Chương 19

Nghê Lam ngồi rất nghiêm chỉnh dưới ánh nhìn này của Hứa Quyên.

Lam Diệu Dương tính hòa hoãn bầu không khí một chút, anh hỏi: “Mẹ, lần này mẹ ra nước ngoài nửa tháng hả?”

“Ừm.” Hứa Quyên ăn cháo, chuyển hướng sang Nghê Lam: “Con có muốn mua gì không?”

“Dạ không.” Nghê Lam lắc đầu, “Dì thích gì thì mua là được.”

Hứa Quyên: “…” Trấn định ăn hai chén cháo.

Bà vẫn đang thích ứng với cá tính của cái cô Nghê Lam này.

Khác biệt giữa kính trọng và tùy tiện quả thực vi diệu.

Nghê Lam không có đòi hỏi gì về vật chất, nhưng cô cũng không khách sáo với bạn.

Bạn nói cho cô ấy đồ thì cô ấy nhận, đắt cỡ nào cũng không ngại, không cho cái gì cô ấy cũng không để tâm.

Kiểu sảng khoái này đôi khi khiến người ta cực kỳ thoải mái, nhưng có đôi khi làm người ta có chút nghèn nghẹn.

Lúc này Nghê Lam khẽ ngáp một cái, Hứa Quyên rốt cuộc nhịn không được, hỏi cô: “Tối qua con ngủ không ngon sao?”

“Cả đêm không ngủ đã nhanh chóng qua đây rồi ạ.” Nghê Lam đáp.

Lam Diệu Dương húng hắng một tiếng.

Nghê Lam cảnh giác nhìn qua.

Lam Diệu Dương nhìn cô một cái.

Nghê Lam hiểu ra, nhanh chóng chữa lại: “Tối qua tụi con học hành chút đó dì.”

“Mẹ, ăn bánh bao hoàng kim đi.” Lam Diệu Dương ngắt lời Nghê Lam.

Hứa Quyên nhận lấy bánh bao hoàng kim, nhưng vẫn hỏi: “Học cái gì, khiêu vũ sao?”

Nghê Lam: “…” Cô thoáng nhìn Lam Diệu Dương, sau đó mạnh miệng trả lời: “Còn học máy tính, sinh học gì đó.”

Lam Diệu Dương từ bỏ vẻ mặt giảng hòa, tự mình đút bánh bao vào miệng.

Nghê Lam cũng bắt chước, cũng nhét bánh bao vào miệng mình.

Hứa Quyên đặt bánh bao trong tay xuống, nhìn hai người đang nhai bánh bao trước mặt, thật là không thở dài nổi.

“Chuyện video xử lý thế nào rồi?” Hứa Quyên hỏi Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương vội nuốt bánh bao xuống, uống một hớp nước, đáp: “Điều tra ra rồi mẹ, là trợ lý bên phòng vũ đạo.

Cô ta lăn lộn trong nghề, có quen biết với mấy trang quảng cáo.

Trước đó Nghê Lam đi học khiêu vũ cô ta có lén xem, sau đó tám nhảm với mấy trang kia Nghê Lam khiêu vũ ra sao thế nào.

Mấy trang này liền bảo cô ta quay lén lúc Nghê Lam học khiêu vũ.

Cho nên hôm đó cô ta lén để điện thoại di động ở đó, vừa khéo quay được con với Nghê Lam.

Con đã kêu luật sư xử lý rồi, mấy cái cô ta quay cũng xóa rồi.

Bên trang quảng cáo với phòng vũ đạo sẽ phát tuyên bố xin lỗi hôm nay, bên phòng PR cũng sẽ theo vào.”

“Ngoại trừ đoạn trên ghế sofa kia không chụp được hình ảnh khác của hai đứa chứ?”

“Không có.” Lam Diệu Dương đáp.

Nghê Lam thầm thở dài một hơi, dì chủ tịch Hứa chỉ lưu tâm đoạn thân mật trên sofa, còn may còn may.

Kết quả câu tiếp theo Hứa Quyên liền nói với Nghê Lam: “Chuyện khiêu vũ…”

Nghê Lam nhanh chóng nuốt miếng bánh bao xuống, ngồi thẳng lên.

“Nếu như cảm thấy khó khăn, lịch trình tiệc kỷ niệm có thể đổi lại.” Hứa Quyên nói.

