Nghê Lam ngồi trên xe gọi điện thoại cho Lam Diệu Dương, nói cô đã tìm ra tung tích của hai số điện thoại kia, giờ đang đi về hướng đường Vi Dân.
“Chỉ có một chiếc điện thoại nhấn vào link thôi, chiếc còn lại không có động tĩnh.
Em chụp được hai người, một ông già một người trẻ, có một người khác ló mặt ra trước ống kính một chút thì rụt lại, có khả năng là anh ta nhìn lướt qua điện thoại người kia, em không thấy bộ dạng anh ta.” Nghê Lam nói: “Quỹ tích của hai chiếc điện thoại này mấy ngày nay đều không ở khu này, em nghi ngờ tối nay họ tới làm việc.
Em sẽ tra thử một chút lệnh truy nã của cảnh sát.
Anh đừng lo, em sẽ cẩn thận.”
Lý Mộc cảm thấy mình thật bội phục Lam Diệu Dương, trái tim phải kiên cường cỡ nào mới dám yêu đương với Nghê Lam chứ.
Nghê Lam cúp điện thoại, tiếp tục gõ bàn phím, khoảng cách tới đường Vi Dân càng lúc càng gần.
Lý Mộc không nhịn được hỏi: “Cô đang kiểm tra lệnh truy nã gì của cảnh sát? Là công khai trên mạng hay là người ta không cho xem, có phải cô lại hack hệ thống nhà người ta không?”
Nghê Lam không nói chuyện.
Lý Mộc lại cố ý hỏi: “Có phải chúng ta nên báo cảnh sát không?”
Nghê Lam vẫn chưa nói chuyện.
Lý Mộc cảm thấy vô nghĩa, cũng không nói chuyện nữa.
Xe từ từ đi về phía đường Vi Dân, lúc sắp tới giao lộ, Nghê Lam đột nhiên nói: “Có thể phải báo cảnh sát thật.”
“Không phải chứ, hai chữ ‘có thể’ này là có ý gì vậy?” Lý Mộc giật mình.
Thật hay giả vậy? Báo cảnh sát cái gì?
“Cô bình tĩnh một chút.” Lý Mộc bắt đầu khuyên, “Cô bị cảnh sát phát hiện phải không? Có thể kéo dài chút không? Tối mai xong chương trình đi tự thú còn kịp chứ?”
Từ Hồi: “…”
“Ông già kia trong danh sách truy nã, tôi chụp được ngay mặt ổng, rất có thể ông ta là thủ phạm chính.
Mà cũng có thể bắt được cá lớn.” Nghê Lam cau mày nhìn thông tin trên màn hình máy tính.
“Anh nói xem ông ta trong danh sách bị truy nã, còn tên trẻ tuổi kia chắc không phải ông ta.
Haiz, rốt cuộc có phải không đây.
Anh nói xem vẽ chân dung truy nã mà còn không dễ nhận ra, phát lệnh ra làm gì không biết?”
Lý Mộc: “….”
Từ Hồi: “…”
Lời cô nói người khác không hiểu nói ra làm gì vậy.
Nghê Lam lại không nói lời nào, trong xe tràn ngập không khí lo lắng.
Lý Mộc và Từ Hồi liếc nhìn nhau.
Xe tiến vào đường Vi Dân, Từ Hồi húng hắng một tiếng, lại nhìn Lý Mộc, bây giờ tiếp tục lái hay sao?
“Dừng bên kia đường đi.” Cuối cùng Nghê Lam lên tiếng.
Từ Hồi thở dài một hơi, đậu xe ven vỉa hè ở cuối đường.
Nghê Lam tiếp tục gõ máy tính, còn đeo tai nghe lên.
Cô liên lạc Tôn Triết Ngôn giúp cô lục tìm tài liệu liên quan của hai số điện thoại trên chương trình server của văn phòng thám tử.
“Bọn họ đăng ký mua thức ăn ngoài, mua qua app, địa chỉ lưu là đường Vi Dân hoặc là địa chỉ hai con đường gần đây.
