Chương 27

Tiền Tiền bắt đầu học mỹ thuật tạo hình từ nhỏ. Khi đó đứa con của nhà họ Hàn cách vách mà Tiền Mỹ Văn vẫn gặp đã đăng ký một đống lớp học theo sở thích. Bà cũng không chịu yếu thế, đăng kí đầy các thể loại lớp học nhảy nhót, hội hoạ, âm nhạc lấp kín lịch cuối tuần của Tiền Tiền.

Sau đó, Tiền Tiền không tiếp tục học những lớp sở thích tao nhã khác mà chỉ tiếp tục học nghệ thuật. Cô thực sự quan tâm đến nó, vì vậy cô đã kiên trì bằng mọi cách. Mặc dù đã có khoảng thời gian Tiền Mỹ Văn muốn cô tạm thời từ bỏ nghệ thuật vì áp lực học hành quá nặng nề và dồn hết tâm sức cho cái gọi là lớp học chính, cô cũng không chịu.Cô cũng nói với ba mẹ rằng sau này cô sẽ thi vào một trường nghệ thuật, và nghệ thuật là chính khoá của cô.

Cô không chỉ thích vẽ mà còn thích làm các thiết kế khác nhau. Cắt giấy xếp hình, làm thủ công mỹ nghệ . . . . .

Cô thực sự có năng khiếu trong lĩnh vực này.

Căn phòng nhỏ của Tiền Tiền rộng khoảng mười mét vuông, nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra toàn cảnh nhưng Hàn Văn Dật nhìn nó rất lâu. Dường như anh thích mọi tác phẩm của cô.

Tiền Tiền ngồi xuống bên giường và hỏi: "Anh vẫn chưa nói bài tập của anh chính xác là gì?"

Hàn Văn Dật lấy từ trong túi ra một tờ giấy và đưa cho cô.

Tiền Tiền đã bị sốc khi nhìn thấy nó.

"Anh à, anh có chắc đây là bài tập do trường anh giao không? Lớp nào vậy? Ở trường đại học có lớp thú vị như vậy sao?"

"Cái này coi như là. . . . . ." Hàn Văn Nghĩa suy nghĩ một chút, "Cũng coi như là hoạt động giao tiếp xã hội thực tiễn.”

Có ba điều anh viết trên tờ giấy. Thứ nhất là chơi trò chơi đồng đội, thứ hai là đánh đôi bóng bàn, thứ ba là hợp tác ăn một bữa thịnh soạn. Thật ra anh có rất nhiều việc muốn làm, nhưng đáng tiếc là không đủ thời gian nên chỉ có thể ở lại một ngày cuối tuần rồi phải vội vàng quay về nước Mỹ để tiếp tục tham gia các lớp học. Vì vậy anh đã viết ra hai điều có thể dễ dàng đạt được hơn.

Tiền Tiền biết thực tiễn xã hội. Hoạt động này thỉnh thoảng cũng sẽ có ở trung học.

Cô vẫn cảm thấy khó tin: "Ở Mỹ không tìm được ai cùng đi tham gia các hoạt động này sao? Anh nhất định phải về Trung Quốc ạ? Trường học có bồi hoàn tiền vé máy bay cho anh không?"

Hàn Văn Dật không trả lời câu hỏi này. Những hoạt động này thực sự rất phổ biến. Nếu anh muốn tìm người hợp tác ở Hoa Kỳ, ít nhất anh có thể tìm thấy hàng chục người sẵn sàng đi cùng anh. Nhưng anh đã xem qua danh sách những người đó trong đầu. Nếu nhà trường yêu cầu anh hợp tác với những người đó để hoàn thành nhiệm vụ thì anh sẽ đồng ý, nhưng nếu để anh chủ động hợp tác với những người đó thì anh lại không hứng thú cho lắm — điều này không đáp ứng được yêu cầu về quyền tự chủ của anh trong bài tập về nhà do A Mạc Nhĩ giao.

Chỉ khi Tiền Tiền được liệt vào danh sách đối tượng hợp tác ấy, anh mới thực sự mong đợi những điều này từ tận đáy lòng. Ngay cả chuyến bay kéo dài ba mươi sáu giờ cũng không thể làm giảm hứng thú của anh.

Hàn Văn Dật nói: "Cứ bắt đầu bất cứ khi nào em có thời gian."

