồi.” Nghê Lam nói cho anh biết.
Hàn Châu im lặng một hồi: “Cũng tốt.
Bà ta vẫn luôn bị giam giữ, bất kể người khác là lão đại hay bà ta là lão đại của người khác, bà ta cũng đang bị nhốt.
Nếu tôi là bà ta, tôi cũng không muốn quãng đời còn lại bị nhốt nữa.”
“Còn nói sao, thật gan lì.” Nghê Lam khen Liễu Vân.
Từ Cương vừa lúc đi lại, nhìn hai người này.
Anh còn tính buông một câu đáng tiếc Liễu Vân không thể tiếp nhận trừng phạt của pháp luật, mà nhìn hai người này, chắc chắn không thể nói chuyện được.
Hàn Châu và Nghê Lam đều quay sang nhìn.
Từ Cương nghiêm túc nói: “Lam Diệu Dương đang ở bên ngoài.”
Nghê Lam xoay người chạy: “Tôi đi trước đây.”
Hàn Châu cũng được nhân viên cấp cứu đẩy đi, xe cứu thương đang chờ anh ở cửa.
Tầng hầm khu chợ vì vụ nổ mà cháy không ít đèn, vài cái chớp tắt lóe lên.
Có đoạn mờ mờ, trong không khí còn có mùi thuốc súng, Hàn Châu nằm trên giường đẩy nhìn lên trần nhà, cảm thấy bầu không khí ngột ngạt, anh nhắm mắt lại, mất máu khiến anh suy yếu, rất nhanh anh trở nên mơ hồ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Hàn Châu cảm giác chỉ vừa nhắm mắt mà thôi, anh nghe thấy cảnh sát hộ tống mình báo cáo: “Trung tâm chỉ huy, Bồ câu trở về địa điểm xuất phát.
Bồ câu trở về địa điểm xuất phát.
Lặp lại, Bồ câu trở về địa điểm xuất phát.”
Lòng Hàn Châu chấn động, lập tức tỉnh táo.
Anh mở mắt.
Ánh sáng tràn vào trong nháy mắt, ánh nắng vây quanh anh, thì ra anh đã ra tới.
Hàn Châu xoay đầu, nhìn thấy Nghê Lam cười lớn nhảy vào lòng Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương đưa tay ôm lấy cô.
Không có chút hình tượng nào hết.
Hàn Châu chẳng muốn nhìn.
Rốt cuộc bọn họ có biết mình là người của công chúng không.
Hàn Châu được đẩy lên xe cứu thương.
Nhân viên cấp cứu liên lạc với bệnh viện, giải thích tình trạng của anh, sắp xếp phòng giải phẫu.
Nhân viên cảnh sát bên cạnh cũng báo cáo hành trình.
Có hơi ồn ào.
Hàn Châu cười cười.
Anh, trở về xuất phát điểm rồi.
Bốn tháng sau.
Hàn Châu xem TV.
Trên TV đang chiếu ‘Chúng ta khiêu vũ đi’ mùa 1.
Trên màn hình chiếu tới cảnh Nghê Lam ăn vạ, cô đang nằm sấp trên sàn phòng tập hai mươi phút.
Màn hình có hiệu ứng cái đồng hồ, tua nhanh thời gian.
“Nghê Lam.” Huấn luyện viên nhảy đang khích lệ cô: “Suy nghĩ một chút dự tính ban đầu cô tới tiết mục, trở lại lúc cô đưa ra quyết định, tự hỏi mình vì sao lại tới.”
“Không cần hỏi.” Nghê Lam đáp: “Tôi cứ cho bà ta thẳng một quyền.”
Hàn Châu bật cười.
Một người bạn tù hỏi anh: “Anh thích Nghê Lam à?”
“Ừm.” Hàn Châu gật đầu: “Coi là antifan đi.”
Bên ngoài có giám ngục gọi dãy số của Hàn Châu: “Có người tới thăm.”
Hàn Châu ra tới, lười biếng nói: “Cô ấy không phải bạn gái tôi.”
Giám ngục kia cười cười: “Tôi biết.”
Tới thăm Hàn Châu chỉ có Tiểu Hồng, à, bây giờ cô đã dùng lại tên thật là Phương Ngữ.
Phương Ngữ bây giờ làm công bên văn phòng Nhị Lam Thần, làm trợ lý cho Nghê Lam.
Công việc của cô là ra ngoài cùng Nghê Lam, nghe người quản lý của Nghê Lam chửi Nghê Lam, còn có, đi học.
Phương Ngữ tới thăm lúc nào cũng nói cô là bạn gái Hàn Châu, Hàn Châu luôn phủ nhận, nhưng mỗi lần Phương Ngữ tới anh đều đi gặp rất nhanh, khóe miệng còn mỉm cười.
Lần này cũng vậy.
Nhưng lúc Hàn Châu ra tới phòng thăm thì nụ cười cứng lại.
Thật sự không phải Phương Ngữ.
Âu Dương Duệ.
Anh còn dẫn theo một người đàn ông mặc thường phục khác, vừa nhìn cũng là một cảnh sát.