Ừm, nếu không có, vậy lịch sử tin nhắn trong điện thoại của bọn họ có số mua ngoài, mua qua internet trong khu này.
Ừm, chú cấp quyền cho con đi, con thao tác từ xa nhanh hơn…”
Lý Mộc và Từ Hồi mỗi người dựa vào một bên cửa sổ xe, lại bắt đầu suy nghĩ tiêu cực.
Từ Hồi nhắn một tin cho Lý Mộc: ‘Cảm giác cuộc sống không có một chút an toàn nào, lên mạng mua đồ ăn cũng bị truy tung tích rồi.’
Lúc này Lý Mộc nhắn tin cho anh: ‘Không sao, dù sao dạng biếи ŧɦái như Nghê Lam rất ít, hơn nữa cô ta cũng sợ cảnh sát.’
‘Phải không?’ Từ Hồi thực sự không tin lắm.
‘Cô ta còn sợ Lam Diệu Dương.’
‘A, đúng.’ Lúc này Từ Hồi có chút yên tâm.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Nghê Lam gõ bàn phím cùng tiếng tin nhắn ting ting của Lý Mộc và Từ Hồi.
“Hai người đang chửi tôi ngay trước mặt có thể yên tĩnh một chút không?” Nghê Lam bỗng nhiên nói.
Điện thoại của Lý Mộc, Từ Hồi lập tức yên lặng.
Nghê Lam ngẩng đầu lên cười: “Thực ra tôi không biết hai người đang nói tôi.”
Lại còn cài bẫy bọn họ.
Lý Mộc không muốn nói chuyện với cô.
Từ Hồi cất kỹ điện thoại.
Nghê Lam cho máy tính vào balo, đeo lên lưng, “Tôi tra xong rồi, giờ đi do thám đường.”
“Không phải mới vừa nói muốn báo cảnh sát sao?” Lý Mộc vội vàng nói.
Ba chữ ‘do thám đường’ này nghe rất nguy hiểm.
“Tôi xác định tình hình một chút, báo cảnh sát cũng phải nói sự tình cho rõ ràng.”
Để phòng chuyện bất ngờ, nếu như trong nhóm cảnh sát có nội gián thì báo cảnh sát có khả năng đánh rắn động cỏ, cô phải tìm hiểu một chút, xác nhận xem trước sau báo cảnh sát có gì khác biệt không, cũng có thể cung cấp chút tham khảo phán đoán có ích cho Lưu Tống.
“Đúng, đúng.
Còn phải giải thích kỹ cô có nguồn thông tin phi pháp thế nào.” Từ Hồi nhắc nhở.
Lý Mộc lườm anh một cái.
Nghê Lam đẩy cửa xe đi xuống.
Lý Mộc vừa định nói gì với Từ Hồi, Nghê Lam đột nhiên quay đầu, Lý Mộc lập tức ngậm miệng lại.
Nghê Lam nói với bọn họ: “Nếu thấy tình huống gì không ổn, hai người nhanh chóng rời khỏi, không cần để ý tới tôi.”
Lý Mộc và Từ Hồi gật mạnh đầu.
“Đương nhiên nếu thấy tình huống gì khả nghi, có thể chụp được làm bằng chứng là tốt nhất.”
Lý Mộc: “…”
Từ Hồi: “…”
Hai người bèn nhìn Nghê Lam nhanh chóng bước về phía trước, rất nhanh đã biến mất ở chỗ ngoặt.
Từ Hồi: “Vậy gặp tình huống thì chúng ta chạy hay là chụp?”
“Vừa chụp vừa chạy chứ sao.” Lý Mộc tức giận.
“Nhưng mà đến lúc đó chúng ta không thử đi cứu cô ấy sao? Dù sao chúng ta có xe.”
Lý Mộc suy nghĩ hồi lâu: “Quả thực nan giải.
Dù sao ngày mai cô ấy còn phải lên tiết mục của chúng ta.”
Nghê Lam cẩn thận đi tới gần mục tiêu theo bản đồ chỉ dẫn trên điện thoại.