Mặc dù Tiền Tiền đã học lớp mười hai, nhưng vì cô là một thí sinh nghệ thuật nên áp lực của các lớp văn hóa không quá lớn. Do đó dành một ngày cuối tuần để đi cùng Hàn Văn Dật cũng không thành vấn đề. Cô nói: "Chúng ta hãy đi bây giờ đi."

Vì vậy, Tiền Tiền đã đưa Hàn Văn Dật đến một quán cà phê Internet gần đó để chơi game. Quán cà phê Internet gần trường đại học T tiếp nhận những thanh thiếu niên nghiện Internet suốt ngày. Do đó quán cà phê Internet có đầy đủ các loại trò chơi, hầu hết đều là những trò chơi phổ biến.

Tiền Tiền chỉ vào trò chơi A trên màn hình và hỏi anh: "Anh biết chơi cái này không?"

Hàn Văn Dật trả lời: "Không."

Tiền Tiền chỉ vào trò chơi B trên màn hình và hỏi anh: "Vậy cái này thì sao?"

Hàn Văn Dật trả lời: "Không."

Tiền Tiền hỏi vài lần nhưng đều nhận được câu trả lời giống nhau, cô buồn cười: "Vậy anh thường chơi trò chơi gì?"

Hàn Văn Dật trả lời: "Sudoku."

"Còn gì nữa không?"

"Cờ vây."

"Không còn cái gì khác ạ?"

"À... thỉnh thoảng tôi cũng chơi cờ vua nữa."

"Vậy trước đây em tới nhà anh, trong nhà anh cũng không có cái đĩa CD nào ạ?"

Hàn Văn Dật nhìn cô: "Em thích chơi nên anh mua nó cho em.”

Tiền Tiền: ". . . . . ."

Trước đó, Hàn Văn Dật chưa bao giờ chơi trò chơi trực tuyến. Anh muốn tìm hiểu quá nhiều thứ và không có thời gian để chơi chúng. Nhưng người khác nghiện nó khiến anh có chút tò mò nên đã viết điều này vào tờ giấy.

Tiền Tiền im lặng hai giây, sau đó giơ hai ngón tay cái lên với sự ngưỡng mộ chân thành: "Khâm phục, thật sự khâm phục!"

Cuối cùng, Tiền Tiền là người đưa ra quyết định. Cô chọn một trò chơi đấu súng không quá khó học, lập đội với Hàn Văn Dật và bắt đầu chơi. Sự thật đã chứng minh rằng đôi tay dài, mảnh khảnh và ưa nhìn của Hàn Văn Dật là chỉ là một vật trang trí, gần như không thể dùng nó để chơi trò chơi. Bàn tay bị gãy đến mức không thể tàn tật hơn được nữa.

Trò chơi bắt đầu mười lăm giây, Hàn Văn Dật nhấn chuột và bàn phím.

Trong vòng nửa phút sau khi vòng thứ hai bắt đầu, màn hình máy tính của Hàn Văn Dật lại chuyển sang màu xám.

Trong ván thứ ba mở màn, anh đã cầm cự được một phút.

Sau khi thua liên tiếp vài lần, cuối cùng anh cũng hiểu được một chút. Tiền Tiền bắt đầu hợp tác với anh.

"Chúng ta phải di chuyển sang bờ đối diện. Có thể có một cuộc phục kích gần đó. Em sẽ chạy ra ngoài trước để thu hút hỏa lực. Một khi ai đó đánh trúng em, hãy lập tức tìm ra nơi chúng phục kích và bắn hết chúng. Anh có thể làm điều đó không?"

Hàn Văn Dật gật đầu.

Sau đó Tiền Tiền chạy ra ngoài. Trong vòng hai hoặc ba giây, thực sự có tiếng súng ở bãi cỏ gần đó. Hàn Văn Dật nhấp chuột và quay máy ảnh của mình theo hướng có tiếng súng. Lần quay này quá nhanh khiến góc nhìn quay 360 độ , một người xuất hiện trên màn hình và anh theo bản năng bắn vào áo vest của người đó.

Bằng Bằng hai phát, cực kỳ chính xác.

Màn hình của Tiền Tiền chuyển sang màu xám ngay lập tức - khẩu súng đen của đồng đội heo đã gϊếŧ cô. Hàn Đại Thần không chỉ tự mình dâng đầu cho người khác mà còn dũng cảm lấy đầu của quân mình.

Tiền Tiền sững sờ, Hàn Văn Dật cũng sững sờ. Bầu không khí đông cứng trong ba giây.

