Tiểu Hồng cứng đờ người.
Cô thử xoay người nhưng người chỉa súng sau lưng cô lại quát: “Đừng nhúc nhích!”
“A Sinh?” Tiểu Hồng không bị quát sợ, cô xoay người lại, đối diện với ánh mắt A Sinh: “Sao anh lại ở đây?”
“Tới nhìn bộ mặt thật của cô một chút.” A Sinh cười lạnh một tiếng, khẽ cúi người giật lấy điện thoại trên tay cô.
Anh ta bấm sáng màn hình, giao diện hiện lên điền mật mã vào.
A Sinh đưa điện thoại tới trước mặt Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng nhìn một chút, không nhúc nhích.
A Sinh đạp một cước về phía Tiểu Hồng, đá trúng vào xương hông cô.
Tiểu Hồng kêu đau đớn một tiếng, bị đạp lùi ra sau mấy bước, lưng sau đυ.ng vào cạnh bàn trang điểm.
Một trận loảng xoảng vang lên, chai lọ trên bàn đổ xuống không ít.
Tiểu Hồng bị đau quỳ xuống đất, cô cắn chặt môi, ôm chặt eo mình.
A Sinh tiến tới mấy bước.
Anh ta lần nữa chỉa súng vào đầu Tiểu Hồng quát, “Mở ra.”
Tiểu Hồng hít vào mấy hơi, cắn răng nói: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi kêu cô mở điện thoại ra.
Đừng ép tôi gϊếŧ cô.” A Sinh dừng một chút, hạ giọng, “Bây giờ tất cả mọi người đều đi tiếp khách rồi, bên này không có người, cô thử xem tôi có dám ra tay hay không?’
Tiểu Hồng mím chặt môi, nhập mật mã vào điện thoại.
A Sinh cầm lấy điện thoại, vào lịch sử trò chuyện, sau đó anh ta đập điện thoại về phía Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng sợ hãi hô lên một tiếng, ôm đầu né.
A Sinh tiến lên vung tay cho cô một bạt tai, “Gái điếm thối tha, dám gạt tao.”
Tiểu Hồng ôm mặt kêu: “Tôi không có.”
“Dãy số mày cho tao, căn bản mày không có nghe qua.”
Tiểu Hồng ngậm miệng lại, không gì để nói.
“Ai muốn gϊếŧ chú Bồi, gϊếŧ tụi tao?” A Sinh chất vấn.
“Tôi không biết.” Tiểu Hồng nói.
A Sinh lại đạp một cước.
Tiểu Hồng ôm bụng, nước mắt trào ra, cô không dám lớn tiếng gọi, hạ giọng nói: “Tôi thật sự không biết.
Đêm đó Dũng ca gọi điện thoại cho tôi, sau đó thì không liên lạc nữa.
Điện thoại của anh ấy với chú Bồi cứ tắt suốt.
Ông chủ của chúng tôi hôm sau hỏi từng người một, hỏi tới chỗ tôi, tôi không dám nói láo.”
“Không dám nói láo?” A Sinh lại đạp cô thêm mấy cước.
Tiểu Hồng đau tới mức thở không ra hơi, nói không ra lời.
A Sinh trách móc, “Số điện thoại tao gọi cho mày là số không ai biết, mày cho số của khách nào đó, không báo cáo, ai mà biết.”
Tiểu Hồng cắn răng trừng mắt nhìn anh ta: “Ai biết anh là người nào chứ?”
A Sinh ngẩn người, một cước đạp Tiểu Hồng lăn ra: “Bớt giảo biện.”
Tiểu Hồng lăn nửa vòng, nằm ngửa xuống đất.
Cô bò lên, lau sạch nước mắt: “Vậy anh muốn thế nào? Tôi đã báo cáo rồi, tôi nhất định phải ngoan ngoãn báo cáo.
Đến lần nào tôi phải báo lần đó, anh muốn thế nào?”
A Sinh cười lạnh: “Không giả vờ nữa à? Không phải hàng mới tay chân vụng về thiếu não nữa à?”
“Đừng nói nhảm.
Nói thẳng đi, anh muốn thế nào?” Hốc mắt Tiểu Hồng vẫn đỏ, mũi cũng đỏ, nhưng thần sắc tỉnh táo.
“Anh mạo hiểm lớn như vậy chạy tới đây chỉ để đánh tôi vài lần cho hả giận sao?”
A Sinh nhìn chằm chằm cô: “Ông chủ của tụi mày là ai?”
“Không biết tên đầy đủ, chúng tôi chỉ gọi ông ấy là Giang ca.