Đã lâu không gặp
Sau vụ án Tổ Ưng, Hàn Châu chưa gặp lại Âu Dương Duệ.
Vụ án Tổ Ưng đối với anh và văn phòng Nhị Lam Thần đã kết thúc rồi, nhưng cảnh sát còn rất nhiều việc muốn điều tra.
Không nghĩ tới bây giờ lại gặp mặt ở đây.
“Có chuyện gì không?” Hàn Châu hỏi.
Âu Dương Duệ hắng giọng: “Có chuyện, muốn tìm anh hỗ trợ.”
“Anh nói đi.”
“Chúng tôi có vụ án, có đầu mối quan trọng trong nhà giam phía đông thành phố, nhưng có lẽ rất nhanh sẽ không còn nữa.
Chúng tôi cần một tội phạm chân chính trà trộn vào tìm giúp chúng tôi, thời gian rất gấp, không kịp sắp xếp người mới.
Anh có đồng ý giúp chúng tôi một lần?”
Hàn Châu cười: “Được thôi, tôi cũng sắp chán chết rồi.”
Văn phòng thám tử Nhị Lam Thần, trong phòng âm thanh hình ảnh, Phương Ngữ đang nghiêm túc lướt xem tiết mục của Nghê Lam, vừa lướt vừa cùng Thiệu Gia Kỳ thảo luận làn mưa bình luận và phản ứng cộng đồng mạng trên Weibo.
Thiệu Gia Kỳ thấy tiết mục thì nổi giận: “Ẻm thật sự muốn tấu hài hay sao chứ?”
“Không phải, sau đó Nghê Lam tiến bộ rất nhanh.” Phương Ngữ thấy bất công cho Nghê Lam: “Cô ấy chỉ nói chuyện ương ngạnh, hài hước một chút.”
Thiệu Gia Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Em là fan nên không có nghiêm túc.”
Phương Ngữ cười hì hì.
Thiệu Gia Kỳ hỏi: “Em ấy có tự xem không?”
“Cô ấy nói trước đó xấu hổ quá nên không xem.
Đợi lúc sau tất cả mọi người khen thì cô ấy mới coi.”
Thiệu Gia Kỳ: “Vậy ẻm còn có cơ hội xem sao?”
Phương Ngữ lại cười: “Có chứ.”
“Bây giờ em ấy đang làm gì đó?”
“Đang ở trên phòng làm việc với tiểu Lam tổng, đang họp với Lam tổng.”
Trong văn phòng, Lam Diệu Dương ngồi trên ghế sofa nói chuyện điện thoại với Lam Cao Nghĩa.
“Kế hoạch tiết mục cứ như vậy.
Con đã nói chuyện trước với đài truyền hình thành phố, kênh mạng rồi, chủ yếu vẫn là hướng bình thường, nhưng làm sinh động hơn một chút, để mọi người thích xem.
Loại vai này tương đối mới đối với thể loại sân khấu tương tác và rất đáng để thử.
Dạ, đúng vậy, là như thế này.
Con gửi mail cho ba rồi.
Có một số người trong nhóm các bậc tiền bối, con không tự mời được, còn phải nhờ thể diện của ba.”
Nghê Lam gối đầu lên đùi Lam Diệu Dương nằm trên ghế sofa, đang cày điện thoại.
Một hồi cô đưa điện thoại cho Lam Diệu Dương, trên màn hình là một em hotgirl sεメy, Lam Diệu Dương nhìn lướt qua, tiếp tục nói chuyện tiết mục với Lam Cao Nghĩa.
Thờ ơ với hotgirl sεメy như thế, Nghê Lam gật đầu hài lòng.
Cô tiếp tục lướt điện thoại chơi.
Một lúc sau cô lại đưa điện thoại ra, Lam Diệu Dương lại lướt một vòng, chỉ là chó con, anh lại tiếp tục nói chuyện với Lam Cao Nghĩa.
Nghê Lam kéo nhẹ áo anh, anh liền chăm chú nhìn thêm, nhỏ giọng nói: “Rất đáng yêu.”
Nghê Lam cười, cô cũng cảm thấy chú chó này cực kỳ đáng yêu.
Lam Diệu Dương sờ sờ đầu cô, anh nói dự định tương lai với Lam Cao Nghĩa, “Con sẽ điều hành Nhị Lam Thần thật tốt, đây chỉ là bước đầu tư ban đầu.
Con sẽ để Nhị Lam Thần kiếm tiền, kiếm tiền là có thể làm thêm nhiều chuyện.
Con sẽ tận dụng thật tốt tài nguyên và sức ảnh hưởng trong ngành giải trí.
Ba, Nhị Lam Thần không phải thú vui của con với Nghê Lam, nó là niềm tin của tụi con.”
Nghê Lam xoay người, ôm lấy eo Lam Diệu Dương.
Người đàn ông này thật đáng yêu nha.
Cửa lớn văn phòng Nhị Lam Thần, Tôn Triết Ngôn lau biển hiệu sáng loáng.
Bầu trời xanh như mặt kính bị mây trắng rửa qua, trơn bóng sáng ngời.
Một đám chim bồ câu trắng bay ngang trời, bóng chim vẽ thành phong cảnh.