Lưu Tống xử lý xong chuyện bên Dương Hiểu Phương liền chạy qua công an tỉnh.
Nghiêm Thụy và Viên Bằng Hải đang đóng cửa thảo luận.
Âu Dương Duệ, Quan Phàn, Lam Diệu Dương, Nghê Lam ngồi bên ngoài phòng làm việc.
Đây đều là người quen biết cũ, Lưu Tống gật đầu chào hỏi bọn họ, sau đó gõ cửa.
Cửa phòng làm việc mở ra, Nghiêm Thụy kêu Lưu Tống đi vào.
Bốn người Âu Dương Duệ cứ vậy nhìn Lưu Tống đi vào.
“Làm bộ thần bí ghê.” Nghê Lam bình luận.
Không có ai nói gì.
“Đừng nói là có nội gián nha.” Nghê Lam lại nói.
Âu Dương Duệ và Quan Phàn quay đầu nhìn cô.
Nghê Lam phất phất tay: “Tư liệu trong điện thoại kia chính là ý đó.
Dễ đoán cỡ nào.”
Âu Dương Duệ lại quay đầu nhìn Quan Phàn.
Quan Phàn vội nói: “Em không nói gì với em ấy hết.”
Âu Dương Duệ lại nhìn Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương nói: “Chúng tôi không có dùng cách làm phi pháp, cũng không có xâm nhập phi pháp chỗ nào…” Anh dừng một chút, có chút lưỡng lự, rồi quay sang Nghê Lam: “Đúng không?”
“Đúng.
Dùng cách làm phi pháp xâm nhập điện thoại của người ta là Quan Phàn nha.
Viên cục phê chuẩn rồi.
Chúng tôi chỉ sử dụng server trợ giúp lúc nguy cấp thôi.” Nghê Lam nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Tôi tự xem trên server, đây cũng chỉ là để backup dữ liệu an toàn, tôi sẽ chuyển lại cho Quan Phàn, không có xóa bất kỳ ký hiệu nào.”
Âu Dương Duệ không còn cách nào khác: “Chút nữa hai vị lãnh đạo hỏi việc này hai người đừng nói gì.”
Nghê Lam không lên tiếng.
Lam Diệu Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ ót cô.
“Ok.” Nghê Lam thuận theo.
“Vốn không có ý định nói gì, tôi không có ngốc vậy.”
Quan Phàn nói: “Viên cục có hỏi em rồi, em nói hết sự tình cho ông ấy biết, ông ấy biết tình hình thế nào.
Ông ấy biết dùng server của Nghê Lam thì chắc chắn đoán được là Nghê Lam cũng biết.”
Trong văn phòng, Nghiêm Thụy hỏi Lưu Tống: “Thế nào?”
Lưu Tống nói: “Không phát hiện ra thiết bị liên lạc, biểu hiện của Dương Hiểu Phương cũng bình thường.”
Nghiêm Thụy và Viên Bằng Hải nhìn nhau, Nghiêm Thụy nói với Lưu Tống: “Viên cục đã biết tình hình rồi.
Đêm nay biểu hiện của các đồng chí công an thành phố rất xuất sắc, là bọn họ kịp thời tìm cách mới có cơ hội xoay chuyển tình thế, bắt được hung thủ.”
Viên Bằng Hải và Lưu Tống trao đổi thêm chuyện phát sinh đêm nay.
Nghiêm Thụy nói: “Nhất định phải nhanh chóng phá án và bắt giam ‘Tổ ưng’.
Đây là vụ mưu sát nhắm vào nhân viên cảnh sát.
Không loại trừ khả năng trong đội ngũ chúng ta vẫn còn vấn đề.
Anh tiếp tục điều tra, bao gồm cả Bồ câu.
Cậu ta ở bên ngoài lâu như vậy, đã xảy ra tình huống gì? Lão Quý kiểm soát cậu ta cũng không nghiêm ngặt, có vài tình huống không nắm bắt được.
