Lưu Tống dựa vào ghế ngồi, không chút sốt suột rồi.
Thật sự bọn họ cũng không thể sốt ruột nổi với chuyện này.
Một lát sau ông nghe Hàn Châu trả lời: “Tôi không làm nội ứng nổi.”
Thần kinh Lưu Tống kéo căng, ngồi thẳng dậy.
“Nội ứng là cảnh sát làm ra vẻ tội phạm lẻn vào trong tổ chức, tôi không phải.” Hàn Châu nói, anh dừng một chút: “Tôi vốn là tội phạm.”
“Anh đang cố tình tranh cãi ở đây sao?” Nghê Lam không hài lòng, Hàn Châu này lại dám mạnh miệng với Lam đáng yêu nhà cô: “Không cần biết nội ứng hay là gián điệp, xưng hô gì không quan trọng, tóm lại chính là ẩn nấp giữa bọn họ, tìm ra manh mối thông báo cho chúng tôi.”
“Tôi cũng không phải gián điệp.
Tôi không nhận tiền của mấy người.”
“Tôi còn chưa thu tiền của anh đó!” Nghê Lam trừng mắt với Hàn Châu.
Âu Dương Duệ kéo ghế ngồi xuống, kiểu thương lượng này quả thực rất giống phong cách của Nghê Lam.
Quả nhiên bọn họ là cùng một kiểu.
Lam Diệu Dương mở miệng, không chút nào bị sự lạc đề của hai người này ảnh hưởng, nói: “Quy tắc là thế này, anh nhận sự giám sát và bảo vệ của chúng tôi, chúng tôi làm việc với cảnh sát.
Trước khi vụ án này kết thúc, anh nằm trong phạm vi xác định của cảnh sát và chúng tôi, sử dụng phương thức hành động của chúng tôi.”
“Không thể như vậy.” Lam Diệu Dương còn chưa nói xong, Hàn Châu đã cắt lời anh, “Cách thức và phạm vi bên anh đồng ý là phạm vi của người bình thường, đường ranh giới có lỏng một chút, nhưng không phải kiểu ranh giới của chúng tôi.
Biết tôi vì sao lại nghi ngờ cảnh sát Hứa không? Tôi phát hiện anh ấy báo tin cho cảnh sát sớm là do tôi theo dõi anh ấy chằm chằm.
Trên người anh ấy có cảm giác bị ràng buộc.
Tôi không biết giải thích thế nào, nó là trực giác.
Người tốt giả làm người xấu, từ đầu đến cuối đều là giả dạng.
Thời gian dài sẽ bị lộ tẩy.
Giống như kiểu người có trực giác như tôi, ở trong cái nghề này quá nhiều rồi.
Tôi nghĩ các anh thật sự không hiểu chuyện tôi cần làm.
Tôi không phải tới tự thú, tôi không có ý định làm dự bị của cảnh sát Hứa, tôi không phải anh ta, tôi không có giác ngộ hay tố chất anh hùng của anh ta.
Huống hồ đánh đổi của anh hùng này vẫn là bị các anh lợi dụng xong rồi ném vào tù, tôi không có ngu như vậy.
Vậy không bằng bây giờ chui vào tù ngồi luôn cho rồi.”
Giọng nói của Hàn Châu rất nhanh, có vẻ xúc động.
Mà Lam Diệu Dương chờ anh nói xong, lúc này mới bình thản nói: “Tôi nghĩ anh nói rất rõ ràng, cảnh sát đã nghe thấy rồi.
Chi tiết cụ thể chúng tôi sẽ nói chuyện lại với bọn họ.
Nhưng những điều tôi nói hi vọng anh cũng có thể suy nghĩ thật kỹ.
Vì trước mắt năng lực cá nhân của anh không đáp ứng được nguyện vọng của anh.
Nói thẳng ra là anh muốn đổi sang một cuộc sống mới, làm một số chuyện được người khác tán thưởng, chân chính nhận được sự tôn trọng, cảm nhận được thiện ý và tự do ấm áp, nhưng anh không có năng lực này.”
Hàn Châu bị đâm thẳng vào chỗ đau, anh im lặng.
“Chuyện lúc trước anh nghĩ cũng không dám nghĩ bây giờ lại muốn làm.
