Chương 43

:

Sau một ngày làm việc bận rộn, thấy sắp đến giờ tan làm, Hàn Văn Dật ngồi trong văn phòng gửi tin nhắn cho Tiền Tiền: "Tối nay em có tăng ca không? Nếu không chúng ta cùng về nhé?"

Tiền Tiền phản hồi rất nhanh: "Em gần xong công việc hôm nay rồi, không tăng ca. Vậy lát nữa chúng ta gặp nhau tại quảng trường Hằng Long nhé?"

Hàn Văn Dật phì cười. Quảng trường Hằng Long cách nơi này hai con phố lớn mà lại còn có ngã rẽ. Sao cách hẹn hò của họ giống như làm công việc tình báo thế này?

Hàn Văn Dật: "Quảng trường Hằng Long khó đậu xe."

Tiền Tiền: "Hả? Vậy à..."

Tiền Tiền: "Vậy chúng ta gặp ở tầng hầm để xe của quảng trường Hằng Long nhé! Lát nữa em đi trước, mười phút sau chắc là anh có thể ra ngoài!"

Lần này Hàn Văn Dật thật sự vừa giận vừa buồn cười. Tầng hầm để xe ư? Tốt rồi, giờ ngay cả ánh sáng cũng không thể nhìn thấy rồi!

Nhưng có thể làm thế nào chứ? Trước khi các đảng đối nghịch thuận lợi trở thành đảng cầm quyền đều phải trải qua một quãng thời gian u tối. Chỉ khi trải qua quãng thời gian u tối, thì một tương lai tự do tươi sáng mới thành hiện thực. Thế nên, cố nhịn vậy.

Sau khi tan làm, Hàn Văn Dật đã thật sự lái xe đến tầng hầm để xe của quảng trường. Nhưng tầng hầm để xe rất lớn, từ trên xuống dưới gồm có ba tầng, chia thành mười mấy khu. Anh vừa định gọi cho Tiền Tiền hỏi cô đang ở đâu thì Tiền Tiền đã gửi tin nhắn đến.

Tiền Tiền không có tiền: "Em đang ở gần số 30 khu A. Bên này có cây cột màu đỏ, anh qua đó sẽ nhìn thấy em."

Rất tốt, càng giống cách nhân viên tình báo liên hệ với nhau rồi.

Hàn Văn Dật tìm thấy niềm vui trong gian nan, đọc tin nhắn này, anh gần như có thể tưởng tượng ra một cảnh phim gián điệp.

======Dưới đây là tưởng tượng của đồng chí Hàn======

Gần số 30 khu A.

Gián điệp đồng chí Tiền Tiền thận trọng nấp sau một cây cột, cô nhìn quanh, xác nhận bốn phía không có người không phận sự, mới xông ra từ đằng sau cây cột. Cô đưa cho anh một văn kiện quan trọng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đồng chí Hàn Văn Dật, đây là văn kiện cơ mật của đảng tôi, anh nhất định phải giữ kỹ. Việc truyền ngòi lửa cách mạng phải dựa vào anh rồi!"

Anh cẩn thận từng chút một nhận lấy văn kiện từ tay cô, hỏi: "Nếu có một ngày có người muốn đến lấy văn kiện này, ám hiệu trao đổi giữa bọn anh là gì?"

Tiền Tiền nhón chân, hôn một cái vào má anh: "Anh hãy nhớ, nụ hôn của tình yêu đích thực chính là ám hiệu giữa chúng ta."

Anh sờ nơi vừa bị hôn, nghiêm túc gật đầu: "Được, đến lúc đó anh nhất định sẽ tận tay giao "Nội hàm cơ bản của xã hội hài hòa" cho đồng chí của bọn anh!"

=====Trên đây là tưởng tượng của đồng chí Hàn=====

Hai phút sau, chiếc BMW dừng trước mặt Tiền Tiền. Hàn Văn Dật hạ cửa kính xe: "Đồng chí, mau lên xe, kẻ địch sắp đuổi kịp rồi."

Tiền Tiền: "???"

Hai thành viên của đảng bí mật về đến Đại học T, đậu xe xong, họ cùng sóng vai đi về nhà.

Buổi tối mùa hè đến muộn, lúc này đã sáu, bảy giờ rồi, màu trời nửa sáng nửa tối, vài con mèo lười nhác nằm bên đường, thi thoảng liếʍ chân, thi thoảng lắc nhẹ đuôi. Đại học T nổi tiếng có nhiều mèo hoang, ngày thường chúng được phục vụ cá to thịt to từ những người yêu mèo, con nào con nấy đều béo ú tròn quay với bộ lông óng mượt.

Tiền Tiền nhìn đến nỗi hai tay ngứa ngáy, hận không thể tiến đến vuốt mỗi con một cái. Cô bỗng nhiên lại nhớ đến con mèo ragdoll xinh đẹp gặp ở hành lang lần trước. Đã mấy hôm không thấy nó rồi, nhớ nó quá.

"Anh, anh biết con mèo ragdoll ở tầng của chúng ta là ai nuôi không?" Tiền Tiền thuận miệng hỏi.

Hàn Văn Dật nghiêng đầu, không trả lời trực tiếp câu hỏi này: "Em thích con mèo đó à?"

Tiền Tiền ra sức gật đầu: "Tất nhiên! Em thích nhất là ragdoll!"

Hàn Văn Dật cười cười: "Vậy anh đưa em đi gặp nó."

Tiền Tiền trợn tròn mắt. Cái gì?!