Là chúng ta quá bất cẩn rồi.
Bi kịch như vậy không thể xảy ra lần nữa.
Trước đó lão Quý đã phát lệnh truy nã, anh ấy nói Bồ câu sẽ tự thú, anh ấy sẽ xử lý vấn đề của Bồ câu.
Giờ anh ấy không còn nữa, chuyện này giao cho anh.
Anh tuyệt đối không được nương tay như lão Quý nữa.”
Lưu Tống gật đầu: “Tôi sẽ tìm Bồ câu về, bắt được Kền kền.”
Nghiêm Thụy lại nói: “Cũng phải chú ý tới sự an toàn của Bồ câu.
Trước khi Bồ câu thuận lợi quay lại, không được lộ chuyện của cậu ta với bất kỳ ai, bao gồm cả cấp dưới của anh và của lão Quý.”
Lưu Tống đáp ứng.
Viên Bằng Hải nói: “Việc Quý đội bị cướp điện thoại chắc chắn sẽ gây ra nhiều ngờ vực vô căn cứ.
Vừa nãy sở trưởng Nghiêm đã nói với tôi, cục công an thành phố chúng tôi sẽ phối hợp công việc với các anh.
Nhân lực bên Quý đội đang theo vụ Thương mại Kim Dương và hành động sau đó của đá lửa, còn công an thành phố chúng tôi sẽ phối hợp với anh điều tra vụ mưu sát Quý đội.”
Nghiêm Thụy nói: “Hai vị nổi tiếng kia cũng có hỗ trợ, cảm ơn bọn họ.
Nhưng có bọn họ làm người khác chú ý nhiều.
Cần phải cân đối thật tốt với bọn họ một chút, đừng để truyền thông chú ý, đừng gây ra phiền toái hay trở ngại gì cho vụ án.
Chuyện này tới đây là dừng, đừng để bọn họ tham dự nữa.
Cũng nhờ bọn họ phối hợp thật tốt, đừng tiết lộ tin tức ra bên ngoài.”
Lưu Tống và Viên Bằng Hải liếc nhìn nhau.
Nghiêm Thụy nói: “Hai người cũng quen biết bọn họ rồi, xử lý cho tốt.”
Viên Bằng Hải nói: “Lam Diệu Dương và Nghê Lam đều rất ưu tú, bọn họ hỗ trợ rất lớn cho cảnh sát, sẽ phối hợp với chúng ta.”
“Sở trưởng yên tâm, chắc chắn bọn họ không có vấn đề gì.” Lưu Tống nói.
————-
Hàn Châu về phòng bắt đầu thu dọn.
Đồ của anh không nhiều, lấy túi xách ra xếp dăm ba lần đã xong rồi.
Sau đó anh vào toilet, bỏ hết mọi thứ vào túi nhựa.
Rồi sau đó dọn ga giường, chăn mền, cuốn tròn nhét vào một bao lớn.
Coi như đã dọn dẹp xong.
Tiếp đó anh tốn chút thời gian kiểm tra toàn bộ trong ngoài phòng, xác nhận không bỏ sót gì.
Kế đó anh đeo găng tay lên, cầm khăn bắt đầu lau cẩn thận trong trong ngoài ngoài.
Lúc lau tới bệ cửa sổ, anh nhìn xuống lầu một chút.
Dưới lầu có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu.
Có hai thanh niên mang A Mãnh lên xe.
Sau đó chiếc xe kia rời đi.
Hàn Châu không có biểu cảm gì, vẫn tiếp tục động tác trên tay.
Có người đứng ở cửa ra vào.
Hàn Châu nhìn thoáng qua, không nói chuyện.
Người kia là Tiểu Hồng.
Tiểu Hổng cắn cắn môi, đi đến, đóng cửa lại.
Hàn Châu ném khăn vào trong chậu, nhìn cô.
“Tụi em cũng phải đi rồi.” Tiểu Hồng đến gần anh nói.