"Chết tiệt hahahahahahahahahahahahahaha! Anh là gián điệp do đối phương phái tới sao?!"

Hàn Văn Dật có chút áy náy. Anh vốn tưởng rằng Tiền Tiền sẽ tức giận, nhưng Tiền Tiền thì không. Tiền Tiền cười đến nỗi nước mắt suýt trào ra. Cô cười nói lại đến nữa rồi!

Cả hai đã chơi game trong quán cà phê Internet cả buổi sáng, sự thật đã chứng minh rằng ông trời mở cửa được thì cũng đóng được. Hàn Văn Dật thực sự không có năng khiến trong trò chơi, hại Tiền Tiền bay vèo vèo, điểm thì hết rất nhanh.

Hàn Văn Dật xông lên đi đầu!

Hàn Văn Dật lại một lần nữa xông lên đi đầu!

Hàn Văn Dật nhầm quân bạn với quân địch!

Hàn Văn Dật rơi từ trên lầu xuống và chết!

Tiền Tiền rất thích thú với hàng loạt thao tác trêu chọc của anh , cô nói: "Anh à, anh đến đây để chơi game hay để mua vui vậy? Hoạt động xã hội ở trường anh thực ra là một hoạt động từ thiện phải không? Gửi hơi ấm và tình yêu thương đến đối thủ của chúng ta có phải không?"

Mặc dù liên tục thua nhưng Hàn Văn Dật cảm thấy trò chơi vẫn rất thú vị. Tất nhiên, anh vẫn có cảm giác áy náy vì để thua và xuống bạc.

Anh hỏi Tiền Tiền: "Em không tức giận sao?"

Tiền Tiền có vẻ khó hiểu: "Có gì mà tức giận?"

"Anh làm em thua hoài à.”

“Chơi game,” Tiền Tiền xua tay, “thắng thua đâu có quan trọng.”

Hàn Văn Dật hơi ngạc nhiên: "Vậy thì cái gì quan trọng?"

Tiền Tiền duỗi eo, vận động tay chân cứng ngắc vì chơi đùa: "Vui vẻ mới là quan trọng! Chơi với ai mới quan trọng! Này, em đói rồi, đi ăn thôi!"

Hàn Văn Dật sững người tại chỗ, mãi đến khi Tiền Tiền tắt điện thoại và đứng dậy, gọi thêm vài lần nữa anh mới định thần được.

Tới chiều hai đứa lại rủ nhau đi chơi.

Bóng bàn là một trong những thế mạnh của Hàn Văn Dật. Anh đã từng là một tay chơi không có đối thủ trong trường, nhưng anh chưa bao giờ đánh đôi.

Còn trình độ chơi bóng của Tiền Tiền có thể tóm gọn trong mấy câu: thuận theo số phận, nhận bóng theo số phận, giao bóng theo số phận.

Vì là đánh đôi nên họ phải tìm hai đối thủ. May mắn thay, phòng bóng lớn ở trường đại học T có rất nhiều sinh viên đại học đang chơi bóng. Ngay khi Hàn Văn Dật và Tiền Tiền đứng đó, rất nhiều người đã chú ý đến họ. Và khi họ mời một vài người ngẫu nhiên, những người đó ngay lập tức đồng ý.

Trong ván đầu tiên, Hàn Văn Dật giao bóng, anh bắt đầu bằng một cú chặt bóng nhanh và sắc bén, vợt của đối phương vừa chạm vào bóng thì bóng đã bay đi.

Trong ván thứ hai, Hàn Văn Dật thực hiện một cú tước bóng khác. Lần này đối thủ thậm chí còn không chạm vào quả bóng, chỉ biết trơ mắt nhìn quả bóng bay đi.

Chơi như vậy vài hiệp, mọi người đều cảm thấy thật nhàm chán, đặc biệt là Tiền Tiền. Chỉ cần bóng từ tay Hàn Văn Dật phát sang, đối phương có thể không bắt được bóng. Nếu đối phương may mắn trả lại bóng thì người tiếp theo là Tiền Tiền bắt quả bóng. Nhưng tốc độ trả lại quả bóng quay không thể coi thường, với kỹ thuật bất đắc dĩ của cô, về cơ bản thì cô chỉ có thể nói A Di Đà với quả bóng đang bay.