Hai người lên lầu, Hàn Văn Dật mở cửa nhà, một quả bóng to vừa trắng vừa béo ú lập tức xông ra từ trong nhà, nhiệt tình cọ chân chủ nhân. Còn ai ngoài Chiêu Tài?!

Hàn Văn Dật cúi xuống xoa cái đầu nhỏ của Chiêu Tài: "Ngoan lắm."

Chiêu Tài thân thiết với chủ nhân một lúc, sau đó bắt đầu tò mò dò xét Tiền Tiền bên cạnh. Nó đi vòng quanh Tiền Tiền hai vòng, rất nhanh cũng bắt đầu thân thiết cọ Tiền Tiền.

Tiền Tiền mặc quần ngắn, chân trần bị Chiêu Tài vừa mượt vừa mềm vừa ấm cọ vài cái, thật sự trái tim cũng sắp tan ra. Cô kìm nén để không hét lên, cúi xuống bế Chiêu Tài vào nhà, ngồi xuống sô pha. Mèo ragdoll là giống mèo trung thành, tính cách vừa ngoan ngoãn vừa gần gũi, một chút cũng không phản kháng.

Tiền Tiền vuốt ve bộ lông dài mềm mại của Chiêu Tài hết lần này đến lần khác. Chiêu Tài thoải mái nhắm mắt, trong họng phát ra tiếng gừ gừ. Tiền Tiền vuốt mèo vuốt đến nỗi cảm giác hạnh phúc bùng nổ, cũng không kìm được mà nhắm mắt. Biểu cảm của người và mèo lại có thể trở nên đồng bộ.

Hàn Văn Dật đứng bên cạnh nhìn Chiêu Tài rồi lại nhìn Tiền Tiền, ánh mắt đầy ý cười. Không phải ai Chiêu Tài cũng thân thiện, lần trước anh đưa nhà đầu tư về nhà để bàn chuyện kinh doanh, Chiêu Tài trốn dưới gầm giường cả buổi, mãi đến khi nhà đầu tư đi rồi nó mới chịu ra ngoài. Hôm nay nó có thể thân thiết với Tiền Tiền ngay từ lần đầu gặp nhau, quả nhiên nó tâm ý tương thông với con sen của nó.

Đối diện sô pha phòng khách chính là phòng ngủ của Hàn Văn Dật, Tiền Tiền vuốt mèo không ngơi tay cả buổi mới ngẩng đầu liếc nhìn. Vừa nhìn cô liền ngẩn ra.

Một lúc sau, cô đặt Chiêu Tài xuống, đi vào phòng ngủ. Cô dừng lại trước bức tranh treo trên tường. Đó là tác phẩm nhiều năm trước của cô, cô không ngờ Hàn Văn Dật vẫn luôn giữ nó.

Đến nay hồi tưởng lại tác phẩm của mình nhiều năm trước, cô phát hiện năm đó nét vẽ của bản thân có chút non nớt. Nhưng có lẽ bởi vì sự non nớt này, khiến cho bức tranh tràn đầy linh khí. Nếu để cô đánh giá, cô vẫn cảm thấy đây là một trong những kiệt tác có giá trị trong số các tác phẩm của mình.

"Hiện tại em vẫn còn vẽ đúng không?" Không biết từ lúc nào, Hàn Văn Dật đã đứng sau lưng cô.

"Rất hiếm khi vẽ nữa. Bận rộn như thế, em làm gì còn thời gian." Tiền Tiền mỉm cười tự châm biếm: "Hơn nữa vẽ tranh không kiếm được tiền, mà còn tốn tiền, chỉ có thể coi như sở thích giải trí thôi."

Cô thích vẽ bằng màu nước, hơn nữa phần lớn bức tranh cô thích vẽ trên giấy, thi thoảng mới vẽ giải trí trong máy tính. Nếu như tranh tương đối lớn, có lúc chi phí để vẽ một bức tranh bằng màu nước phải tốn hàng nghìn đầu. Tranh mà cô vẽ giải trí là phi lợi nhuận, không thể đem đi kiếm tiền, chỉ treo trong nhà. Đến nay trong nhà đã treo đầy tranh, và còn rất nhiều tranh cất dưới gầm giường.

Hàn Văn Dật ngẩn ra, như đang suy tư.

Lúc này bụng của Tiền Tiền kêu lên một tiếng. Đã qua giờ cơm tối, cô hơi đói rồi.

"Em ăn cơm ở nhà anh nhé?" Hàn Văn Dật vội hỏi.

"Ăn ở nhà anh?" Tiền Tiền tròn mắt: "Anh nấu ăn sao?"

Hàn Văn Dật gật đầu.

"Anh biết nấu ăn sao?!" Tiền Tiền kinh ngạc. Trên đời này còn việc gì mà Hàn Văn Dật không biết làm không?

"Hết cách rồi, không biết nấu ăn sẽ không lấy được vợ." Hàn Văn Dật đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh nhìn nguyên liệu bên trong: "Em ăn mì Ý Bolognese không? Món này làm nhanh. Anh sẽ xào thêm món rau?"

Tiền Tiền đi theo vào nhà bếp. Nguyên liệu trong tủ lạnh khá đầy đủ, vừa nhìn liền biết chủ nhân thường xuyên nấu ăn. Hơn nữa trong nhà bếp có nhiều loại dụng cụ nấu ăn, so với nhà họ Tiền, nhà bếp của Hàn Văn Dật tương đối thiên về phong cách phương Tây. Nghĩ cũng phải, dù gì anh cũng một mình du học ở nước ngoài nhiều năm như vậy, nếu không biết nấu ăn thì cuộc sống sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Tối nay giáo sư Tiền dạy buổi tối, trong nhà không ai nấu ăn, dù Tiền Tiền về nhà cũng chỉ hâm nóng đồ ăn thừa hôm qua để ăn. Nếu chỗ này của Hàn Văn Dật có đồ tươi, dĩ nhiên cô chọn ở lại đây ăn cơm.