“Không khó không khó.” Nghê Lam đáp rất kiên cường: “Hôm đó cháu với Lam Diệu Dương đùa nhau thôi, gọi là gì nhỉ? Tình thú, đúng, tình thú.”

Lam Diệu Dương không nói gì, lại lấy thêm một cái bánh bao.

Nghê Lam nhìn động tác của anh, cũng muốn lấy thêm một cái bánh bao, nhưng thấy Hứa Quyên còn nhìn cô nên không vươn tay ra.

Cô đoan trang đáp: “Dì cứ yên tâm ạ.”

Lam Diệu Dương ra sức nhai bánh bao.

Nghê Lam liếc nhìn anh một cái.

Lam Diệu Dương cầm bánh bao đút vào trong miệng cô.

Nghê Lam vội vàng bắt đầu nhai nhồm nhoàm, a, bánh bao mang lại cảm giác an toàn, có chút hạnh phúc.

Hứa Quyên nhìn hai người bọn họ, thật sự không nói được gì.

Bà yên tĩnh ăn sáng, Nghê Lam cũng nhẹ nhõm.

Lúc sau Hứa Quyên chỉ hỏi Lam Diệu Dương chuyện công ty, Nghê Lam mừng rỡ thả lỏng, cảm thấy bữa sáng này cũng không tệ lắm.

Sau bữa sáng Hứa Quyên đưa bọn họ ra ngoài, nói với Nghê Lam, “Hay là đổi sang bài khác, hoặc dì kiếm thầy dạy cho con.”

“Không cần không cần.” Nghê Lam khoát tay, “Dì yên tâm, con làm được.”

Hứa Quyên nhìn Lam Diệu Dương.

Nghê Lam cũng nhanh chóng nhìn Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương phụ họa nói: “Cô ấy có thể.”

Lam Diệu Dương cùng Nghê Lam lên xe, trên đường về anh hỏi: “Rốt cuộc em cứ quật cường làm gì vậy?”

Nghê Lam kéo cửa kính xe: “Mẹ em nói em là vịt.”

“Cái gì?”

“Có thể lên trời xuống biển, lại còn mạnh miệng.”

Lam Diệu Dương: “…” Tổng kết thật là đúng chỗ.

Thấy Nghê Lam nhận biết bản thân sâu sắc như vậy, Lam Diệu Dương cũng không nói gì.

Nghê Lam chờ một hồi, lặng lẽ liếc nhìn anh một cái.

Lam Diệu Dương chăm chú lái xe.

Nghê Lam lại chờ một hồi, xe đã chạy qua hai con đường rồi, Lam Diệu Dương vẫn chưa lên tiếng.

Nghê Lam bỗng ngồi thẳng dậy: “Chính là, anh không cần để ý em, dù sao thì em cũng không quá mất mặt.”

Lam Diệu Dương bật cười, duỗi tay ra nắm chặt tay cô: “Lái xe nè.”

Nghê Lam chọc chọc ngón tay anh, lẩm bẩm: “Em nhất định có thể tập tốt.”

“Mẹ nói không sao hết, có thể đổi lịch.”

“Vậy không được, đã mất mặt trái thì phải bảo vệ mặt phải.

Bây giờ tất cả mọi người đều cười em, nếu đổi lịch, mọi người càng cười lớn tiếng hơn.”

Lam Diệu Dương cảm thấy không có gì khác biệt, nhưng anh cũng không giội gáo nước lạnh vào Nghê Lam: “Vậy em ráng luyện cho tốt, còn một tháng nữa.”

“Chưa tới một tháng.”

“Vậy cũng kịp.” Lam Diệu Dương khuyến khích cô.

Được thôi.

Tâm tình Nghê Lam tốt lên.

Lúc Nghê Lam tỉnh lại đã là buổi chiều.

Lam Diệu Dương không ở nhà.

Anh để lại tờ giấy trên gối đầu, nói anh ra ngoài làm việc, chút nữa về sẽ mua cơm tối cho cô.

Nghê Lam gãi gãi đầu, ngáp một cái thật to, cuối tuần Lam Diệu Dương còn có chuyện gì muốn làm nữa?

Cô nhắn tin cho Lam Diệu Dương nói cô dậy rồi, thấy tờ giấy anh nhắn rồi.

Một lát sau Lam Diệu Dương gửi cho cô một meme hôn thân thiết.

Nghê Lam lướt Weibo tìm tên cô, xem thử ‘siêu thoại’ của Nghê Lam, bình luận trên mạng về việc khiêu vũ kỷ niệm thành lập Blue vẫn rất nhiều, có người khuyến khích, cũng không ít người đang mong chờ cười vào mặt Nghê Lam.