Cứ như vậy, trình độ của hai đối thủ rõ ràng kém xa so với Hàn Văn Dật, nhưng điểm số lại rất gần. Đối phương thậm chí còn cao hơn một hai điểm.

Khi đó, Hàn Văn Dật mới nhận ra rằng trong đánh đôi, điều quan trọng không phải là một người giỏi đến đâu, chỉ cần hai bên không thể phối hợp, thì dù giỏi đến đâu cũng vô ích.

Hơn nữa, ngay cả khi anh có thể tự mình giành chiến thắng... thì trò chơi này cũng không vui chút nào.

Thấy mọi người không muốn chơi nữa, Hàn Văn Dật đưa quả bóng cho Tiền Tiền và nói: "Em phát đi.”

Tiền Tiền nhận quả bóng, giơ vợt lên cao, dùng bộ dạng của một bà cụ phát bóng.

Đối thủ đã bị những cú giao bóng lắt léo của Hàn Văn Dật đánh cho tới nỗi nhân sinh không còn gì để luyến tiếc đột nhiên thấy một cú đánh bóng theo cảm tính lại đây thì vui mừng không xiết, vòng tay đập quả bóng thật mạnh!

Hàn Văn Dật thấy vậy không chút hoang mang, lùi ra phía sau hai bước, định trả ngược quả bóng về. Nhưng ngay thời điểm ra tay thì anh đột ngột ngưng lại, dùng cây vợt đẩy bóng trở về, không xoay người không di chuyển, tốc độ bóng đi vừa vặn. Góc độ khống chế của anh rất tốt, đối thủ có muốn đập cũng đập không đến, chỉ có thể đỡ cầu trả lại bình thường.

Tiền Tiền cuối cùng đã nhận được quả bóng ngẫu nhiên đầu tiên của mình. Cô đã xúc động đến mức rơm rớm nước mắt!

Sau khi chơi cùng nhau vài hiệp, Hàn Văn Dật và Tiền Tiền cuối cùng đã ngầm hiểu nhau.

Tiền Tiền đưa bóng đi cao, bóng đối thủ trả về cũng cao. Hàn Văn Dật có thể tiêu diệt bóng chỉ bằng một cú đập khiến người ta phải cúi đầu gọi anh là cha; Hàn Văn Dật ép bóng tốt, nhưng bóng của đối thủ lại trả về một cách thiếu bình tĩnh. Quả bóng của Tiền Tiền không còn cách nào khác phải đánh lên cao để người ta cũng phải đánh cao trả về, sau đó lập tức bị Hàn Văn Dật kết thúc phải dập đầu gọi cha.

Lúc đầu, khi hai sinh viên đại học thấy Hàn Văn Dật hạn chế lối chơi của mình thì cho rằng Hàn Văn Dật đang cố ý thả nước, vì vậy họ đã ngầm nhường cho Tiền Tiền một ít nước. Một lúc sau mới phát hiện ra không ổn, họ nhanh chóng đánh nghiêm túc. Nhưng họ rất nhanh liền phát hiện ra trong nước mắt: bất kể họ có nghiêm túc hay không, tình huống mà họ bị cha đánh cho tơi bời là hoàn toàn không thể thay đổi được!!

Sau năm trận đều là năm trận thắng, mọi người không thể di chuyển được nữa.

Tiền Tiền lau mồ hôi: "Này, đây là lần đầu tiên em phát hiện ra rằng chơi bóng bàn rất thú vị đấy."

Hàn Văn Dật mỉm cười, ừ một tiếng: "Đây cũng là lần đầu tiên anh phát hiện ra rằng bóng bàn rất thú vị."

Hai sinh viên đại học bị hành hạ đến mức mất bình tĩnh đến nỗi ném vợt trong giận dữ: "Tôi chưa bao giờ chơi một trận bóng nào khó như vậy! Không chơi nữa, sau này tôi sẽ không bao giờ đυ.ng đến nó nữa!”

Sau khi rời khỏi phòng bóng bàn, Tiền Tiền nóng đến mức lấy tay quạt cho mình. Cô quay sang nhìn Hàn Văn Dật: "Anh ơi, em muốn ăn kem!"

Hàn Văn Dật đưa cô đến cửa hàng kem trước trường, Tiền Tiền đợi bên ngoài cửa hàng như thường lệ, còn Hàn Văn Dật thì đi vào mua kem.