"Vậy em giúp anh nhé." Tiền Tiền nói. Cô cũng ngại ngồi không ở bên kia.

Hàn Văn Dật không hề khách sáo, lấy ra một bó cải đưa cho cô: "Vậy em rửa cải nhé."

Mặc dù Tiền Tiền không biết nấu, nhưng ngày thường ở nhà cô cũng vào bếp phụ giúp, những việc như rửa và cắt đồ ăn cô cũng biết. Cô đứng cạnh bồn rửa rửa cải, Hàn Văn Dật đứng cạnh cô cắt cà chua, cắt xong anh đưa dao cho cô, cô rất thuận tay nhận lấy, rửa sạch dưới vòi nước, rồi đưa lại cho Hàn Văn Dật, hợp tác vô cùng ăn ý.

Việc mà vài năm trước anh đặc biệt ngồi máy bay về nhưng lại không thể hoàn thành, không ngờ hôm nay đã bổ sung được rồi.

Hàn Văn Dật nấu mì Ý, ở bên này Tiền Tiền cũng đã rửa và cắt cải xong, bỏ vào nồi đưa cho anh. Anh bật hai bên bếp, vừa nấu mì vừa xào cải.

Tiền Tiền nhìn anh làm một cách nhanh nhẹn, động tác thuần thục, không kìm được mà trầm trồ chậc lưỡi, tò mò hỏi: "Chú Hàn cũng biết nấu ăn chứ?" Vừa rồi Hàn Văn Dật nói không biết nấu ăn sau này không lấy được vợ dĩ nhiên là nói đùa, tuy nhiên đúng là phần lớn gia đình Thượng Hải đều là người cha nấu ăn. Chỉ là Tiền Tiền cảm thấy rất khó tưởng tượng Hàn Ái Quốc từ trước đến nay luôn mặc âu phục đi giày da điệu bộ tinh anh cũng có lúc xắn tay áo nấu ăn một cách bình dân như vậy.

Tay cầm sạn của Hàn Văn Dật dừng một lúc.

"Đúng rồi." Anh nói: "Em lấy cá ngừ trong tủ lạnh ra giúp anh, đó là bữa tối của Chiêu Tài."

"Ò." Tiền Tiền vội đi phụ giúp.

Không bao lâu sau, một bữa tối đơn giản đã được chuẩn bị xong.

Sau khi nấu bữa tối cho người, Hàn Văn Dật lại đi chuẩn bị bữa tối cho mèo. Anh hấp chín cá ngừ, băm nhuyễn, sau đó trộn cùng một ít thức ăn mèo, đựng trong bát cơm mèo bưng ra.

Tiền Tiền đi theo sau anh.

Chiêu Tài đã đợi ở phòng khách để bắt đầu bữa ăn từ lâu. Đôi mắt bé nhỏ đầy mong đợi nhìn chằm chằm họ, chỉ thiếu không vẫy đuôi như cún con. Hàn Văn Dật đặt bát cơm mèo xuống đất, Chiêu Tài lập tức chạy tới ăn hì hục.

Tiền Tiền cũng ngồi xổm bên cạnh Chiêu Tài, dáng vẻ ăn như hổ đói của Chiêu Tài thật sự quá đáng yêu, làm cô hận không thể mang cả mèo lẫn bát về nhà.

Cô vừa cúi đầu vuốt mèo vừa hỏi Hàn Văn Dật: "Sao anh đặt tên cho nó là Chiêu Tài?"

Hàn Văn Dật ngước lên nhìn cô. Em đoán xem?

"Anh lại không thiếu tiền như em, anh đã lắm tiền rồi, còn chiêu tài gì nữa?" Tiền Tiền thuận miệng phỉ nhổ: "Tham lam quả nhiên là tính cách trời sinh của nhà tư bản!"

Hàn Văn Dật cong khoé môi như cười như không: "À... hiện tại đúng là anh đã có "tiền" rồi." Anh cố tình nhấn mạnh từ "tiền".

Tiền Tiền: "???"

Tiền Tiền: "!!!"

Cô tức khắc ngẩng đầu, hai người họ đều ngồi xổm bên cạnh Chiêu Tài, cách nhau rất gần, hai gương mặt chỉ cách chưa đến một nắm tay. Cô ngửi thấy mùi hương của Hàn Văn Dật, nhàn nhạt, giống như mùi bạc hà.

Nhịp tim của cô đột nhiên nhanh hơn, bởi vì bối rối nên cô mất thăng bằng, cả người ngã về sau. Hàn Văn Dật nhanh tay kéo cánh tay của cô, kéo cô vào lòng. Cô lảo đảo nhào tới, tay chống lên ngực Hàn Văn Dật.

Khoảng cách của họ phút chốc càng gần hơn, chóp mũi gần như áp vào nhau.

Tiền Tiền ngẩn ra nhìn vào đôi mắt Hàn Văn Dật. Hàng mi của anh rất dài, mảnh và rậm. Đôi mắt của anh gần như hoàn toàn là màu đen, như đầm sâu không thấy đáy. Ánh mắt của anh có chút ngỡ ngàng, sự tiếp xúc này không hề nằm trong kế hoạch của anh. Thế nhưng dần dần, ánh mắt của anh càng lúc càng nóng rực, hơi thở cũng mỗi lúc một nặng nề.

Hơi thở ám muội khiến bầu không khí cũng trở nên ngưng đọng.