Bởi vì anh cùng đường mạt lộ rồi.” Lam Diệu Dương nói tiếp, “Anh rất thẳng thắn, tôi rất thích điểm này của anh cho nên tôi cũng thẳng thắn với anh, tôi cho rằng hiện tại là cơ hội duy nhất anh có thể nếm trải cuộc sống mới.
Trong lòng anh hiểu.
Anh bị hắc đạo truy sát, bị cảnh sát truy nã, nhưng anh lại hâm mộ ánh sáng chói lóa trên người cảnh sát Hứa.
Anh để chúng tôi tìm được anh ấy, muốn trả lại ánh sáng đó cho anh ấy.
Bởi vì nếu như ngay cả anh ấy cũng không thể đạt được, anh càng không có khả năng đạt được.”
Hàn Châu mím chặt môi.
“Có được có mất, đạo lý này chắc anh hiểu.
Lúc trước anh muốn sống, muốn có cơm ăn, có phải cũng phải làm những chuyện bản thân không muốn làm.
Hiện tại cũng như vậy, anh muốn có được sự tôn trọng, anh cũng phải chịu chút ràng buộc và oan ức.
Lúc trước có thể làm được, bây giờ cũng có thể làm được.”
Lam Diệu Dương nhìn Hàn Châu, Hàn Châu cũng nhìn anh.
“Anh có ưu thế hơn so với cảnh sát Hứa.
Trong lòng anh chắc chắn cũng nghĩ vậy.
Anh ấy là giả vờ, còn anh là thật.
Cho nên chuyện anh ấy không thể làm, anh có thể làm.” Lam Diệu Dương nói.
Hàn Châu chưa tiếp xúc qua người như Lam Diệu Dương.
Có tiền, có khí thế, nhưng ánh mắt ôn hòa lại sạch sẽ.
Là một người rất mâu thuẫn.
Hàn Châu cắn răng, anh không tin người như vậy có thể hiểu được mình, nhưng nghe qua dường như có thể hiểu thật.
Anh có phần hiểu được tại sao người đàn ông này lại có thể yêu Nghê Lam.
“Anh nói anh không muốn làm kẻ ngu, lợi dụng xong thì bị ném vào tù.
Chúng tôi cũng như vậy, chúng tôi cũng không thể làm kẻ ngu, ai có thể cam đoan được trong quá trình chúng ta hợp tác, anh không có chút ý đồ xấu nào, vì lợi ích của chính mình hay của anh em, cài bẫy chúng tôi, kêu chúng tôi làm chuyện phạm pháp, dùng những thứ này để khống chế chúng tôi, kéo chúng tôi xuống bùn.
Cho nên, chấp nhận bị giám sát là tất yếu.
Mục đích giám sát của chúng tôi là bảo vệ anh và bảo vệ chính chúng tôi, việc này anh phải chấp nhận.”
Lam Diệu Dương nhìn vào mắt Hàn Châu: “Cuối cùng, tôi muốn nói rõ điểm quan trọng nhất.
Thực lực của chúng ta không ngang nhau.
Nếu như lần gặp mặt này chúng tôi thấy nói chuyện với anh không được thoải mái, anh không đáng tin, vậy kết cục là chúng tôi sẽ đưa anh thẳng tới cục cảnh sát.
Trong quá trình hợp tác sau này cũng như vậy, nếu như anh lừa gạt chúng tôi, giấu diếm sự thật, không đáng tin cậy, như vậy hợp tác giữa chúng ta sẽ dừng, chúng tôi sẽ bắt được anh đưa tới cục cảnh sát.”
Lưu Tống ngồi thẳng lưng, cảm giác tức giận vừa rồi với Lam Diệu Dương đã không còn.
Ông thừa nhận, những lời này cảnh sát nói ra và Lam Diệu Dương nói ra, cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Đối với Hàn Châu, lời của Lam Diệu Dương hẳn có sức thuyết phục hơn.
Thân phận của Lam Diệu Dương cho Hàn Châu đường hòa giải, khiến anh có thể chuyển mình.
Nhưng cục cảnh sát thì khác, cục cảnh sát đối với Hàn Châu mà nói là đường chết.
“Cho anh mười giây cân nhắc.” Lam Diệu Dương nói.
Lưu Tống và Âu Dương Duệ đều chờ đợi.
Qua mấy giây, Hàn Châu mở miệng: “Được, tôi đồng ý.”
Lưu Tống và Âu Dương Duệ cùng thở phào.
Lúc này Nghê Lam nói: “Anh cầm lấy chiếc điện thoại này, sim điện thoại tự anh chuẩn bị.