Đã tra được địa chỉ nghi ngờ.
Hai số điện thoại kia không đặt thức ăn ở khu này nhưng cô đã xâm nhập thành công hai số điện thoại kia, trong tập tin tải về có số mấy người bạn từng gọi đồ ăn ở đây, thời gian khác nhau nhưng cùng một địa chỉ.
Cho nên tám chín phần là địa chỉ kia không sai.
Nếu như đυ.ng vào ổ tội phạm, đoán chừng xung quanh sẽ có camera, sợ là chuyên nghiệp hơn một chút còn có trạm gác.
Nghê Lam rất cẩn thận.
Cô không đi thẳng tới địa chỉ kia mà đi vòng quanh, quan sát tình hình kiến trúc và địa hình xung quanh, xác nhận an toàn mới tiến lại gần một chút.
Nghê Lam tìm tới tòa nhà kia.
Nhà hai lầu, có sân trước sau.
Phía sau vườn có một cánh cửa nhỏ, trước sân có đường xe chạy.
Ngoài tường phía sân gắn một camera giám sát.
Nghê Lam đi vòng một vòng, tránh chiếc camera này, tìm tới một tòa nhà thấp ba lầu tự xây ở góc nghiêng đối diện.
Trước tòa nhà thấp có một cây đại thụ.
Nghê Lam rút dây thừng từ trong balo ra, quấn vào cây leo lên.
Cô leo lên tầng hai tòa nhà, tránh cửa sổ của gia đình này, không làm kinh động cuộc trò chuyện trong phòng, yên tĩnh lặng lẽ leo lên mái lầu ba.
Mái nhà có sân thượng, vây quanh sân thượng là tường xi măng.
Nghê Lam hóp lưng lại như mèo, men theo tường di chuyển về phía tòa nhà của ‘băng cướp’.
Cô đứng đối diện trước sân ‘băng cướp’, lặng lẽ thò đầu ra.
Năm cái camera, ban công lầu hai giống như trạm gác, cửa sân điều khiển đóng mở từ xa, cửa lớn chống trộm.
Lầu hai có hai cửa sổ, bốn cái cửa sổ lầu hai đều đóng chặt, màn cửa kéo lại nhưng đèn phòng vẫn sáng.
Trên ban công lầu hai chỉ duy nhất một người ngồi, trước mặt người kia là bàn trà, để đồ uống và một cái đĩa nhỏ, đang lướt điện thoại chơi.
Nghê Lam quan sát chi tiết sân nhỏ và căn phòng qua ống nhòm, thấy rõ bộ dạng của tên gác cửa.
Tên này không có trong lệnh truy nã.
Trong sân có năm chiếc xe, dường như xe đã tắt máy.
Nghê Lam chụp hết hình căn nhà, người, xe gửi qua cho Tôn Triết Ngôn.
Nghê Lam viết miêu tả camera và trạm gác cho Tôn Triết Ngôn, nói ông chút nữa báo cảnh sát thì nói rõ cho họ, thời điểm bọc đánh phải chú ý, không thể đánh rắn động cỏ, nhất định phải một đòn bắt hết.
Tôn Triết Ngôn trả lời lại rất nhanh: “Đã rõ.” Ông và Giang Húc Hồng ngồi trước máy tính khẩn trương chờ lệnh.
Nghê Lam bỏ ống nhòm xuống.
Tình hình camera đã rõ rồi, có phần chắc chắn có thể xâm nhập vào hệ thống của bọn họ, xem trong phòng bọn họ có lắp camera hay không, nếu như may mắn, có thể sớm nắm cụ thể số người và vũ khí của bọn họ.
Nghê Lam vừa tính lấy máy tính ra thì thấy tên canh gác kia bỗng nhiên đứng lên, hắn đi vào phòng, kéo cửa sắt chống trộm ở ban công xuống.
Nghê Lam không chắc hắn đã khóa cửa chưa, nhưng kéo cửa cho thấy trong một thời gian ngắn hắn sẽ không quay lại.
Không có người thay ca?