Anh hơi ngả người về trước, đến gần cô hơn.

Hương thơm đoạt mạng của anh xộc vào mũi, lông tơ toàn thân Tiền Tiền gần như đều dựng đứng, nhịp tim sắp vượt quá giới hạn. Nhanh... quá nhanh rồi!

Chính vào lúc môi của hai người sắp chạm vào nhau, Tiền Tiền bỗng né về đằng sau lẩn tránh.

Cô bối rối đứng dậy, mặt ửng đỏ khều khều tóc, ánh mắt lẩn tránh: "Em đói rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi!"

Hàn Văn Dật vẫn nửa quỳ tại chỗ. Anh mất một lúc để ổn định lại hơi thở, trong lòng sầu não nhưng không thể hiện ra. Một lúc sau, anh mỉm cười đứng dậy: "Ừ, ăn cơm đã."

Mặc dù "đừng dùng lời nói mà hãy dùng hành động" đúng thật là một chân lý, nhưng chân lý không phải lúc nào cũng hữu dụng. Dù gì họ cũng chỉ vừa xác nhận quan hệ, cô thẹn thùng cũng là lẽ đương nhiên. Dục tốc bất đạt, nóng lòng sẽ gặp thất bại, dù sao thì... quyền lợi của bạn trai sớm muộn anh cũng sẽ được sử dụng.

Hai người bưng mì Ý lên bàn, Tiền Tiền nếm thử hai miếng, lập tức liều mạng gật đầu: "Ngon quá!"

"Vậy sau này em thường xuyên đến ăn với anh nhé?" Hàn Văn Dật thở dài nửa đùa nửa thật: "Anh ăn cơm một mình rất cô đơn."

Tiền Tiền cắn đũa, không trả lời ngay. Nếu cô không về nhà ăn cơm trong thời gian dài, thì nên giải thích vấn đề này với cha mẹ thế nào đây.

Chưa bao lâu thì Chiêu Tài đã ăn xong rồi. Nó chậm rãi tới bên cạnh chiếc bàn, nằm sấp lên chân Tiền Tiền.

Hàn Văn Dật thoáng nhìn xuống: "Chiêu Tài rất thích em."

Tiền Tiền hì hục ăn hết mì Ý trong bát, khom lưng bế Chiêu Tài lên, vuốt mèo với vẻ mặt đầy hạnh phúc.

"Sau này em thường xuyên đến bầu bạn với Chiêu Tài nhé." Hàn Văn Dật liếc nhìn bát cơm mèo vẫn luôn bị ăn sạch: "Có em ở đây, nó ăn cơm nhiều hơn mọi ngày."

Tiền Tiền lập tức gật đầu lia lịa: "Được được được!"

Hàn Văn Dật: "..." Cách đối xử khác biệt này còn có thể rõ ràng hơn một chút.

Ăn tối xong, thời gian đã không còn sớm nữa, Tiền Mỹ Văn gửi tin nhắn cho Tiền Tiền, hỏi cô khi nào về. Tiền Tiền cũng không thể ở lâu thêm nữa.

Hàn Văn Dật và Chiêu Tài cùng tiễn Tiền Tiền ra cửa. Tiền Tiền lưu luyến, đi được vài bước lại quay đầu nhìn Chiêu Tài xinh đẹp. Chiêu Tài rất tâm lý, liền đi về phía Tiền Tiền, ngồi xổm bên chân cô.

Tiền Tiền cúi xuống gãi cằm nó, lại xoa đầu nó. Cô nắm bàn chân bé nhỏ của nó, hôn một cái, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Dật cũng tới bên cạnh.

Cô giơ chân của Chiêu Tài lên ấn vào mặt Hàn Văn Dật.

Hàn Văn Dật chợt ngẩn ra, còn chưa định thần lại. Tiền Tiền đã nhanh chóng nhảy lên mở cửa rồi.

"Em đi trước đây. Ngày mai gặp lại!" Cô mở cửa nhà chạy ra ngoài, sợ rằng chạy chậm sẽ có sói xám từ đằng sau đuổi tới cắn cô.

Hàn Văn Dật nghe tiếng bước chân vội vàng càng lúc càng xa, thật sự dở khóc dở cười. Khoảng thời gian này chạy bộ buổi sáng đúng là không uổng phí, cô chạy ngày càng nhanh rồi.

Anh sờ nơi vừa bị chân của Chiêu Tài ấn vào, ấm và ngứa, ngứa tận vào tim.

Chiêu Tài ở bên cạnh tò mò dò xét con sen của mình.

"Ngoan, hôm nay mày lập công rồi." Hàn Văn Dật vô cùng vui vẻ, xoa cái đầu nhỏ của Chiêu Tài: "Ngày mai sẽ tăng thêm thức ăn cho mày."

Chiêu Tài cực kỳ vui mừng, lập tức giơ hai chân kéo quần Hàn Văn Dật, muốn ấn anh thêm hai cái. Tiếc là con sen đã đứng thẳng người chuẩn bị đi rồi.

Hàn Văn Dật đóng cửa đi vào trong, lúc đi lướt qua cửa phòng ngủ, lại liếc nhìn bức tranh Tiền Tiền tặng anh đang treo trên tường. Anh dừng trước bức tranh một lúc, bỗng nhớ đến những lời vừa rồi Tiền Tiền đã nói trước bức tranh này.

"Kiếm tiền ư?" Anh lặp lại với vẻ suy tư.

Anh bỗng cảm thấy khoảng thời gian này dường như anh thường nghe thấy Tiền Tiền nhắc chuyện liên quan đến tiền...

