Chương 22

Lúc này, Tiền Tiền thực sự đã ăn khá nhiều rồi.

Mặc dù thức ăn trên bàn đã ngổn ngang hỗn độn nhưng tâm điểm của những bữa tiệc chia tay chẳng bao giờ là việc ăn uống. Những người phục vụ trong nhà hàng mang hết thùng rượu này đến thùng rượu khác, mọi người đều đã say khướt, ngay cả Tiền Tiền bình thường không động đến rượu cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí và uống vài ly bia.

Thấy bữa tiệc vẫn còn lâu mới kết thúc, cô liền đi ra ngoài để đi nhà vệ sinh.

Lúc cô đi vệ sinh xong đi ra, vừa hay nhìn thấy Lục Thanh Thạch đang đứng rửa tay ở bồn rửa tay bên cạnh, cô không khỏi sửng sốt.

Trong bữa ăn, cô biết Lục Thanh Thạch đã nhìn mình nhưng cô vẫn phớt lờ ánh mắt của anh ấy. Lúc này, phản ứng đầu tiên của cô là muốn không rửa tay mà trực tiếp đi ra ngoài, nếu không thì thực sự có chút xấu hổ. Nhưng sau khi do dự hai ba giây, cô hít một hơi thật sâu rồi đi về phía Lục Thanh Thạch.

Lục Thanh Thạch rửa tay rất chậm, không biết có phải là anh ấy đang cố ý đợi cô hay không.

Tiền Tiền đứng ở bồn rửa mặt bên cạnh, vặn vòi và nước ào ào chảy ra.

“Thực xin lỗi.” Cô nói: “Nếu hôm qua tớ có nói lời nào khiến cậu không thoải mái thì thực xin lỗi.”

Lục Thanh Thạch đang chà xát tay, nghe vậy thì dừng lại động tác.

Sau một lúc lâu, anh ấy tắt vòi nước và lắc đầu: “Người nên nói lời xin lỗi là tớ.”

Tiền Tiền có chút kinh ngạc mà quay đầu sang nhìn anh ấy. Cuối cùng khi cô cúp điện thoại vào ngày hôm qua, Lục Thanh Thạch đã không trả lời rõ ràng cho cô, và cô cảm giác được rằng Lục Thanh Thạch thực sự rất không vui - loại chuyện này, thay đổi thì ai cũng sẽ không vui vẻ sao?

“Đêm qua tớ không ngủ được, tớ cứ nghĩ mãi những lời cậu nói.” Lục Thanh Thạch cười khổ một cái: “Thật ra trước khi đến đây tớ đã nghĩ theo như cậu nói, nhưng tớ không biết phải nói như thế nào. Thực xin lỗi, tớ rất xin lỗi. Tớ không ngờ hành vi của mình lại gây rắc rối lớn cho các cậu như vậy. Thực sự, tớ thực sự không nghĩ tới…”

Anh ấy có chút nóng lòng muốn giải thích, nói chuyện đều lắp bắp: “Tớ, tớ không có ý xấu, cậu hãy tin tớ…”

Tiền Tiền giật mình, sau đó cười nói: “Ừ. Tớ biết.”

Biểu cảm của Lục Thanh Thạch vẫn còn rất rối rắm.

“Tớ biết rõ cậu không có ý xấu.” Cô tắt vòi nước, lau khô tay rồi mỉm cười: “Tớ hiểu cậu. Cũng cảm ơn cậu đã hiểu cho tớ.”

Những lời này khiến Lục Thanh Thạch giật nảy mình, lông mày nhíu lại thành một đường, trong lòng cũng gắt gao thắt lại.

Rõ ràng là anh ấy đã một mực ích kỷ mà không nghĩ đến cảm xúc của Tiền Tiền, nhưng Tiền Tiền lại xin lỗi anh ấy một lần nữa. Anh ấy đã làm cái quái gì vậy...

Nếu trước khi đến anh ấy còn do dự một chút về hành động đêm nay, thì giờ phút này, anh ấy thực sự đã quyết định từ bỏ từ tận đáy lòng. Nếu thích một ai đó, cho dù không thể làm gì cho cô ấy thì ít nhất cũng không nên làm những việc khiến cô ấy khó xử.

Lục Thanh Thạch hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói: “Câu cảm ơn này cũng nên là do tớ nói ra. Cảm ơn cậu tối hôm qua đã nói cho tớ biết suy nghĩ của cậu, nếu không tớ thật sự sẽ không nhận ra hành động ngu ngốc của mình.”

Anh ấy dừng một chút rồi nói tiếp: “Còn nữa, cảm ơn cậu đã đến hôm nay. Tớ đã rất lo lắng rằng nếu cậu vì trốn tránh tớ mà không đến, tớ…tớ sẽ luôn cảm thấy rằng mình là một tên khốn kiếp cả đời này.”

Tiền Tiền im lặng vài giây, lắc đầu rồi mỉm cười.