Nghê Lam đẩy máy tính vào trong balo, tiếp tục quan sát.
Cửa lớn tầng trệt mở ra, có một người hút thuốc đi ra.
Hắn hít hai hơi, sau đó tản bộ trong sân, chậm rãi tới chỗ đậu xe, ngồi xổm xuống.
Mới đầu Nghê Lam không thấy rõ động tác của hắn, cho đến lúc hắn tới gần chiếc xe thứ tư, lúc này Nghê Lam đã thấy rõ.
Người này đâm lủng lớp xe.
Chỉ để lại chiếc xe thứ năm.
Đó là một chiếc KIA màu trắng.
Nghê Lam nhanh chóng liếc nhìn camera trong sân, tín hiệu đèn đỏ phía trên đã tắt.
Nhưng vừa nãy cô quan sát vẫn thấy sáng.
Nghê Lam thầm cười lạnh một tiếng.
Người mình hại mình sao?
“Chú Tôn, chú gọi điện thoại cho Lưu Tống với Âu Dương, nói bọn họ sắp xếp người ngay, chỗ này hình như sắp có nội chiến rồi.”
Tôn Triết Ngôn nhanh chóng làm theo.
Nghê Lam nhìn người đâm lốp xe kia ung dung đi về lại chỗ cửa phòng, đứng ở cửa hút mấy hơi thuốc, sau đó dập tắt thuốc trên tường, đi vào phòng.
Mà thiết bị camera không sáng lên.
Không còn thời gian rồi, nhất định có chuyện.
Bất luận thế nào, tên ‘ma quỷ’ kia vẫn là nội ứng cảnh sát, cô không thể để anh ta xảy ra chuyện.
Dùng phương pháp loại trừ, anh ta hẳn là người không bấm vào link virus kia.
Nghê Lam vừa quan sát căn phòng kia vừa nói: “Chú Tôn, giúp con gọi số đuôi 82 kia.”
‘Tút…’
Rất nhanh, Nghê Lam đã nghe tiếng bấm số vang lên trong tai.
—————-
Lý Mộc cùng Từ Hồi nhìn hình ảnh Nghê Lam biến mất, hai người nhiều chuyện vài câu, cuối cùng vẫn quyết định chờ Nghê Lam một lúc.
Bọn họ đậu xe ở chỗ này rất tốt, trong bóng râm, lại ở ngay cuối dãy đậu xe, lúc muốn bỏ chạy cũng thuận tiện, lại gần giao lộ, tầm nhìn tốt.
Thế là Từ Hồi lấy máy ảnh chụp thử để chuẩn bị, Lý Mộc cúi đầu xem điện thoại, Điền Điền đã chuẩn bị gần xong bản thảo câu hỏi ngày mai, nhưng Lý Mộc cảm thấy câu hỏi chưa đủ sắc bén, thông tin chưa đủ đen.
Không đáng cho một đêm anh bỏ ra thế này.
Lý Mộc đang suy nghĩ cân nhắc sức ảnh hưởng của đề tài tám nhảm này thì có một bóng đen đi qua, có người đứng ngay trước cửa sổ xe bọn họ.
Sát thủ? Xã hội đen?
Lý Mộc và Từ Hồi đều giật mình, một người hét lên, người kia cũng hét theo.
Trong tiếng thét, bọn họ tập trung nhìn.
Mẹ nó.
Trâu Úy.
Trâu Úy nhíu lông mày nhìn vào hai người đàn ông đang ngớ người.
Lý Mộc nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, chỉnh lại áo khoác.
Từ Hồi hạ tay che ngực xuống.
Lý Mộc hạ cửa sổ xe xuống.
Trâu Úy chống tay vào khung cửa sổ: “Anh Lý Mộc.”
Lý Mộc theo bản năng nhìn ra sau lưng Trâu Úy, nhỏ giọng hỏi: “Không cần giả bộ không biết cô hả, đúng không?”
“Không cần.”
Từ Hồi nhanh chóng chào hỏi: “Chào cảnh sát Trâu.”