Chương 43

Sau một ngày làm việc bận rộn, thấy sắp đến giờ tan làm, Hàn Văn Dật ngồi trong văn phòng gửi tin nhắn cho Tiền Tiền: "Tối nay em có tăng ca không? Nếu không chúng ta cùng về nhé?"

Tiền Tiền phản hồi rất nhanh: "Em gần xong công việc hôm nay rồi, không tăng ca. Vậy lát nữa chúng ta gặp nhau tại quảng trường Hằng Long nhé?"

Hàn Văn Dật phì cười. Quảng trường Hằng Long cách nơi này hai con phố lớn mà lại còn có ngã rẽ. Sao cách hẹn hò của họ giống như làm công việc tình báo thế này?

Hàn Văn Dật: "Quảng trường Hằng Long khó đậu xe."

Tiền Tiền: "Hả? Vậy à..."

Tiền Tiền: "Vậy chúng ta gặp ở tầng hầm để xe của quảng trường Hằng Long nhé! Lát nữa em đi trước, mười phút sau chắc là anh có thể ra ngoài!"

Lần này Hàn Văn Dật thật sự vừa giận vừa buồn cười. Tầng hầm để xe ư? Tốt rồi, giờ ngay cả ánh sáng cũng không thể nhìn thấy rồi!

Nhưng có thể làm thế nào chứ? Trước khi các đảng đối nghịch thuận lợi trở thành đảng cầm quyền đều phải trải qua một quãng thời gian u tối. Chỉ khi trải qua quãng thời gian u tối, thì một tương lai tự do tươi sáng mới thành hiện thực. Thế nên, cố nhịn vậy.

Sau khi tan làm, Hàn Văn Dật đã thật sự lái xe đến tầng hầm để xe của quảng trường. Nhưng tầng hầm để xe rất lớn, từ trên xuống dưới gồm có ba tầng, chia thành mười mấy khu. Anh vừa định gọi cho Tiền Tiền hỏi cô đang ở đâu thì Tiền Tiền đã gửi tin nhắn đến.

Tiền Tiền không có tiền: "Em đang ở gần số 30 khu A. Bên này có cây cột màu đỏ, anh qua đó sẽ nhìn thấy em."

Rất tốt, càng giống cách nhân viên tình báo liên hệ với nhau rồi.

Hàn Văn Dật tìm thấy niềm vui trong gian nan, đọc tin nhắn này, anh gần như có thể tưởng tượng ra một cảnh phim gián điệp.

======Dưới đây là tưởng tượng của đồng chí Hàn======

Gần số 30 khu A.

Gián điệp đồng chí Tiền Tiền thận trọng nấp sau một cây cột, cô nhìn quanh, xác nhận bốn phía không có người không phận sự, mới xông ra từ đằng sau cây cột. Cô đưa cho anh một văn kiện quan trọng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đồng chí Hàn Văn Dật, đây là văn kiện cơ mật của đảng tôi, anh nhất định phải giữ kỹ. Việc truyền ngòi lửa cách mạng phải dựa vào anh rồi!"

Anh cẩn thận từng chút một nhận lấy văn kiện từ tay cô, hỏi: "Nếu có một ngày có người muốn đến lấy văn kiện này, ám hiệu trao đổi giữa bọn anh là gì?"

Tiền Tiền nhón chân, hôn một cái vào má anh: "Anh hãy nhớ, nụ hôn của tình yêu đích thực chính là ám hiệu giữa chúng ta."

Anh sờ nơi vừa bị hôn, nghiêm túc gật đầu: "Được, đến lúc đó anh nhất định sẽ tận tay giao "Nội hàm cơ bản của xã hội hài hòa" cho đồng chí của bọn anh!"

=====Trên đây là tưởng tượng của đồng chí Hàn=====

Hai phút sau, chiếc BMW dừng trước mặt Tiền Tiền. Hàn Văn Dật hạ cửa kính xe: "Đồng chí, mau lên xe, kẻ địch sắp đuổi kịp rồi."

Tiền Tiền: "???"

Hai thành viên của đảng bí mật về đến Đại học T, đậu xe xong, họ cùng sóng vai đi về nhà.

Buổi tối mùa hè đến muộn, lúc này đã sáu, bảy giờ rồi, màu trời nửa sáng nửa tối, vài con mèo lười nhác nằm bên đường, thi thoảng liếʍ chân, thi thoảng lắc nhẹ đuôi. Đại học T nổi tiếng có nhiều mèo hoang, ngày thường chúng được phục vụ cá to thịt to từ những người yêu mèo, con nào con nấy đều béo ú tròn quay với bộ lông óng mượt.

Tiền Tiền nhìn đến nỗi hai tay ngứa ngáy, hận không thể tiến đến vuốt mỗi con một cái. Cô bỗng nhiên lại nhớ đến con mèo ragdoll xinh đẹp gặp ở hành lang lần trước. Đã mấy hôm không thấy nó rồi, nhớ nó quá.

"Anh, anh biết con mèo ragdoll ở tầng của chúng ta là ai nuôi không?" Tiền Tiền thuận miệng hỏi.

Hàn Văn Dật nghiêng đầu, không trả lời trực tiếp câu hỏi này: "Em thích con mèo đó à?"

Tiền Tiền ra sức gật đầu: "Tất nhiên! Em thích nhất là ragdoll!"

Hàn Văn Dật cười cười: "Vậy anh đưa em đi gặp nó."

Tiền Tiền trợn tròn mắt. Cái gì?!