Khi Hàn Văn Dật bước vào cửa hàng, anh không nhìn thấy dì Vương quen thuộc mà chỉ thấy một ông già mặc áo ba lỗ và quần đùi. Ông già vẫy một cái muỗng kem và hỏi anh: "Chàng trai, cậu muốn lấy vị nào?”

Ông già này là chồng của dì Vương, thỉnh thoảng lại qua giúp dì trông quán.

Hàn Văn Dật lấy ra một số tiền gấp đôi và đưa cho ông già: "Vị vani ạ. Làm ơn lấy cho cháu cỡ lớn hơn một chút."

Sau khi rời khỏi tiệm kem, Hàn Văn Dật nhét một hộp kem thật lớn vào tay Tiền Tiền. Cả hai vui vẻ đi về. Mọi người đã thống nhất với nhau rằng tối nay giáo sư Tiền sẽ dạy hai người nấu bữa tối. Đó cũng chính là "bài tập về nhà" cuối cùng mà Hàn Văn Dật cần phải hoàn thành.

Hàn Văn Dật muốn học làm chuyện này, anh cũng đã có những tính toán trong lòng. Anh đã ở Hoa Kỳ hơn hai năm, nhưng vẫn không thể quen việc ăn uống. Anh cũng thấy rất phiền khi ra ngoài ăn. Vì vậy anh muốn lấy danh nghĩa "bài tập về nhà" để lén lút học hỏi từ các đầu bếp trong nước. Cha mẹ Hàn không biết nấu ăn, cũng không có thời gian nấu nướng, do đó chuyện này anh đành nhờ đến giáo sư Tiền. Hơn nữa anh cũng đang suy nghĩ về việc nấu ăn với Tiền Tiền. Anh nghĩ nó sẽ rất thú vị.

Đến trước cửa nhà họ Tiền, Hàn Văn Dật định gõ cửa nhưng Tiền Tiền đã giữ lấy anh. Cô làm động tác la ó và chỉ vào cây kem đang ăn dở trên tay. Cô định ăn xong cái này trước khi vào. Nếu không, để ba mẹ cô thấy cô ăn vặt trước bữa ăn thì họ sẽ lại cằn nhằn cô.

Cả hai lặng lẽ đứng ngoài cửa, đợi Tiền Tiền liếʍ cốc kem hình tròn từng chút một.

Trong căn phòng ngột ngạt, nhà họ Tiền khẽ mở cửa, bên ngoài chỉ che bằng một tấm bình phong. Một lúc sau, Hàn Văn Dật và Tiền Tiền nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng trong phòng.

Tiền Mỹ Văn giọng điệu lo lắng: "Sắp tối rồi, sao hai đứa kia còn chưa quay lại? Nếu hai đứa nó chưa về thì ông đi tìm đi.”

Tiền Vi Dân không nghiêm túc: "Bà sốt ruột cái gì? Chúng nó đi đến khi nào đói rồi thì tự biết quay về thôi.”

Tiền Mỹ Văn không vui: "Buổi tối để hai đứa nó ở bên ngoài một mình, tôi rất lo lắng."

Tiền Vi Dân không hiểu: "Có gì phải lo lắng? An ninh trong trường tốt như vậy, làm sao có người bắt cóc bọn họ được? Hơn nữa, Tiền Tiền đã gần mười tám, Tiểu Hàn cũng được hai mươi. Cả hai đứa đều đã là người lớn rồi."

Một tiếng “chát” vang lên. Có lẽ là Tiền Mỹ Văn đã tát chồng mình một cái.

"Bởi vì hai đứa nó đều đã trưởng thành nên tôi mới lo lắng nhiều hơn! Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho Lâm Bội Dung nói cho bà ấy biết con trai của bà ấy đến rủ Tiền Tiền đi chơi thì phát hiện ra hai người họ đều không biết Tiểu Hàn đã trở về Trung Quốc! Hai năm qua thằng bé đều không về, khó khăn lắm mới về một chuyến thì không đi tìm ba mẹ mà đi tìm Tiền Tiền nhà chúng ta. Ông nói xem tại sao lại như vậy?”

Một lúc sau, Tiền Vi Dân do dự nói: "Hai đứa nó sẽ không ... Nhưng hai đứa nó cũng đã trưởng thành rồi, do đó cũng không thể tính hai đứa chúng nó vào diện yêu sớm….”