Căn gần thang máy khu lầu phía Tây nhất, anh muốn tìm thì qua đó mà tìm ông ta.”
A Sinh tới gần Tiểu Hồng, chỉa thẳng súng vào giữa trán cô: “Tao nói là ông chủ phía sau kìa.”
“Tôi không biết.
Ông chủ tôi biết là Giang ca.
Tất cả mọi chuyện chúng tôi đều nghe ông ấy.”
A Sinh lại hỏi: “Chỗ này người ra vào nhiều, mày có nghe phong phanh chuyện gì chưa? Về chúng tao, về công ty?”
“Không có.”
“Trả lời nhanh quá rồi.” A Sinh hung dữ.
“Thật sự không có.” Tiểu Hồng nói, “Coi như những người khác có nghe nói gì, cũng sẽ không thảo luận mấy chuyện này.
Chị em chúng tôi không có ai đề cập tới chuyện này.
Về sau Giang ca gọi từng đứa từng đứa tới hỏi, mọi người lại càng không dám nhắc tới.”
“Bên trong công ty chúng ta mấy ngày nay còn có ai tới không?”
“Không có.”
A Sinh im lặng một hồi: “Giang ca của tụi mày đã hỏi những gì?”
“Thì hỏi các anh có liên lạc với chúng tôi hay không.
Mọi người biết A Dũng qua lại với tôi, cho nên Giang ca cố tình hỏi tôi về A Dũng.”
“Chú Bồi thì sao?”
“A Dũng lấy điện thoại của chú Bồi gọi, Giang ca nhìn thấy đương nhiên sẽ hỏi.”
“Ông ta biết chú Bồi còn sống, có phản ứng gì?”
Tiểu Hồng lắc đầu: “Không có phản ứng gì.
Ông ấy muốn tìm thấy bọn họ.”
“Tìm xong sau đó muốn làm gì?”
“Không biết.”
“Cảnh sát có tới đây không?”
“Không biết, không nghe nói gì.” Tiểu Hồng mím chặt miệng, “Đã mấy ngày nay tôi không rời Kim Khổng Tước rồi.
Không phải ở phòng bao riêng thì ở phòng tôi.
Có chuyện gì cũng sẽ không có ai báo cho tôi biết.”
A Sinh nhìn cô chằm chằm, quan sát ánh mắt cô.
Tiểu Hồng rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm chân mình.
“Nếu A Dũng liên lạc với mày,” Giọng A Sinh lộ ra sự độc ác, “Mày có thể báo cho Giang ca, nhưng đừng quên nói số của nó cho tao biết.”
Tiểu Hồng cắn cắn môi.
“Đã nghe chưa!” A Sinh quát.
Tiểu Hồng cuống quít gật đầu.
“Đừng tưởng có thể giở trò gì, tao với A Dũng đều rõ mày là thể loại gì.” A Sinh nghiến răng nghiến lợi, “Nếu như tao không liên lạc được với A Dũng trước Giang ca, tao sẽ quay lại đập mày.”
Tiểu Hồng không nhúc nhích, không dám ngẩng đầu nhìn A Sinh, toàn thân co lại.
A Sinh nhìn chằm chằm cô, từ từ lùi lại, lùi tới bên cửa sổ.
Một cơn gió thổi qua, thổi bay màn cửa.
Cửa sổ mở rộng, A Sinh đẩy màn cửa ra, găm súng vào thắt lưng sau, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Hồng nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, vừa nhìn thì thấy A Sinh đã biến mất ở cửa sổ.
Màn cửa lung lay, lay động một hồi thì yên tĩnh lại.
Tiểu Hồng đi đến bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Chỗ này là lầu hai, bên ngoài có một cái bệ cửa nhỏ, đi qua nữa là một cái ống thoát nước nhỏ.
Tiểu Hồng xem một vòng, không thấy có động tĩnh gì, dường như A Sinh bỏ trốn rất thuận lợi.
Tiểu Hồng đóng cửa sổ lại, lúc này cô cẩn thận kiểm tra khóa cửa sổ, xác nhận đã khóa chặt.
Sau đó cô kéo màn cửa vào, ngồi trên ghế sofa nhỏ trước bàn trang điểm
Cô co cả người trên ghế, vùi đầu vào đầu gối.
Một lát sau cô nhảy dựng lên, tìm lấy điện thoại của mình, gọi đi.
“Giang ca, A Sinh sẽ không tới chỗ kia đâu.
Anh ta vừa phục kích em ở phòng em, vừa mới chạy rồi.
Điện thoại lần trước là anh ta đang thử thăm dò em.”
Cô dừng một chút, nghe đối phương tra hỏi, sau đó đáp: “Ừm, anh ta từ cửa sổ chạy mất.”