Hai người lên lầu, Hàn Văn Dật mở cửa nhà, một quả bóng to vừa trắng vừa béo ú lập tức xông ra từ trong nhà, nhiệt tình cọ chân chủ nhân. Còn ai ngoài Chiêu Tài?!

Hàn Văn Dật cúi xuống xoa cái đầu nhỏ của Chiêu Tài: "Ngoan lắm."

Chiêu Tài thân thiết với chủ nhân một lúc, sau đó bắt đầu tò mò dò xét Tiền Tiền bên cạnh. Nó đi vòng quanh Tiền Tiền hai vòng, rất nhanh cũng bắt đầu thân thiết cọ Tiền Tiền.

Tiền Tiền mặc quần ngắn, chân trần bị Chiêu Tài vừa mượt vừa mềm vừa ấm cọ vài cái, thật sự trái tim cũng sắp tan ra. Cô kìm nén để không hét lên, cúi xuống bế Chiêu Tài vào nhà, ngồi xuống sô pha. Mèo ragdoll là giống mèo trung thành, tính cách vừa ngoan ngoãn vừa gần gũi, một chút cũng không phản kháng.

Tiền Tiền vuốt ve bộ lông dài mềm mại của Chiêu Tài hết lần này đến lần khác. Chiêu Tài thoải mái nhắm mắt, trong họng phát ra tiếng gừ gừ. Tiền Tiền vuốt mèo vuốt đến nỗi cảm giác hạnh phúc bùng nổ, cũng không kìm được mà nhắm mắt. Biểu cảm của người và mèo lại có thể trở nên đồng bộ.

Hàn Văn Dật đứng bên cạnh nhìn Chiêu Tài rồi lại nhìn Tiền Tiền, ánh mắt đầy ý cười. Không phải ai Chiêu Tài cũng thân thiện, lần trước anh đưa nhà đầu tư về nhà để bàn chuyện kinh doanh, Chiêu Tài trốn dưới gầm giường cả buổi, mãi đến khi nhà đầu tư đi rồi nó mới chịu ra ngoài. Hôm nay nó có thể thân thiết với Tiền Tiền ngay từ lần đầu gặp nhau, quả nhiên nó tâm ý tương thông với con sen của nó.

Đối diện sô pha phòng khách chính là phòng ngủ của Hàn Văn Dật, Tiền Tiền vuốt mèo không ngơi tay cả buổi mới ngẩng đầu liếc nhìn. Vừa nhìn cô liền ngẩn ra.

Một lúc sau, cô đặt Chiêu Tài xuống, đi vào phòng ngủ. Cô dừng lại trước bức tranh treo trên tường. Đó là tác phẩm nhiều năm trước của cô, cô không ngờ Hàn Văn Dật vẫn luôn giữ nó.

Đến nay hồi tưởng lại tác phẩm của mình nhiều năm trước, cô phát hiện năm đó nét vẽ của bản thân có chút non nớt. Nhưng có lẽ bởi vì sự non nớt này, khiến cho bức tranh tràn đầy linh khí. Nếu để cô đánh giá, cô vẫn cảm thấy đây là một trong những kiệt tác có giá trị trong số các tác phẩm của mình.

"Hiện tại em vẫn còn vẽ chứ?" Không biết từ lúc nào, Hàn Văn Dật đã đứng sau lưng cô.

"Rất hiếm khi vẽ nữa. Bận rộn như thế, em làm gì còn thời gian." Tiền Tiền mỉm cười tự châm biếm: "Hơn nữa vẽ tranh không kiếm được tiền, mà còn tốn tiền, chỉ có thể coi như sở thích giải trí thôi."

Cô thích vẽ bằng màu nước, hơn nữa phần lớn bức tranh cô thích vẽ trên giấy, thi thoảng mới vẽ giải trí trong máy tính. Nếu như tranh tương đối lớn, có lúc chi phí để vẽ một bức tranh bằng màu nước phải tốn hàng nghìn đầu. Tranh mà cô vẽ giải trí là phi lợi nhuận, không thể đem đi kiếm tiền, chỉ treo trong nhà. Đến nay trong nhà đã treo đầy tranh, và còn rất nhiều tranh cất dưới gầm giường.

Hàn Văn Dật ngẩn ra, như đang suy tư.

Lúc này bụng của Tiền Tiền kêu lên một tiếng. Đã qua giờ cơm tối, cô hơi đói rồi.

"Em ăn cơm ở nhà anh nhé?" Hàn Văn Dật vội hỏi.

"Ăn ở nhà anh?" Tiền Tiền tròn mắt: "Anh nấu ăn sao?"

Hàn Văn Dật gật đầu.

"Anh biết nấu ăn sao?!" Tiền Tiền kinh ngạc. Trên đời này còn việc gì mà Hàn Văn Dật không biết làm không?

"Hết cách rồi, không biết nấu ăn sẽ không lấy được vợ." Hàn Văn Dật đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh nhìn nguyên liệu bên trong: "Em ăn mì Ý Bolognese không? Món này làm nhanh. Anh sẽ xào thêm món rau?"

Tiền Tiền đi theo vào nhà bếp. Nguyên liệu trong tủ lạnh khá đầy đủ, vừa nhìn liền biết chủ nhân thường xuyên nấu ăn. Hơn nữa trong nhà bếp có nhiều loại dụng cụ nấu ăn, so với nhà họ Tiền, nhà bếp của Hàn Văn Dật tương đối thiên về phong cách phương Tây. Nghĩ cũng phải, dù gì anh cũng một mình du học ở nước ngoài nhiều năm như vậy, nếu không biết nấu ăn thì cuộc sống sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Tối nay giáo sư Tiền dạy buổi tối, trong nhà không ai nấu ăn, dù Tiền Tiền về nhà cũng chỉ hâm nóng đồ ăn thừa hôm qua để ăn. Nếu chỗ này của Hàn Văn Dật có đồ tươi, dĩ nhiên cô chọn ở lại đây ăn cơm.