"Yêu sớm cái gì!" Giọng của Tiền Mỹ Văn cao hơn một quãng tám, "Đây có phải là vấn đề yêu sớm không? Thằng bé Tiểu Hàn này điều kiện gia đình tốt, vẻ ngoài cũng rất đẹp trai. Từ nhỏ nó đã được một đống con gái vây quanh, làm sao biết được nó có lăng nhăng hay không? Tiền Tiền nhà chúng ta lớn đến vậy chưa từng yêu đương không nói thì thôi, bây giờ lại còn bị thằng bé đùa giỡn tình cảm thì phải làm sao bây giờ?”

Tiền Vi Dân lúng ta lúng túng: "Con bé chưa từng yêu đương, chẳng phải là vì chúng ta không cho nó yêu sớm sao?"

Tiền Mỹ Văn lại vỗ chồng mình một cái: "Tôi thật sự không hiểu ông đang nói lung tung cái gì nữa? Trước tiên tôi chưa nói đến thằng bé Tiểu Hàn này là người như thế nào. Ông có biết Hàn Ái Quốc và Lâm Bội Dung là người như

thế nào không? Sau này bọn họ sẽ để cho Tiểu Hàn cưới Tiền Tiền nhà chúng ta không? Bọn họ có để chúng ta vào mắt không?""

Tiền Vi Dân không nói gì.

Ngoài cửa, kem trong tay Tiền Tiền đã gần tan hết, chảy ra tay cô.

Hàn Văn Dật thấy thế định lau đi vết kem tan ra chảy trên tay cô, lại bị Tiền Tiền bắt tay lại, hộp kem rơi xuống mặt đất.

Tiền Tiền thấp giọng nói: "Đi!"

Hàn Văn Dật cảm thấy bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy mình lúc này vừa lạnh vừa run.

Hai người chạy xuống lầu, Tiền Tiền quay lại và mỉm cười với Hàn Văn Dật: "Này, chúng ta đi nhà ăn đi. Ông chủ Lưu đã nghỉ hưu hai năm rồi. Có lẽ ông chủ mới sẽ rất thích anh đấy!”

Cô vừa dứt lời liền loạng choạng dựa vào lan can bên cạnh, Hàn Văn Dật vội vàng đưa tay đỡ lấy cô.

Tiền Tiền đỡ lấy trán mình, một lát sau mới mở miệng, giọng nói hơi thấp: "Thành thật xin lỗi anh. Em vừa rồi chạy nhanh quá nên bị hạ đường huyết, đầu có chút choáng váng. Thôi hay là anh đi ăn gì đi, em về nhà trước nhé."

Hàn Văn Dật thực sự muốn nói điều gì đó, nhưng anh không biết phải mở lời như thế nào. Anh chỉ có thể im lặng nhìn Tiền Tiền quay lưng rời đi.

Anh ngồi máy bay hơn mười tám giờ về nước để hoàn thành ba mục bài tập. Nhưng cuối cùng anh lại chỉ hoàn thành được hai mục.

Ngày hôm sau anh chuẩn bị đi ra sân bay, Tiền Tiền tới để tiễn anh.

Sau khi ngủ dậy, tâm trạng của Tiền Tiền dường như đã hoàn toàn hồi phục. Cô và Hàn Văn Dật chờ xe buýt tới sân bay ở nhà ga. Trước khi xe đến, cô nhét một bức tranh cho Hàn Văn Dật.

Đó là một bức tranh do chính cô thiết kế. Nền của bức tranh là màu xanh nhạt, chính giữa bức tranh là một cô bé với mái tóc hồng, làn da trắng, những nốt tàn nhang hồng và khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Trên đầu cô bé có một vài bông hoa hồng nhỏ mọc ra. Chúng kết hợp với màu tóc của cô trông giống như những đóa hoa cà rốt.

Khuôn mặt tươi cười của cô gái nhỏ rất ấm áp, nhưng màu lam nhạt càng làm bức tranh thêm nét u sầu.

Tiền Tiền cười vô tâm vô tư như cô gái nhỏ trong tranh: "Đây là một tác phẩm thú vị à em làm gần đây. Em tặng nó cho anh nhé. Nhớ giữ gìn nó cẩn thận! Ngay cả khi không có giấy trong nhà vệ sinh, anh cũng không được dùng nó để làm giấy chùi đít đâu đấy nha!”

Hàn Văn Dật: “.....” Anh không bao giờ quên mang theo giấy khi đi vệ sinh.

Xe buýt của sân bay sắp đến, Tiền Tiền vỗ vai anh.