Gặp tình huống khẩn cấp thì anh ấn giữ cái nút khởi động này, giống như vậy.
Nhìn qua thì cũng giống như cầm điện thoại lên mà thôi, sẽ không bị nghi ngờ.
Mà bên chúng tôi sẽ nhận được cảnh báo.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó chúng tôi sẽ khởi động chương trình nghe lén và giám sát hình ảnh, xem tình huống mà đưa ra phản ứng.”
“Vậy làm sao tôi biết được các người phản ứng gì?” Hàn Châu hỏi.
“Nếu như anh có thể nói chuyện thì đeo tai nghe này lên.
Nhấn liên tiếp ba lần nút khởi động sẽ kết nối với hệ thống của chúng tôi.
Coi như trong điện thoại của anh không có sim thì cũng có thể nói chuyện với chúng tôi.
Nếu như không thể nói chuyện thì vẫn cứ ấn nút khởi động này, tôi sẽ biết tình cảnh của anh.
Sau đó tôi sẽ khởi động rung điện thoại, nói chuyện với anh.”
“Rung điện thoại thế nào?”
“Anh biết mật mã Morse không?” Nghê Lam hỏi, “Tôi sẽ phát độ rung để nhắn tin, anh theo nút khởi động gửi ra tin tức.”
“Mật mã gì cơ? Kiểu chấm chấm chấm đó hả? Tôi chỉ thấy trong phim thôi.” Hàn Châu đáp, “Có thể đổi cái khác không? Tôi chưa có học xong cấp ba.”
“Ò.” Nghê Lam trả lời chậm mấy nhịp, hiển nhiên có chút thất vọng.
Âu Dương Duệ nghe xong thì cười, nói với Quan Phàn, “Xem kìa, về điểm này cô ấy không thể so với chúng ta, chương trình của cô ấy không hữu dụng.”
“Tôi lăn lộn giang hồ không giống mấy người.” Hàn Châu còn muốn chửi bù một câu.
Nghê Lam không vui: “Vậy lúc anh không thể nói chuyện cũng đừng quan tâm chúng tôi phản ứng gì, tự mình tùy cơ ứng biến đi.”
Hàn Châu bật cười.
Lam Diệu Dương chen vào đúng lúc, cắt ngang mâu thuẫn có thể xảy ra.
Anh hỏi Hàn Châu: “Anh nói chú Bồi đang trong tay anh, hung thủ có khả năng mắc bẫy.
Manh mối này có thể nói cụ thể chút không? Anh có đối tượng hoài nghi nào? Anh liên lạc với ai?”
Hàn Châu nhìn máy truyền tin trong tay Lam Diệu Dương nói, “Bây giờ đang liên lạc với cảnh sát phải không? Lời chúng ta nói họ đều có thể nghe được? Vậy tôi khác gì bị cảnh sát thẩm vấn? Cái gì tôi cũng nói thì tôi không còn giá trị rồi.
Chiếc điện thoại này tôi nhận, yêu cầu giám sát của hai người, tôi nhận.
Tôi liên lạc với ai, hai người sẽ biết.”
Lưu Tống cau mày, tính cảnh giác này của Hàn Châu thật sự không phải dạng thường.
Anh tỏ thái độ như vậy cũng biểu hiện, một khi anh thấy mình bị uy hϊếp, anh khó chịu rồi thì sẽ từ chối bất kỳ lúc nào.
Dù sao vò đã mẻ không sợ sứt, anh không có gì phải kiêng dè.
“Anh có thể xuống xe bất kỳ lúc nào.” Lam Diệu Dương nói, “Nhưng tôi hi vọng trước khi rời đi, anh có thể cho chúng tôi một ít nhắc nhở.”
“Liên quan tới cái gì?”
“Dương Hiểu Phương.” Lam Diệu Dương còn nhớ rõ lời nhắn trong giao diện trò chuyện của Lưu Tống, anh muốn tranh thủ thời gian lấy manh mối cho bọn họ.
“Tôi không biết cô ta.
Cô ta có kế hoạch gì, lên án gì với A Quang tôi đều không rõ.
Nhưng tôi nhận được lệnh của chú Bồi là phải gϊếŧ cô ta là thật.
Hiện tại các anh đã tìm thấy thi thể A Quang rồi, các anh có chứng cứ là cô ta nói dối.
Cảnh sát có thể thẩm vấn cô ta.