“Muốn tôi tiễn cô?” Hàn Châu cà lơ phất phơ hỏi, bộ dạng vô lại.
“Chú Bồi kia hỏi rất nhiều vấn đề, em không kể chuyện anh nằm mơ.” Tiểu Hồng nhỏ giọng nói.
“Nói thì sao, không cho nằm mơ nữa?” Hàn Châu cười.
Tiểu Hồng nhất thời nghẹn lời, dừng lại một chút: “Ý em muốn nói, em thật sự không hại anh.
Em không phải như anh nghĩ.”
“Tôi nghĩ như thế nào, chỉ có loại người như thế mới hiểu.” Hàn Châu nói.
Tiểu Hồng lại nghẹn lời, một lát sau cô nói: “Em ở Kim Khổng Tước, anh biết chỗ đó chứ? Nếu rảnh, anh có thể tới tìm em, em mời anh uống rượu.”
Hàn Châu cười lên: “Tôi đi bar tìm gái, gái lại mời tôi uống rượu à?”
Mặt Tiểu Hồng đỏ lên, cúi đầu xuống, “Em không phải ý đó.
Ý em là… em nói với chú Bồi, em giả bộ rất đáng thương, anh mềm lòng, còn rất tin tưởng em, còn kể cho em chút chuyện hồi nhỏ của anh.”
Hàn Châu không nói lời nào nhìn cô.
Tiểu Hồng khẽ ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn anh, đối diện với ánh mắt anh, cô lại cắn môi nói: “Cho nên nếu anh tới tìm em, nghĩa là anh thật sự rất thích em, em cảm thấy, lần sau nếu bọn họ sắp xếp người, không chừng sẽ còn cho em tới.”
Bị người khác giám sát, không bằng để cô giám sát sao? Vì cô sẽ không hại anh?
Hàn Châu cười cười: “Đừng ngốc nữa.
Tim tôi không mềm, tôi cũng không thích cô.”
Tiểu Hồng lại cúi đầu, giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “Dù sao, không làm cái này cũng bị bắt làm cái khác.
Em tình nguyện đi cùng anh.”
“Cần gì phải giả vờ như thế.
Cô không cần ở cùng tôi, cô cũng không cần làm mấy cái này.
Tuổi còn trẻ, có tay có chân, làm gì không dược.”
“Vậy sao anh cũng như thế.” Tiểu Hồng mạnh miệng.
Hàn Châu lại cười: “Cũng biết thảo mai lắm.
Được rồi.” Anh phất tay: “Mau cút đi.”
Tiểu Hồng lại nhìn vào mắt anh, đi ra ngoài.
Hàn Châu thu dọn xong đồ đạc, cầm lấy đồ của mình xuống lầu.
Trong phòng khách có 4 người đang lau dọn, bốn cô gái cầm theo đồ đạc của mình ngồi trên sofa.
Chú Bồi đang nhìn điện thoại, một lát sau ông nói: “Được rồi, các cô đi đi.
A Tường sẽ đưa các cô đi, ngày mai sẽ chuyển tiền tới tài khoản của các cô.”
Bốn cô gái đồng ý, cầm lấy túi đồ nhỏ của mình, tạm biệt chú Bồi, chào hỏi A Sinh, A Bình.
Tiểu Hồng nhìn Hàn Châu một chút, rồi đi theo chị em của mình.
Hàn Châu vẫn luôn nhìn bóng lưng cô.
Chú Bồi nhìn chằm chằm cử động của bọn họ, không nói gì.
Rất nhanh phòng khách đã trống không, người quét dọn cũng dời sang nơi khác.
Vì mới xử lý A Mãnh, bầu không khí giữa ba người Hàn Châu và chú Bồi có chút lạnh lẽo.
Chú Bồi nghịch điện thoại, rốt cuộc buông xuống, nói: “Tôi biết các cậu không dễ chịu.
Nhưng chúng ta có thể lăn lộn tới hôm nay là vì đoàn kết, là dựa vào sự trung thành và tin tưởng lẫn nhau.