"Vậy em giúp anh nhé." Tiền Tiền nói. Cô cũng ngại ngồi không ở bên kia.

Hàn Văn Dật không hề khách sáo, lấy ra một bó cải đưa cho cô: "Vậy em rửa cải nhé."

Mặc dù Tiền Tiền không biết nấu, nhưng ngày thường ở nhà cô cũng vào bếp phụ giúp, những việc như rửa và cắt đồ ăn cô cũng biết. Cô đứng cạnh bồn rửa rửa cải, Hàn Văn Dật đứng cạnh cô cắt cà chua, cắt xong anh đưa dao cho cô, cô rất thuận tay nhận lấy, rửa sạch dưới vòi nước, rồi đưa lại cho Hàn Văn Dật, hợp tác vô cùng ăn ý.

Việc mà vài năm trước anh đặc biệt ngồi máy bay về nhưng lại không thể hoàn thành, không ngờ hôm nay đã bổ sung được rồi.

Hàn Văn Dật nấu mì Ý, ở bên này Tiền Tiền cũng đã rửa và cắt cải xong, bỏ vào nồi đưa cho anh. Anh bật hai bên bếp, vừa nấu mì vừa xào cải.

Tiền Tiền nhìn anh làm một cách nhanh nhẹn, động tác thuần thục, không kìm được mà trầm trồ chậc lưỡi, tò mò hỏi: "Chú Hàn cũng biết nấu ăn chứ?" Vừa rồi Hàn Văn Dật nói không biết nấu ăn sau này không lấy được vợ dĩ nhiên là nói đùa, tuy nhiên đúng là phần lớn gia đình Thượng Hải đều là người cha nấu ăn. Chỉ là Tiền Tiền cảm thấy rất khó tưởng tượng Hàn Ái Quốc từ trước đến nay luôn mặc âu phục đi giày da điệu bộ tinh anh cũng có lúc xắn tay áo nấu ăn một cách bình dân như vậy.

Tay cầm sạn của Hàn Văn Dật dừng một lúc.

"Đúng rồi." Anh nói: "Em lấy cá ngừ trong tủ lạnh ra giúp anh, đó là bữa tối của Chiêu Tài."

"Ò." Tiền Tiền vội đi phụ giúp.

Không bao lâu sau, một bữa tối đơn giản đã được chuẩn bị xong.

Sau khi nấu bữa tối cho người, Hàn Văn Dật lại đi chuẩn bị bữa tối cho mèo. Anh hấp chín cá ngừ, băm nhuyễn, sau đó trộn cùng một ít thức ăn mèo, đựng trong bát cơm mèo bưng ra.

Tiền Tiền đi theo sau anh.

Chiêu Tài đã đợi ở phòng khách để bắt đầu bữa ăn từ lâu. Đôi mắt bé nhỏ đầy mong đợi nhìn chằm chằm họ, chỉ thiếu không vẫy đuôi như cún con. Hàn Văn Dật đặt bát cơm mèo xuống đất, Chiêu Tài lập tức chạy tới ăn hì hục.

Tiền Tiền cũng ngồi xổm bên cạnh Chiêu Tài, dáng vẻ ăn như hổ đói của Chiêu Tài thật sự quá đáng yêu, làm cô hận không thể mang cả mèo lẫn bát về nhà.

Cô vừa cúi đầu vuốt mèo vừa hỏi Hàn Văn Dật: "Sao anh đặt tên cho nó là Chiêu Tài?"

Hàn Văn Dật ngước lên nhìn cô. Em đoán xem?

"Anh lại không thiếu tiền như em, anh đã lắm tiền rồi, còn chiêu tài gì nữa?" Tiền Tiền thuận miệng phỉ nhổ: "Tham lam quả nhiên là tính cách trời sinh của nhà tư bản!"

Hàn Văn Dật cong khoé môi như cười như không: "À... hiện tại đúng là anh đã có "tiền" rồi." Anh cố tình nhấn mạnh từ "tiền".

Tiền Tiền: "???"

Tiền Tiền: "!!!"

Cô tức khắc ngẩng đầu, hai người họ đều ngồi xổm bên cạnh Chiêu Tài, cách nhau rất gần, hai gương mặt chỉ cách chưa đến một nắm tay. Cô ngửi thấy mùi hương của Hàn Văn Dật, nhàn nhạt, giống như mùi bạc hà.

Nhịp tim của cô đột nhiên nhanh hơn, bởi vì bối rối nên cô mất thăng bằng, cả người ngã về sau. Hàn Văn Dật nhanh tay kéo cánh tay của cô, kéo cô vào lòng. Cô lảo đảo nhào tới, tay chống lên ngực Hàn Văn Dật.

Khoảng cách của họ phút chốc càng gần hơn, chóp mũi gần như áp vào nhau.

Tiền Tiền ngẩn ra nhìn vào đôi mắt Hàn Văn Dật. Hàng mi của anh rất dài, mảnh và rậm. Đôi mắt của anh gần như hoàn toàn là màu đen, như đầm sâu không thấy đáy. Ánh mắt của anh có chút ngỡ ngàng, sự tiếp xúc này không hề nằm trong kế hoạch của anh. Thế nhưng dần dần, ánh mắt của anh càng lúc càng nóng rực, hơi thở cũng mỗi lúc một nặng nề.

Hơi thở ám muội khiến bầu không khí cũng trở nên ngưng đọng.