Cô đột nhiên lại nhớ tới những gì Hàn Văn Dật đã nói với cô ngày hôm qua. Hàn Văn Dật nói rằng sự chân thành luôn hữu ích hơn sự trốn tránh. Có người tạm thời không hiểu chúng ta, nhưng không có nghĩa là bọn họ không có khả năng hiểu. Vì vậy, hãy nói ra cảm giác của mình và cho họ cơ hội để hiểu.

Vì vậy, bây giờ cô đang đứng ở đây với Lục Thanh Thạch, mỉm cười xua tan mọi ân oán.

“Ai da, thật sự nói chuyện chân thành như vậy không phải là phong cách của tớ, nói thêm gì nữa thì tớ sẽ nổi da gà mất.” Cô lại khôi phục dáng vẻ vui cười như cũ và đi về phía sảnh: “Được rồi! Chúng ta hãy nhanh chóng quay lại, đợi lát nữa đoán chừng còn có chút đồ ăn vặt, đừng để người ta cướp hết!”

Lục Thanh Thạch nhìn theo bóng lưng của cô, trên mặt anh ấy dần dần lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, cũng nhanh chóng đi theo.

Sau khi trở lại bàn ăn, Tiền Tiền đang nói chuyện phiếm với những người khác, thỉnh thoảng lại cảm giác được Lục Thanh Thạch đang nhìn mình. Cô không còn phớt lờ ánh mắt của anh nữa mà đáp lại anh bằng một nụ cười thân thiện.

Cô đang thì thầm với các bạn cùng lớp thì chợt nghe thấy tiếng khóc thét lớn từ bàn bên cạnh: “Oa…”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.

Người đang khóc chính là một bạn nữ trong lớp. Cô ấy ngồi cạnh lớp trưởng, lớp trưởng đang luống cuống tay chân, cũng không biết đưa cho người ta mảnh giấy để lau nước mắt.

Cô gái khóc một lúc, cảm xúc không còn kích động nữa, bắt đầu thút tha thút thít nói: “Lớp trưởng, tớ đã để ý đến cậu từ ngày đầu tiên nhập học. Bốn năm, suốt bốn năm!”

Cả lớp đều ngạc nhiên. Đó là một cô gái điềm đạm nho nhã, bình thường đều im lặng. Trong bữa tiệc chia tay hôm nay, cô ấy đã uống rượu quá nhiều nên nói ra tất cả những lời giấu ở trong lòng.

“Tháng sau chắc tớ phải về quê rồi.” Cô gái nức nở, hai mắt rơm rớm nước mắt, mông lung mà nhìn về phía lớp trưởng: “Sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại không?”

Không biết có phải lớp trưởng say hay không mà mặt đã đỏ bừng. Vài giây sau, anh ấy lấy hết can đảm, lớn tiếng nói: “Tớ cũng thích cậu! Ở lại đây đừng quay về, được không? Tớ muốn ở bên cậu!”

Cô gái sửng sốt. Cô ấy không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào mà trực tiếp nhào vào vòng tay của lớp trưởng. Hai người ôm nhau thật chặt.

Sảnh khách sạn yên lặng vài giây rồi mọi người vỗ tay hoan hô nồng nhiệt!

Trong bữa tiệc chia tay có một luật bất thành văn, nếu có điều gì giấu kín trong lòng bốn năm qua thì nhất định phải nói ra. Yêu thích cũng được, chán ghét cũng được, mâu thuẫn cũng được, hiểu lầm cũng được. Thứ nhất, mọi người sẽ khó gặp lại nhau, đó sẽ luôn là nỗi tiếc nuối chôn chặt trong lòng. Thứ hai, hầu hết mọi người sẽ uống rượu say trong bữa tiệc chia tay và bị men rượu thúc đẩy, mọi người sẽ trở nên bạo dạn hơn rất nhiều so với trước.

Với sự khởi đầu của lớp trưởng và cô gái kia, bữa tiệc chia tay chính thức bước vào giai đoạn “lời nói từ trái tim”.

Mọi người rời khỏi chỗ ngồi, cầm ly rượu và đi về phía người mà họ muốn nói chuyện.

Có một ly rượu hoá giải ân oán: “Thực ra trước đây tớ không thích cậu lắm. Tớ cảm thấy cậu là người nghĩ gì nói đó và đặc biệt rất thảo mai. Nhưng sau khi thân với cậu, tớ mới phát hiện rằng cậu có một trái tim nhân hậu. Hi vọng sau này khi nói chuyện thì cậu có thể để ý đến cảm nhận của người khác nhiều hơn. Ly rượu này mời cậu.”

Có ly rượu lưu luyến không rời: “Tớ ngủ giường đối diện với cậu bốn năm rồi, cậu cũng là anh em tốt nhất của tớ bốn năm qua, sau này nếu có việc gì, nhất định phải tới tìm anh em. Tớ hi vọng rằng tình bạn của chúng ta sẽ tồn tại mãi mãi!”

Có người hạ giọng: “Ngày hôm đó tớ đã sai khi nổi giận với cậu. Đêm đó tớ đã rất hối hận, chỉ là tớ không biết phải đối mặt với cậu thế nào để xin lỗi. Tớ sợ nếu hôm nay không nói thì sẽ không còn cơ hội để nói nữa. Thực xin lỗi, tất cả là tớ không đúng. Bốn năm qua cậu đối xử tốt với tớ, tớ không quên một điều nào. Tớ cạn ly rượu này!”