Nghê Lam nhếch miệng, tính toán, dù sao cô lợi hại như vậy, mất mặt chút thì có sao.

Cô lại tìm kiếm vụ án trên đường Hòa Bình, dường như không tìm thấy bình luận liên quan tới bản thân hay người bị hại, xem ra là xóa rất sạch sẽ.

Nghê Lam lười biếng quay lại giường, mở lại video luyện nhảy ‘Por una Cabeza’ ra xem, sau đó cô bò lên giường, đi chân đất mặc đồ ngủ giả vờ bước bước theo vũ điệu trong video, xoay vòng vòng, lúc xoay tới vòng thứ hai, cô chợt nhớ ra.

Cô gửi tin WeChat cho Lam Diệu Dương: ‘Có phải anh tới cục cảnh sát không?’

Lam Diệu Dương quả thật đi đến cục cảnh sát.

————–

Hôm nay Lưu Tống và Âu Dương Duệ đều tăng ca.

Lam Diệu Dương tới công an thành phố tìm Âu Dương Duệ.

Anh mua một đống đồ ăn vặt và đồ uống, còn mua cho bọn họ một thùng mì gói và nước khoáng.

Âu Dương Duệ: “…”

Vị khách quý này ít gặp, khách sáo thế này là ý gì?

“Âu Dương à.” Giọng điệu Lam Diệu Dương rất thân thiết.

Âu Dương Duệ cảnh giác nhìn anh.

“Tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện.”

“Chuyện của vụ án thực sự không tiện tiết lộ với anh.”

“Không không, không phải chuyện này.” Lam Diệu Dương dùng vẻ mặt chân thành nói: “Là việc riêng.”

“Được rồi, anh nói đi.” Âu Dương Duệ chỉ ngủ ba tiếng rồi chạy về cục làm việc, gặm hamburger ăn trưa, bây giờ anh rất mệt mỏi, xem như nghỉ ngơi một chút, nghe xem Lam Diệu Dương nói cái gì.

“À, anh học ở đâu cách đánh nhau này nọ vậy?”

“Trường cảnh sát.” Âu Dương Duệ trả lời chắc nịch, vẻ mặt ‘tôi biết tỏng anh muốn làm gì.”

Lam Diệu Dương lại nói: “À, ý của tôi là, muốn tìm thầy dạy một chút.

Anh bận quá rồi, chắc chắn không rảnh.”

Âu Dương Duệ: “…Không phải Nghê Lam rất rảnh sao?”

“Anh nói vậy cô ấy không vui đâu.”

Âu Dương Duệ khẽ gật đầu, “Anh chỉ có việc này đúng không? Muốn học võ?”

Lam Diệu Dương không nói gì.

Âu Dương Duệ đứng lên: “Cảm ơn anh đã tặng đồ ăn tăng ca, tôi đi làm trước.”

Lam Diệu Dương vội vàng kéo anh lại: “Còn nữa còn nữa, cái người bị Nghê Lam đánh chạy ra đường bị xe tông thế nào rồi? Nghê Lam là người trong cuộc, tôi phải hỏi một chút, lỡ như anh ta muốn kiện chúng tôi, chúng tôi còn phải chuẩn bị.”

“Bị thương rất nặng, chưa tỉnh.

Chúng tôi có hỏi đồng bọn của hắn, bọn chúng bảo không biết, không biết nhà hắn có ai, làm sao liên lạc.

Luật sư bên anh tạm thời không cần cân nhắc việc này.”

“Ra thế.”

Âu Dương Duệ liền nhìn Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương lại hỏi: “Vậy Quý đội thì sao, người nhà ông ấy ổn chứ?”

“Bên công an tỉnh bố trí người đi thăm hỏi với chăm sóc rồi.

Vinh dự với trợ cấp cho gia đình ông ấy sẽ không thiếu.

Yên tâm đi.”

Lam Diệu Dương dừng một chút, hỏi lại: “Nội ứng kia trở về chưa?”

Vẻ mặt Âu Dương Duệ bất đắc dĩ.

Vẻ mặt Lam Diệu Dương vô tội.

Âu Dương Duệ: “Chưa quay lại.

Ít nhất một giờ trước tôi gọi điện thoại cho Lưu đội thì chưa quay lại.”