Anh hơi ngả người về trước, đến gần cô hơn.

Hương thơm đoạt mạng của anh xộc vào mũi, lông tơ toàn thân Tiền Tiền gần như đều dựng đứng, nhịp tim sắp vượt quá giới hạn. Nhanh... quá nhanh rồi!

Chính vào lúc môi của hai người sắp chạm vào nhau, Tiền Tiền bỗng né về đằng sau lẩn tránh.

Cô bối rối đứng dậy, mặt ửng đỏ khều khều tóc, ánh mắt lẩn tránh: "Em đói rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi!"

Hàn Văn Dật vẫn nửa quỳ tại chỗ. Anh mất một lúc để ổn định lại hơi thở, trong lòng sầu não nhưng không thể hiện ra. Một lúc sau, anh mỉm cười đứng dậy: "Ừ, ăn cơm đã."

Mặc dù "đừng dùng lời nói mà hãy dùng hành động" đúng thật là một chân lý, nhưng chân lý không phải lúc nào cũng hữu dụng. Dù gì họ cũng chỉ vừa xác nhận quan hệ, cô thẹn thùng cũng là lẽ đương nhiên. Dục tốc bất đạt, nóng lòng sẽ gặp thất bại, dù sao thì... quyền lợi của bạn trai sớm muộn anh cũng sẽ được sử dụng.

Hai người bưng mì Ý lên bàn, Tiền Tiền nếm thử hai miếng, lập tức liều mạng gật đầu: "Ngon quá!"

"Vậy sau này em thường xuyên đến ăn với anh nhé?" Hàn Văn Dật thở dài nửa đùa nửa thật: "Anh ăn cơm một mình rất cô đơn."

Tiền Tiền cắn đũa, không trả lời ngay. Nếu cô không về nhà ăn cơm trong thời gian dài, thì nên giải thích vấn đề này với cha mẹ thế nào đây.

Chưa bao lâu thì Chiêu Tài đã ăn xong rồi. Nó chậm rãi tới bên cạnh chiếc bàn, nằm sấp lên chân Tiền Tiền.

Hàn Văn Dật thoáng nhìn xuống: "Chiêu Tài rất thích em."

Tiền Tiền hì hục ăn hết mì Ý trong bát, khom lưng bế Chiêu Tài lên, vuốt mèo với vẻ mặt đầy hạnh phúc.

"Sau này em thường xuyên đến bầu bạn với Chiêu Tài nhé." Hàn Văn Dật liếc nhìn bát cơm mèo vẫn luôn bị ăn sạch: "Có em ở đây, nó ăn cơm nhiều hơn mọi ngày."

Tiền Tiền lập tức gật đầu lia lịa: "Được được được!"

Hàn Văn Dật: "..." Cách đối xử khác biệt này còn có thể rõ ràng hơn một chút.

Ăn tối xong, thời gian đã không còn sớm nữa, Tiền Mỹ Văn gửi tin nhắn cho Tiền Tiền, hỏi cô khi nào về. Tiền Tiền cũng không thể ở lâu thêm nữa.

Hàn Văn Dật và Chiêu Tài cùng tiễn Tiền Tiền ra cửa. Tiền Tiền lưu luyến, đi được vài bước lại quay đầu nhìn Chiêu Tài xinh đẹp. Chiêu Tài rất tâm lý, liền đi về phía Tiền Tiền, ngồi xổm bên chân cô.

Tiền Tiền cúi xuống gãi cằm nó, lại xoa đầu nó. Cô nắm bàn chân bé nhỏ của nó, hôn một cái, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Dật cũng tới bên cạnh.

Cô giơ chân của Chiêu Tài lên ấn vào mặt Hàn Văn Dật.

Hàn Văn Dật chợt ngẩn ra, còn chưa định thần lại. Tiền Tiền đã nhanh chóng nhảy lên mở cửa rồi.

"Em đi trước đây. Ngày mai gặp lại!" Cô mở cửa nhà chạy ra ngoài, sợ rằng chạy chậm sẽ có sói xám từ đằng sau đuổi tới cắn cô.

Hàn Văn Dật nghe tiếng bước chân vội vàng càng lúc càng xa, thật sự dở khóc dở cười. Khoảng thời gian này chạy bộ buổi sáng đúng là không uổng phí, cô chạy ngày càng nhanh rồi.

Anh sờ nơi vừa bị chân của Chiêu Tài ấn vào, ấm và ngứa, ngứa tận vào tim.

Chiêu Tài ở bên cạnh tò mò dò xét con sen của mình.

"Ngoan, hôm nay mày lập công rồi." Hàn Văn Dật vô cùng vui vẻ, xoa cái đầu nhỏ của Chiêu Tài: "Ngày mai sẽ tăng thêm thức ăn cho mày."

Chiêu Tài cực kỳ vui mừng, lập tức giơ hai chân kéo quần Hàn Văn Dật, muốn ấn anh thêm hai cái. Tiếc là con sen đã đứng thẳng người chuẩn bị đi rồi.

Hàn Văn Dật đóng cửa đi vào trong, lúc đi lướt qua cửa phòng ngủ, lại liếc nhìn bức tranh Tiền Tiền tặng anh đang treo trên tường. Anh dừng trước bức tranh một lúc, bỗng nhớ đến những lời vừa rồi Tiền Tiền đã nói trước bức tranh này.

"Kiếm tiền ư?" Anh lặp lại với vẻ suy tư.

Anh bỗng cảm thấy khoảng thời gian này dường như anh thường nghe thấy Tiền Tiền nhắc chuyện liên quan đến tiền...