“Có lẽ… đi tìm một công ty Internet để làm UI (User Interface). Bận thì có hơi bận nhưng tiền lương cũng cao.” Tiền Tiền nói, “Anh hỏi kỹ càng tỉ mỉ như vậy để làm gì? Anh có định giới thiệu công việc cho em không?”
“Chỗ anh đang tuyển người.” Hàn Văn Dật nói, “Nếu có hứng thú em có thể đến chỗ anh thử.”
Đầu tiên Tiền Tiền sửng sốt, ngay sau đó lông mày cô nhíu lại thật chặt.
“Thôi bỏ đi! Nếu anh giới thiệu công việc cho em thì em còn suy nghĩ lại. Đằng này anh bảo em đến chỗ anh làm việc à? Đánh chết em cũng không làm! Khi còn nhỏ mẹ em đã nói rất nhiều lần…” Tiền Tiền bắt chước khẩu khí của Tiền Mỹ Văn, “Con nhìn Hàn Văn Dật nhà người ta đi, môn nào cũng đạt điểm tối đa, thầy cô giáo đều tìm nó làm đại biểu của khóa. Nếu con không chăm chỉ học hành, sau này người ta làm ông chủ, còn con chỉ có thể đi làm công cho người ta thôi!…”
Cô bắt chước mẹ mình giống y như đúc, đến mức Hàn Văn Dật gần như có thể nhìn thấy bộ dáng Tiền Mỹ Văn xụ mặt xuống, môi trên môi dưới chạm nhau lải nhải không ngừng.
“Nếu như lời mẹ em nói biến thành tiên tri thì sao? Nửa đời sau này em chỉ có nước bị câu nói ‘cá không ăn muối cá ươn’ của bà ấy đè đến chết thôi!” Tiền Tiền ngẫm lại cảnh tượng đó liền nổi da gà một trận, cô hất cằm đầy cốt khí, “Không được không được, tuyệt đối không được! Cho dù có chết đói trên đường em cũng không làm chó săn cho ông chủ Hàn anh đâu!”
Hàn Văn Dật buồn cười mà nhìn Tiền Tiền. Một hai năm không gặp, diện mạo trổ mã ngày càng sáng sủa tinh anh nhưng tính cách vẫn không thay đổi chút nào.
“Chỗ của anh thực sự đang tuyển người , nếu em muốn thì có thể đến thử xem. Hoặc nếu em có bạn bè hay bạn học nào có năng lực cũng có thể giới thiệu cho anh.” Hàn Văn Dật rửa tay xong thì xoay người đi về phía phòng ăn riêng, “Quay lại đi.”
Hàn Văn Dật đi rồi, Tiền Tiền quay đầu lại nhìn tấm gương trên bồn rửa tay. Trong gương, khuôn mặt cô đang hi hi ha ha nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Nhớ năm đó lúc Tiền Mỹ Văn nói nếu cô không chịu học hành tử tế chỉ có thể đi làm công cho Hàn Văn Dật, kỳ thật cô rất không phục, mỗi lần như vậy cô luôn mạnh miệng nói lại, học giỏi thì có ích lợi gì, sau này ai giỏi hơn ai còn chưa biết, nói không chừng tương lai sau này này cô có tiền đồ, còn Hàn Văn Dật phải cực kì đáng thương cầu xin mình trả thêm tiền công cho anh ta!
Lời nói hùng tâm tráng chí năm ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, hiện giờ… Người tính không bằng trời tính!
Trở về phòng ăn, hai vị trưởng bối hàn huyên thêm một lát, ăn cơm xong xuôi cũng nên về nhà rồi.
Lâm Bội Dung lát nữa còn có công việc, công ty cử tài xế tới đón bà. Hàn Văn Dật tự mình lái xe đến, Lâm Bội Dung bảo con trai đưa mẹ con nhà họ Tiền trở về.