Lam Diệu Dương cau mày, hạ giọng: “Anh nói xem anh ta là không thấy tin tức triệu hồi của Quý đội hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Âu Dương Duệ không nói lời nào.

Lam Diệu Dương lại nói: “Âu Dương, tôi cảm thấy, đương nhiên là tôi đoán mò.

Đám lưu manh gϊếŧ Quý đội không phải vì điện thoại.

Hay là nói, mục đích quan trọng nhất không phải vì chiếc điện thoại.

Gϊếŧ người mới là mục tiêu đầu tiên, đánh cắp thông tin trên điện thoại của Quý đội là mục tiêu thứ hai.”

Âu Dương Duệ chăm chú nhìn anh.

“Lỡ như trong điện thoại không có thông tin bọn họ muốn, hoặc bọn họ không giải được mật mã đã gϊếŧ người trước rồi, chẳng phải là công dã tràng sao.

Cho nên, tôi cảm thấy về mức độ ưu tiên của nhiệm vụ thì gϊếŧ người đứng đầu.”

“Nhưng điện thoại cũng rất quan trọng với bọn họ.” Âu Dương Duệ nói: “Lúc bọn họ lấy được điện thoại hẳn là lập tức tắt máy lấy thẻ nhớ ra, cất điện thoại với thẻ vào chỗ an toàn chờ giải mã phân tích.

Nhưng bọn họ lại trực tiếp sao chép thông tin, bọn họ rất gấp gáp.”

“Đó là vì chúng ta.

Lúc bọn họ ra tay không ngờ chúng ta cũng ở đó.

Chiếc Passat kia lấy được điện thoại xong cũng không rời đi ngay.

Anh truy đuổi xe mô tô, bị súng bắn tông xe, chúng tôi đuổi theo sau, tôi lại quay lại, thời gian này đủ cho chiếc xe đó rời khỏi con đường, sẽ không chờ anh leo ra khỏi xe ngăn hắn ta.” Lam Diệu Dương nói: “Hắn ta đang quan sát, hoặc là báo cáo.

Việc chúng ta đột nhiên xuất hiện là biến cố khiến hắn quyết định lập tức truyền tin.”

Âu Dương Duệ nghĩ ngợi, đúng, quả thực là thế.

“Kế hoạch ban đầu của bọn họ sau khi lấy được điện thoại, nửa đường sẽ lặng lẽ đổi xe.

Coi như lúc đó anh nhìn thấy tên mô tô ném di động cho hắn, nhưng hắn đổi xe thì rất khó truy tung tích.”

“Nhưng vì hắn lập tức chuyển thông tin nên không thể tắt máy, cho nên các anh mới có thể truy tung tích tín hiệu điện thoại, hắn ta đổi xe cũng vô dụng.”

“Anh nói đúng.” Âu Dương Duệ tán thành ý nghĩ của Lam Diệu Dương: “Điện thoại không phải quan trọng nhất.

Bọn họ truyền tin được 32% đã vứt điện thoại.

Hắn không rút thẻ nhớ ra làm mất tín hiệu mà lại vứt điện thoại đi.”

“Dùng tín hiệu điện thoại dẫn dụ cảnh sát dễ chạy trốn.” Lam Diệu Dương nắm chặt tay lại, “Nhưng lúc đó hắn đã bị để ý rồi, cho nên điện thoại quan trọng với bọn họ nhưng không phải quan trọng nhất.”

“Hoặc là 32% thông tin kia đã đủ với bọn họ rồi.”

“Tôi xem mấy tấm ảnh truyền đi kia không có gì quan trọng, chỉ có ghi chú với tin nhắn là có giá trị chứ? Có lẽ có liên quan tới nội ứng.”

Âu Dương Duệ hỏi: “Sao anh lại xem mấy nội dung trong điện thoại?”

Lam Diệu Dương: “…Cái này không quan trọng.”

Âu Dương Duệ: “…” Vị tổng giám đốc này, anh có biết da mặt anh và Nghê Lam dày như nhau không?

“Nội ứng đã bại lộ rồi.” Lam Diệu Dương nói: “Dương Hiểu Phương tới là để xác nhận.”

“Lưu đội điều tra cô ta rồi.

Cô ta không có cơ hội báo tin ra bên ngoài.”

“Cô ta không cần.” Lam Diệu Dương nói: “Tự Quý đội báo tin.

Sau khi ông ấy gặp Dương Hiểu Phương đã nhắn tin triệu hồi cho nội ứng.”