"Anh đi đi, rồi ở đó chờ em. Đợi em thi đỗ đại học A xong rồi em sẽ đến nhờ cả anh.”

Hàn Văn Dật nhìn bức tranh một lúc, sau đó nghiêm túc ngẩng đầu lên: “Em nhất định sẽ vượt qua được kì thi.”

Tiền Tiền cười và hếch cằm lên: "Đúng vậy! Em là Tiền Tiền, là một cô gái thiên tài xinh đẹp. Nếu họ không nhận em thì đó sẽ là một tổn thất lớn của họ!"

Xe buýt dừng trước mặt họ, Hàn Văn Dật do dự đứng im. Tài xế xe buýt mở cửa, nhìn chiếc va li trong tay Hàn Văn Dật, hỏi: "Cậu đến sân bay à? Lên xe đi!"

Tiền Tiền cũng thúc giục: "Đi, đi."

Hàn Văn Dật vẫn đứng đó.

"Chàng trai, anh có đi không? Nếu không, tôi lái xe đi nhé!"

"Đi thôi!" Tiền Tiền sợ rằng chiếc xe sẽ thực sự rời đi, vì vậy cô vội vàng thay mặt Hàn Văn Dật đồng ý, "Chúng tôi đến đây!"

Cô ngạc nhiên nhìn Hàn Văn Dật, sau đó đẩy anh: "Mau lên, nhỡ chuyến xe này anh nhỡ luôn chuyến bay thì sao?"

Hàn Văn Dật ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Hành khách trên xe tỏ ra sốt ruột và thúc giục tài xế lái xe nhanh lên, ai không lên xe thì thôi không đón nữa.

“Anh….”

Dường như Hàn Văn Dật cũng không biết được mình đang định nói cái gì. Anh mắc nghẹn nửa ngày thì nôn ra được thêm chữ ‘đến’. Tiền Tiền thấy lái xe thật sự sắp phải đóng cửa, cô gấp đến độ muốn quỳ lạy anh.

Cô bất chấp tất cả, gần như là đẩy Hàn Văn Dật lên xe. Sau đó cô đứng ở dưới xe vẫy tay với Hàn Văn Dật: "Hẹn ngày gặp lại."

Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, một câu hoàn chỉnh cuối cùng cũng thoát ra khỏi miệng của Hàn Văn Dật.

Anh nói: "Anh ở Mĩ chờ em tới."

Cửa xe bị khóa, anh không biết Tiền Tiền có nghe thấy anh nói gì không nhưng anh thấy Tiền Tiền đang mỉm cười vẫy tay với anh.

Từ phía sau truyền đến tiếng chậc liên tục khó chịu của tài xế: "Chậc chậc, đôi trẻ hiện tại, chậc chậc."

Hai mươi giờ sau, Hàn Văn Dật mệt mỏi trở lại trường học, đi tìm A Mạc Nhĩ để báo cáo kết quả làm việc.

Hàn Văn Dật gõ cửa và bước vào văn phòng, A Mạc Nhĩ bị bộ dạng của anh làm cho sửng sốt. Ông nhìn vẻ bụi bặm của Hàn Văn Dật từ trên xuống dưới. Dựa vào sắc mặt của anh, ông đoán rằng dường như tâm trạng anh đang không được tốt.

A Mạc Nhĩ có chút lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ bài tập của cậu làm không thành công à?”

Khi Hàn Văn Dật đưa cho ông tờ giấy thứ hai, ông có linh cảm rằng bài tập về nhà này sẽ mang đến cho Hàn Văn Dật những thay đổi lớn. Những điều Hàn Văn Dật viết ra đều là những điều nhỏ nhặt, nhưng chính vì chúng là những điều nhỏ nhặt, anh rõ ràng có thể làm điều đó với bất cứ ai, nhưng anh đã không ngần ngại viết tên của một người cách xa hàng ngàn dặm. —— Điều này đủ cho thấy anh làm nhiệm vụ này không phải qua quýt chiếu lệ, làm cho xong mà là nghiêm túc hoàn thành. A Mạc Nhĩ tin rằng ngay cả những điều bình thường cũng có thể mang lại cho Hàn Văn Dật trải nghiệm không hề bình thường một chút nào.

Hàn Văn Dật suy nghĩ một lúc và trả lời: "Nó khá thành công. Chỉ là có một số chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”

A Mạc Nhĩ hỏi: "Chuyện gì ngoài ý muốn?”