Coi như thả cô ta ra cũng không quan trọng.
Tôi sẽ không đi gϊếŧ cô ta nữa.”
“Anh nhận lệnh đi gϊếŧ cô ta mà không điều tra gì sao?”
“Tài liệu tôi nhận được về cô ta không có gì đặc biệt.
Chú Bồi cũng không lộ ra cái gì.
Các anh thẩm tra bên các anh, tôi tìm manh mối bên tôi.
Tra được gì chúng ta lại liên lạc.” Hàn Châu nói, “Dừng xe đi, tôi xuống đây.”
“Anh đợi một chút.” Lam Diệu Dương nói, anh cầm lấy di động, kết nối trò chuyện vào kênh hệ thống với Lưu Tống và Âu Dương Duệ, anh hỏi: “Các vị cảnh sát, các anh còn có gì muốn dặn dò không?”
Hàn Châu nhìn anh chằm chằm.
Nghê Lam nhìn chằm chằm cử động của Hàn Châu.
Lưu Tống hít một hơi thật sâu, “Vẫn là giống như lúc thương lượng, để đảm bảo thân phận anh ta không bại lộ, lệnh truy nã sẽ không hủy bỏ, tự anh ta chú ý đi lại bên ngoài một chút.”
Một khi đã bị cảnh sát bắt được thì bọn họ không dễ gì thả ra.
Trong kế hoạch ban đầu của bọn họ, lần này sẽ lặng lẽ bắt Hàn Châu về, sau đó thẩm tra rõ ràng.
Nếu như Hàn Châu phối hợp, bọn họ sẽ cân nhắc thả anh ta về làm nội ứng, dù sao trước đó anh ta cũng gửi cho bọn họ tình báo quan trọng.
Nhưng bây giờ Nghê Lam và Lam Diệu Dương đã cướp người đi, tuy phát sinh chút rắc rối, nhưng cũng đã đạt được mục đích.
Lam Diệu Dương chuyển lời của Lưu Tống cho Hàn Châu.
Hàn Châu cười lạnh: “Ông đây còn chưa muốn chiếm tiện nghi này.
Không cần đặc biệt nhắc nhở.
Kẻ liều mạng như tôi, cần sống thế nào sẽ sống thế đó.”
Phía Âu Dương Duệ nói: “Nếu chú Bồi đã chết, vì để dụ rắn ra hang, chúng ta phải phối hợp giấu việc này.
Nhưng phải giao ra điện thoại của chú Bồi.
Chắc chắn anh ta đang cầm chiếc điện thoại đó, không phải anh ta đang giả vờ là chú Bồi còn sống sao?”
Lưu Tống cũng nói: “Tối hôm trước lúc anh ta thoát ra còn một đồng bọn khác, là ai?”
Lam Diệu Dương nói hai yêu cầu của cảnh sát.
Hàn Châu nói: “Tôi có thể giao điện thoại chú Bồi cho các người, nhưng phải mấy ngày nữa.
Một anh em khác đã rời đi rồi.
Anh ta sẽ không làm gì, liên quan những chuyện khác tôi không muốn nói.”
Lưu Tống lập tức hiểu ra: “Anh ta muốn lấy điện thoại của chú Bồi để đổi an toàn cho người anh em kia, anh ta đang kéo dài thời gian.”
Lam Diệu Dương cũng hiểu, nhưng anh nói: “Hôm nay cứ tạm vậy trước đi, được không?”
Lưu Tống và Âu Dương Duệ im lặng mấy giây, rốt cuộc đồng thanh: “Được rồi.”
Không thể đem thành quả hôm nay thành công cốc được, phải ổn định Hàn Châu.
Lam Diệu Dương nói với Hàn Châu: “Anh đi đi.”
Hàn Châu mở cửa xuống xe, anh đi rất nhanh, bóng người anh biến mất trong đám người rất nhanh
Nghê Lam nhìn bóng lưng anh, nói với Lam Diệu Dương: “Hy vọng anh ta có được may mắn của em.”
“Hai người các người.” Trong kênh truyền tin truyền tới giọng Âu Dương Duệ: “Lập tức qua đây cho tôi, chúng ta cần phải nói chuyện một chút.”
Lưu Tống nói: “Tôi không tham dự được, tôi phải chuẩn bị đi thẩm vấn Dương Hiểu Phương.”
Người sống nói dối rất nhanh sẽ bị người chết vạch trần.