Trâu Úy nói: “Tôi đã cảm thấy giống xe anh.”
“Ha ha, mắt của cảnh sát Trâu thật tốt.” Lý Mộc cười gượng, dễ dàng nhận ra như vậy, không biết nên vui hay nên sợ.
“Hai người đi theo Nghê Lam tới?”
“Không có, không có.” Lý Mộc nhanh chóng đáp, “Chúng tôi chờ người ở đây.”
“Phải không? Từ khu Dương Quang Bắc lái tới đây chờ người?” Trâu Úy nói.
Lý Mộc: “…” Cái đầu heo này của anh, đương nhiên là cô nói nhận ra xe anh ở Dương Quang Bắc chứ không phải bây giờ.
A, chẳng lẽ cô theo dõi bọn họ sao?
“Nghê Lam đâu?” Trâu Úy hỏi lại.
Lý Mộc và Từ Hồi đồng thời chỉ tay vào chỗ ngoặt Nghê Lam biến mất: “Hướng bên đó.”
“Tôi theo tới, nhưng mất dấu rồi.” Trâu Úy nói.
Lý Mộc chửi thầm trong lòng, vậy mà mới rồi cô còn hỏi, nói lời khách sáo chi vậy.
“Cô ấy muốn làm gì, có phải phát hiện ra gì rồi không?” Trâu Úy hỏi, cô lấy thẻ cảnh sát cho hai người xem.
Lý Mộc và Từ Hồi lập tức nghiêm túc, biết người quen cũ này có ý gì, cô đang giải quyết công việc.
“Cụ thể cô ấy làm gì chúng tôi thật sự không biết.
Cô ấy cứ gõ máy tính suốt.” Lý Mộc giải thích: “Cô ấy thương lượng với tôi một chút việc ngày mai lên sóng trực tiếp ở văn phòng chúng tôi, chúng tôi liền đồng ý để Từ Hồi lái xe chở cô ấy.
Những chuyện khác chúng tôi thật sự không biết.”
Từ Hồi chọc eo Lý Mộc.
Lý Mộc vội vàng nói: “À, đúng rồi, cô ấy giống như đang đi tìm tội phạm truy nã gì đó, cô ấy lẩm bẩm, chứ cụ thể tôi không có hỏi.
Nói cái gì mà có ông già.”
Từ Hồi bổ sung: “Cô ấy nói phải báo cảnh sát.”
“Đúng, đúng.” Lý Mộc nói: “Cô ấy nói cô ấy muốn báo cảnh sát, sau đó cô ấy đi tìm hiểu tình huống một chút, để dễ báo cảnh sát.”
“Địa chỉ ở đâu?” Trâu Úy hỏi.
“Không biết.” Lý Mộc và Từ Hồi cùng lắc đầu.
Trâu Úy nghĩ ngợi, lấy điện thoại ra gọi.
“Lam Diệu Dương…”
Lý Mộc và Từ Hồi đồng thời thở phào.
Đúng đúng, giờ Nghê Lam đang ở chỗ nguy hiểm, không được tìm cô ấy trực tiếp.
Tìm Lam Diệu Dương là đúng rồi.
Nếu như Nghê Lam trách bọn họ bán đứng cô, còn có Lam Diệu Dương chặn trước.
“Ừm, tôi ở gần đó.
Tôi thấy nhóm Lý Mộc rồi.
Ừ, biết rồi.
Bây giờ tôi sẽ qua đó, sẽ cẩn thận.” Trâu Úy cúp điện thoại, nói với Lý Mộc: “Tôi đi tìm Nghê Lam.
Bọn họ đã báo cảnh sát rồi, một hồi cảnh sát sẽ cho người đến.
Lam Diệu Dương cũng sắp tới.
Các anh chú ý an toàn một chút.
Nếu phát hiện gì khả nghi, có thể chụp được thì chụp.”
Lý Mộc: “…”
Chó săn bọn họ không phải phụ trách chụp hoạt động xã hội đen.
Lý Mộc còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên một tiếng ‘đùng’ vang thật lớn.