A Sinh theo đường ống tuột xuống lầu, anh ta né bảo vệ, chạy ra khỏi tòa nhà phía sau Kim Khổng Tước, xuyên qua dải cây xanh, đi bộ trên đường cái.
Anh ta quan sát chung quanh một chút, sau đó đi về phía tay phải.
Vừa đi vừa trùm mũ áo lên.
Anh ta không chú ý tới, lúc anh ta ra khỏi sân sau Kim Khổng Tước, có người đã chụp tách tách anh ta mấy tấm hình.
Âu Dương Duệ vừa đến nhà không lâu đã nhận được điện thoại của Lôi Tinh Hà, nhân viên cảnh sát được Âu Dương Duệ phái đi theo dõi Tiểu Hồng.
Tiểu tổ của bọn họ đang ở bên ngoài Kim Khổng Tước thì nhìn thấy A Sinh leo ra khỏi tường căn phòng nhỏ.
“Chắc chắn là anh ta?” Âu Dương Duệ hỏi.
“Đúng vậy.
Chụp được ngay mặt rồi.” Lôi Tinh Hà gửi ảnh chụp A Sinh tại hiện trường qua.
“Bắt không?”
Âu Dương Duệ nghĩ ngợi: “Tạm thời đừng hành động gì, đi theo anh ta, theo sát, tôi sẽ cho người chi viện các cậu.”
Lôi Tinh Hà đáp lại, cúp điện thoại.
Một lúc sau, Lôi Tinh Hà lại gọi điện thoại báo cáo.
A Sinh đi bộ qua một con đường, sau đó bắt taxi đi.
Anh gửi loại xe và biển số xe taxi A Sinh đi cùng với ảnh chụp.
Âu Dương Duệ chuyển những ảnh chụp này cho Nghê Lam, sau đó anh gọi cho Nghê Lam.
Bọn họ đang lo Hàn Châu bất động.
Lần này bên kia người một nhà đâm người một nhà, liền xem Hàn Châu phản ứng thế nào.
Hàn Châu dựa vào đầu giường xem TV, nhàm chán đến mơ mơ màng màng ngủ gật.
Điện thoại cầm trong tay, bên cạnh là một khẩu súng.
Túi hành lý không bỏ đi, xách lên là có thể đi được.
Tiếng điện thoại bất ngờ vang lên làm Hàn Châu giật mình.
Anh tỉnh dậy, nhanh chóng ngồi thẳng, quơ lấy điện thoại nhìn, là Nghê Lam.
Nghê Lam không chờ anh nghe máy đã cúp máy rồi, sau đó gửi tới mấy tấm hình.
Hàn Châu nhìn hình, thấy rõ mặt A Sinh trong ảnh, anh nhận ra chỗ kia.
Lòng anh nặng nề.
Lần này anh chủ động gọi cho Nghê Lam.
Nghê Lam bắt máy rất nhanh.
“Ai chụp?”
“Cảnh sát.” Nghê Lam.
“Anh vì kéo dài thời gian, trốn tránh, không có hành động nhỏ nào, nhưng anh em của anh thì chạy khắp nơi đây.”
Hàn Châu chửi thề.
Bên phía Nghê Lam dừng một chút, lại nói: “Vừa mới nhận được tin tức, có người đang theo dõi anh ta.”
Hàn Châu xem điện thoại, lại nhận được một tấm hình, là hình chụp một chiếc xe màu đen.
Nghê Lam nói: “Chắc là người của Kim Khổng Tước.
Xem ra bạn gái của anh không ổn rồi, không đáng tin cậy.”
“Cô ta không phải bạn gái của tôi.”
“Tại sao A Sinh lại đi tìm cô ta, bây giờ anh không có trực giác nào sao?”
Hàn Châu im lặng rất lâu không nói.
Nghê Lam nói: “Cảnh sát đã để mắt tới A Sinh rồi, anh không còn lợi thế gì nữa, đưa điện thoại của chú Bồi cho tôi đi.”
Hàn Châu không trả lời, lại nói: “Tôi phải nói chuyện với A Sinh một chút, tránh cảnh sát và Kim Khổng Tước, cô có thể giúp tôi không?”
“Kêu cảnh sát dụ người Kim Khổng Tước ra.”
“Không, không thể để cho cảnh sát biết.
Cô hỏi trực giác của tôi, là cái này.
Rất quan trọng.
Tôi phải đơn độc gặp A Sinh một lần.
Có thể làm được không?” Hàn Châu nói.
Nghê Lam im lặng một hồi, đáp: “Có thể.”