Có người ôm nhau khóc thật to, có người tươi cười rạng rỡ mà cụng ly.

Tuy nhiên, cả sảnh náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh trở lại - đèn trong sảnh đột ngột vụt tắt! Khách sạn vốn sáng sủa bỗng trở nên tối đen như mực.

Bóng tối chỉ kéo dài trong hai ba giây ngắn ngủi, có người hét lên: “Bật đèn lên!”——là giọng nói của Lục Thanh Thạch.

Sau vài giây, tất cả các đèn đều được bật lại.

Căn phòng đầy người, một số người thì biết rõ, một số người thì lúng túng, vẻ mặt mờ mịt.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Mất điện sao?”

“Xin lỗi mọi người…” Lục Thanh Thạch áy náy đứng dậy: “Tôi gặp một chút vấn đề khi liên lạc với người phục vụ ở đây nên họ mới tắt đèn. Không sao, không sao, chúng ta tiếp tục.”

Anh ấy đã sắp xếp xong xuôi từ mấy ngày trước, người phục vụ trong bữa tiệc sẽ giúp anh ấy tắt đèn khi đến giờ. Sau đó một vài bạn học ở đây giúp anh ấy thắp nến, anh ấy sẽ nhân cơ hội này để thổ lộ tình yêu của mình với Tiền Tiền. Nhưng anh ấy đã từ bỏ kế hoạch này, vừa rồi còn đi thông báo với nhân viên phục vụ là hủy bỏ, có lẽ nhân viên phục vụ tại chỗ không thông báo cho nhau, vẫn có người đi tắt đèn.

“Chuyện gì vậy?” Bạn tốt của anh ấy nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại bật đèn? Cậu lại đổi ý à?”

Lục Thanh Thạch không trả lời. Anh ấy đi thẳng đến quầy phục vụ, một lúc sau, anh ấy mang về một bó hoa hồng lớn mà anh đã mua từ trước và gửi ở đây. Có chín mươi chín bông hoa trong một bó lớn.

“Oa!” Những học sinh không biết trước thốt lên.

Lục Thanh Thạch thích Tiền Tiền chưa bao giờ là một bí mật, nhiều ánh mắt xem náo nhiệt đã bắt đầu liếc nhìn Tiền Tiền.

Tuy nhiên, Lục Thanh Thạch đã không tặng hoa hồng cho Tiền Tiền. Anh ấy vừa rồi đã đếm số người, cả lớp có hai mươi mấy học sinh, tính cả giáo viên hôm nay, chính xác có 33 người.

Anh ấy lấy ra ba đóa hoa hồng, đưa cho người bạn thân gần nhất trước: “Tặng cậu.”

Bạn anh ấy vẫn đang chờ xem náo nhiệt, không ngờ náo nhiệt lại hướng về phía mình khiến cậu ấy không khỏi giật mình, kinh hãi bảo vệ cúc huyệt của mình: “Tiểu tử cậu muốn làm gì?”

“Mẹ kiếp, đoán mò cái gì vậy?” Lục Thanh Thạch đá cậu ấy một cái: “Tớ tặng cậu ba bông hồng để tượng trưng cho tình bạn mãi mãi của chúng ta.”

Người bạn thân nhận hoa của anh ấy với vẻ mặt đờ đẫn.

Anh ấy liên tục rút ba bông hoa từ bó hoa lớn và tặng chúng cho từng bạn học và giáo viên. Sau khi đi một vòng, anh ấy đi đến trước mặt Tiền Tiền.

Cũng giống như những người khác, anh ấy lần lượt tặng ba bông hồng cho Tiền Tiền.

Tiền Tiền thản nhiên nhận lấy: “Cảm ơn cậu, Lục Thanh Thạch.”

Nhiều người phía trước đã ôm Lục Thanh Thạch sau khi nhận hoa. Cô suy nghĩ một chút rồi chủ động mở rộng vòng tay: “Này, chúng ta cũng ôm một cái đi. Tình bạn muôn năm.”

Hai mắt Lục Thanh Thạch đỏ hoe. Anh ấy tiến lên và nhẹ nhàng ôm Tiền Tiền: “Tiền Tiền, cảm ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời tớ. Bốn năm đại học này có cậu, tớ rất vui.”

Sau một cái ôm ngắn ngủi, hai người tách ra.

"Tớ cũng rất vui vì được gặp cậu." Tiền Tiền cười hì hì nói: “Chúng ta không phải nên chúc phúc nhau vào phút cuối sao? Tớ chúc cậu có thể trở thành CEO càng sớm càng tốt, kết hôn với vợ bạch phú mỹ, đi đến đỉnh cao của cuộc đời ha ha ha ha…”

Nhìn cô, Lục Thanh Thạch mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng: “Chúc cậu hạnh phúc.”

Sau đêm nay, bước ra khỏi cánh cửa này, họ sẽ phải xa nhau và tiếp tục phấn đấu vì cuộc sống của chính mình.