Hàn Văn Dật suy nghĩ một chút rồi nhớ tới khuôn mặt tươi cười ở khoảnh khắc cuối cùng của Tiền Thiển và bức tranh cô tặng anh thì trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, anh lắc đầu: “Quên đi, cũng không phải chuyện gì trọng đại ngoài ý muốn. Tóm lại là, nhiệm vụ lần này khá thành công ạ."

Thấy anh vui vẻ, A Mạc Nhĩ cũng cười: "Vậy thì tốt."

“Giáo sư.” Hàn Văn Dật hỏi A Mạc Nhĩ, “Tại sao thầy lại giao cho em nhiệm vụ như vậy?”

Trên thực tế, anh có thể lờ mờ cảm nhận được ý định của A Mạc Nhĩ. Anh cũng cảm nhận được bản thân có một chút thay đổi từ sau nhiệm vụ này. Tuy nhiên, do thái độ nghiêm túc và thực tế nên anh muốn biết thêm bài tập này có dựa trên chứng cứ khoa học gì không.

"Đó là một loại (1)liệu pháp giải mẫn cảm có hệ thống." A Mạc Nhĩ nói.

(1)Giải mẫn cảm có hệ thống: Giải mẫn cảm có hệ thống hay còn gọi là ức chế tương hỗ do học giả người Mỹ Wolpe sáng lập và phát triển. Phương pháp này chủ yếu là khiến người tìm kiếm từ từ phơi bày các tình huống dẫn đến lo lắng và sợ hãi loạn thần kinh, đồng thời chống lại sự lo lắng này thông qua trạng thái thư giãn tâm lý , để đạt được mục đích loại bỏ lo lắng hoặc sợ hãi.

"Liệu pháp giải mẫn cảm có hệ thống?" Hàn Văn Dật chưa bao giờ nghe nói về điều này.

“Cậu không muốn làm việc với mọi người, có thể bởi vì tất cả những trải nghiệm mà cậu có khi làm việc với người khác đều là những trải nghiệm khó chịu.” A Mạc Nhĩ giải thích, “Điều đó khiến cậu nghĩ rằng hợp tác với người khác là rất phiền phức.”

Hàn Văn Dật sửng sốt, anh cố gắng hồi tưởng lại và phát hiện những kinh nghiệm mà anh có thể nhớ lại thực sự có chút tồi tệ. Có thể vì điều này nên khi hợp tác với người khác, anh sẽ cảm thấy những điều đó không hiệu quả trong vô thức. Anh cảm thấy chúng vô nghĩa và phá hoại tâm tình của anh.

"Nhưng chỉ cần thành công vài lần, có thêm vài trải nghiệm thú vị, hoặc chỉ cần thành công một lần cũng tốt rồi. Khi đó cậu sẽ biết cho dù có những chuyện khó chịu xảy ra thì cũng chỉ là do người cậu gặp phải vô tình khiến cho cậu không thoải mái, chứ không phải là do hợp tác là một chuyện không tồi tệ." A Mạc Nhĩ mỉm cười vỗ vai anh: "Không cần phản phủ định hết toàn bộ câu chuyện nào đó. Thế giới này rất rộng lớn, các trải nghiệm trong cuộc sống này đều có thể rất đẹp, rất hoàn hảo."

"Thằng bé này, cậu hãy mở rộng lòng mình ra đi." A Mạc Nhĩ lại nói: "Tương lai của cậu sẽ mở ra vô hạn."

Hàn Văn Dật sửng sốt một lúc rồi chân thành đưa ra đề nghị với A Mạc Nhĩ.

"Thưa giáo sư," Anh nói, "Thấy nên viết một cuốn sách. Nếu thầy viết một cuốn sách và được tiếp thị thành công, chắc chắn cuốn sách đó sẽ bán rất chạy."

A Mạc Nhĩ cười cười, chỉ vào tủ sách: "Số sách này đều là do tôi viết, đúng là bán rất chạy. Nếu cậu có hứng thú muốn mua thì tôi sẽ giảm giá cho cậu."

Hàn Văn Dật: “....”

Anh xoay người rời đi. Khi anh bước được một chân ra khỏi văn phòng, anh bỗng dừng lại rồi quay đầu nhẹ nhàng nói với A Mạc Nhĩ một câu:

"Giáo sư, em cảm ơn thầy."