Nơi nào đó nổ mạnh rồi.
Lý Mộc và Từ Hồi kinh ngạc đến ngây người.
Trâu Úy xoay người chạy về hướng đó, cũng phất tay với nhóm Lý Mộc hét to: “Ở đây!”
Lý Mộc cũng la lên: “Cô cẩn thận đó.”
——————-
Trong tòa nhà cũ, Hàn Châu và A Sinh ra khỏi phòng làm việc thì tự tản ra.
Lúc bọn họ đi ra, chỗ cửa phòng có một người lạ đứng đó.
Nhìn thấy bọn họ sau khi ra ngoài thì gật đầu chào một cái rồi đi.
A Sinh cũng không xác nhận xem ai là người gửi cho anh ta clip kia, anh ta cũng mặc kệ.
Theo như thương lượng trước đó với Hàn Châu, bọn họ cần tra rõ ràng tình thế công ty hiện giờ ra sao.
A Sinh tới phòng khách, vừa tám nhảm với A Bình vừa quan sát động tĩnh bên phòng làm việc.
A Lượng không ra khỏi phòng làm việc mà theo lối nhỏ lúc nãy người kia đi hút thuốc, mở của ra sân.
“Nó là ai vậy?” A Sinh nhỏ giọng hỏi A Bình về cái bóng lưng kia.
“Người mới, gọi A Cát.
Hồi tụi tao về lại đây thì nó ở đây rồi.
Nó với thằng A Tuyền ở ban công trông coi chỗ này.
Rất lịch sự, với tiền bối tụi tao cũng rất khách sáo.” A Bình trả lời.
“Nó đứng đó làm gì vậy?”
“Ai biết.” A Bình hạ giọng, “Dạo này chú Bồi làm việc thần thần bí bí.
Chúng ta kiềm chế đừng để phạm sai lầm là được.”
A Sinh cũng nhỏ giọng: “Mấy đứa mới này, muốn thay chúng ta sao?”
A Bình lắc đầu: “Tao nghĩ không, số lượng căn bản chưa đủ, mất quá nhiều người rồi.” Anh ta nhìn thoáng qua hướng phòng làm việc, xích lại chỗ A Sinh một chút: “Chuyện thằng Mãnh tao hỏi thăm rồi, thật sự không còn nữa.
Còn một thằng nữa, chúng ta gặp hai lần, tên A Nhạc, mày nhớ không?”
“Cái thằng nhìn ngu ngu đó hả?”
“Người ta không ngu.” A Bình nói: “Thằng đó cũng bị xử rồi.
Chú Bồi tự ra tay.”
“Nguyên nhân gì?”
“Muốn bỏ công ty, theo bọn Hắc Hổ làm.”
“Mẹ.” A Sinh hiểu: “Hèn chi gây hắn với bọn Hắc Hổ.”
“Còn không phải sao.” A Bình nói: “Trước mặt là cảnh sát sau lưng là Hắc Hổ, mày nói chú Bồi có đen mặt lên không.”
“Vừa rồi tao với A Hành ở trong phòng, chú Bồi nghe thấy tiếng tin nhắn còn tra cả điện thoại của tụi tao.
Quá mức cảnh giác rồi.”
A Bình chậc chậc, “Tao cũng bị xem.”
Ở chỗ khác, Hàn Châu đi vào phòng bếp, thấy một thằng anh em đang úp mì ăn, là một trong bốn người A Bình nói lần trước.
Hàn Châu nói vài câu với anh ta, người đó dường như cũng giống bọn Hàn Châu, cũng không rõ chú Bồi đang tính toán gì.
Hàn Châu cũng không hỏi nhiều, nhìn phòng bếp với tình hình cửa sau thế nào rồi đi ra.
Hàn Châu lên lầu, phòng nào có người ở sẽ buộc một sợi dây đỏ ở trên, chỉ có một phòng trống.
Hàn Châu đẩy cửa vào xem xem, lại đi ra.