Tuyệt đối không cho phép phản bội.
Không phải tôi ác, nhưng nếu phản đồ không chết thì người chết chính là chúng ta.”
Ông nhìn chằm chằm ba người trẻ tuổi, nhìn tới mức A Bình không chịu được, chủ động nói: “Chú Bồi, tụi tôi biết rồi.”
Chú Bồi tiếp tục nhìn chằm chằm bọn họ, nói: “A Mãnh dán điện thoại chỗ góc dưới đầu giường, suýt chút nữa thì nó thoát được.
Không thấy thẻ nhớ, nhưng nó gửi nội dung gì tôi đã biết.
Tại sao nó làm thế, có đồng bọn hay không, tôi sẽ hỏi rõ ràng.
Tôi hi vọng các cậu thấy bài học của nó, không có bất kỳ ý đồ khác.”
A Sinh hỏi: “A Mãnh báo cho cớm cái gì, chúng ta có bị nguy hiểm không?”
“Cảnh sát muốn câu cá lớn, thứ tôm tép như các cậu tạm thời họ không đυ.ng vào.
Huống hồ, chúng ta đã gϊếŧ tên đội trưởng phụ trách vụ án này rồi.
Hiện tại đoán chứng bọn họ đang luống cuống tay chân, đang cáu kỉnh đây.”
A Bình, A Sinh và Hàn Châu đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, liếc nhìn nhau.
Chú Bồi chăm chú nhìn bọn họ nói: “Tôi nói rồi, sẽ bắt cớm trả giá đắt, các cậu tưởng tôi đang nói đùa sao?”
“Không có, chỉ là không ngờ lại nhanh vậy.
Lần trước sau khi nói xong thì không nhắc gì đến nữa.” Hàn Châu nói.
A Sinh nói tiếp: “Vì lần trước nói là muốn thăm dò ra nội gián.
Không phải kế hoạch thật sự.”
“Được rồi.” Chú Bồi cắt lời bọn họ: “Lần này là thật.
Có việc cho các cậu.
A Bình cậu đi theo tôi.
Chúng ta đi xử lý đám người Hắc Hổ, lần trước hàng bị cớm cướp, mấy nhà kho cũng bị điều tra rồi.
Bên Hắc Hổ rất không vui.
Người của bọn họ cũng mất hai, bọn họ muốn chúng ta giải thích, hàng phải bổ sung lại cho bọn họ.”
“Chúng ta lấy đâu ra hàng? Kim Dương cũng bị cảnh sát điều tra rồi, chúng ta phải mở đường mới.
Chuyện này không phải dăm bữa nửa tháng mà thành.” A Bình nói.
“Cấp trên có cách, chúng ta chỉ cần làm theo là được.”
“Ừm.” A Bình đáp lời.
“Hai người các cậu.” Chú Bồi móc ra hai tấm ảnh, một tấm đưa A Sinh, một tấm đưa cho Hàn Châu.
“Các cậu mỗi người phụ trách một người, xử lý sạch sẽ chút.”
“Đây là ai?” A Sinh nhìn tấm hình, trên đó là một người đàn ông trung niên.
“Biệt danh Băng ca.
Đừng để cho cảnh sát bắt được hắn.
Tránh phiền phức.” Chú Bồi nói.
“Tôi đi đâu tìm hắn ta?”
“Trong cốp sau xe KIA màu đen đuôi 475 trong kho.” Chú Bồi ném ra một chiếc chìa khóa.
“Lôi hắn ra ngoài, đừng để lại dấu vết.”
A Sinh còn chưa lên tiếng, Hàn Châu đã kêu lên: “Mẹ kiếp, cái này không phải bất công à.
Cái của A Sinh thì nằm yên ngoan ngoãn chờ đó, của tôi thì phải tới cục cảnh sát gϊếŧ cô ta sao?”
Trên tay Hàn Châu là tấm hình một cô gái trẻ, rõ ràng là Dương Hiểu Phương.