Anh ra hành lang nhìn một chút, đang tính gõ đại cửa một phòng, lại thấy lối đi nhỏ ra ban công, tên gác cổng vào rồi.
Hàn Châu liền dừng lại, chào hỏi anh ta: “Chào, tao là A Hành.”
Người kia hơi gật đầu: “A Tuyền.” Anh ta nói xong thì quay đi kéo cửa sắt ban công, còn khóa lại.
A Tuyền đi xuống lầu.
Hàn Châu nhìn bóng lưng anh ta biến mất, đang tính tiếp tục đi gõ cửa phòng, điện thoại của anh lại vang lên.
Hàn Châu nhìn thấy một số lạ.
Anh nghĩ ngợi, quay lại phòng mình, nhận cuộc gọi.
“Anh nói bừa vài câu để tôi xác nhận có phải anh hay không.”
Hàn Châu sững sờ: “Nghê Lam?”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ tìm được anh.”
Hàn Châu cười: “Giỏi! Có thể nói tôi biết làm sao làm được không?”
“Không phải không thể, nhưng không có thời gian.
Nghe anh nói chuyện có vẻ vẫn tiện.”
“Tạm được, bên cạnh không có người.”
“Anh đang ở đâu?”
“Cô giỏi vậy, có thể tra ra chứ?”
“Đi đến cửa sổ kéo màn ra để tôi nhận diện anh một chút.”
Hàn Châu lại sững sờ: “Mẹ nó!”
“Chị đây không phải chém gió, siêu thực nhé.
Nhanh lên, thời gian cấp bách, anh nói anh trong lệnh truy nã, để tôi xem thử, nếu anh là người tôi muốn tìm, tôi có thể giúp anh.”
“Giúp tôi cái gì?” Hàn Châu đi đến bên cửa sổ, kéo màn cửa ra.
Anh nhìn quanh một chút, không thấy bên ngoài có người.
“Ok, tôi nhìn thấy anh rồi.” Tốc độ nói của Nghê Lam rất nhanh: “Có người đến sân trước đâm thủng lốp xe bốn chiếc, để lại một chiếc KIA.
Người ở trạm gác đã bỏ đi rồi, không thấy thay ca.
Camera tòa nhà này của các anh bị tắt rồi.
Nếu như là anh làm… thì tốt.
Tôi thấy biểu cảm của anh rồi, không phải anh làm….”
Hàn Châu không đợi Nghê Lam nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại, đi ra khỏi phòng.
Anh bước nhanh xuống lầu, nhìn thấy A Sinh, A Bình và người đi ra lối nhỏ lúc nãy đang ngồi trên salon.
Ba người thấy bộ dáng vội vàng của Hàn Châu thì đều ngẩn người.
Hàn Châu liếc mắt nhìn ba người, nghi ngờ chỉ vào người đi lối nhỏ kia: “Mày là ai?”
A Bình trả lời: “Nó là A Cát, người mới.”
“Mày vừa đi ra ngoài?”
A Cát có phần chột dạ: “Sao thế, tôi đi hút điếu thuốc, ra ngoài tản bộ.”
“Ở nhà này không cấm hút thuốc, mày hút thuốc còn lịch sự vậy.” Hàn Châu trầm mặt: “A Sinh, mày đi ra sân xem thử xe của tụi mình.”
A Cát bỗng nhiên đứng lên.
Không chờ Hàn Châu nói tiếp, A Lượng đột nhiên xuất hiện: “Chuyện gì vậy?”
A Sinh đã kịp hiểu ra, anh ta đứng lên tính đi ra ngoài.
A Lượng quát: “Tụi mày làm cái quỷ gì vậy! Đây là chỗ gây chuyện à!”
Hàn Châu cũng quát: “A Sinh, đi! Đưa theo A Bình.”
A Bình do dự một chút, anh ta đứng lên, thấy A Cát móc từ túi quần ra một vật nhỏ, trên đó có một cái nút.
A Bình nhíu nhíu mày, vừa định mở miệng thì thấy A Cát trốn ra sau ghế, đồng thời đè cái nút xuống.