Văn phòng Mười Hai có trang web riêng, trước mắt đã có thể truy cập, nhưng các thao tác còn tương đối đơn giản, nhiều chức năng còn đang được phát triển; văn phòng cũng đã đăng ký tài khoản chính thức trên các trang mạng xã hội lớn, dùng để tuyên truyền về các hoạt động của công ty; ngoài ra văn phòng cũng chuẩn bị cho ra mắt một ứng dụng riêng, các lập trình viên đang gấp rút hoàn thành, chỉ cần một thời gian nữa là có thể đưa vào sử dụng.
Cả trang web, tài khoản, ứng dụng hay h5(1) đều cần phải thiết kế giao diện cho người dùng, các hoạt động của văn phòng cũng cần nhà thiết kế phối hợp làm biển quảng cáo, trang trí sự kiện hay áp phích, còn rất nhiều việc phải làm.
Vì thế sau khi nhận chức, Tiền Tiền đã bắt đầu làm việc chính thức.
Ngày đầu tiên chủ yếu là họp, các đồng nghiệp từ nhiều bộ phận khác nhau cứ thay phiên hỏi cô, khiến cho cô rất đau đầu, nhưng nhờ đó cô cũng đã tìm ra mục tiêu ngắn hạn và phương hướng làm việc lâu dài.
Sau một hồi họp hành, trời cũng đã tối. Người của bộ phận hành chính nhân sự đều đã rời đi, các chuyên gia tư vấn cũng lần lượt ra về, chỉ có đồng nghiệp của phòng công nghệ thông tin vẫn ở lại, tiếp tục tăng ca- đây cũng là tình trạng thông thường của mọi công ty.
Tiền Tiền mới vào làm, cho dù muốn hòa nhập với đồng nghiệp cũng cần có thời gian, không thể ngày đầu tiên đi làm đã thể hiện như thế được. Vì vậy cô thu dọn đồ đạc của mình, sẵn sàng để ra về.
Đúng lúc Hàn Văn Dật vừa ra khỏi phòng làm việc, hai người liền cùng nhau xuống lầu, anh lắc lắc chìa khóa xe trong tay: "Anh đưa em đi?"
Nếu như là các ông chủ khác, Tiền Tiền quả thật không dám đi nhờ. Nhưng đâu cần phải khách sáo với Hàn Văn Dật làm gì. Cô sảng khoái giương cằm lên: "Đi thôi!"
Sau khi lên xe, Hàn Văn Dật hỏi: "Em về nhà ăn tối à?"
"Trong nhà làm gì có cơm ăn." Tiền Tiền nói. Giáo viên Tiền tối nay còn có việc, không thể về nhà nấu cơm. Tiền Mỹ Văn buổi tối cũng tham gia hoạt động, còn dặn cô ngày đầu đi làm, nếu có thể thì cùng ăn với đồng nghiệp, để bồi dưỡng thêm tình cảm.
Hàn Văn Dật "Ồ" một tiếng dài: "Vậy nhà tư bản có cơ hội để bóc lột người lao động cực khổ này rồi đúng không?"
Tiền Tiền sửng sốt trong giây lát rồi bật cười: "Tiền lương còn chưa phát mà đã nôn nóng như vậy rồi sao?"
Hàn Văn Dật nhún vai: "Dù sao cũng phải ăn cơm mà."
Tiền Tiền nghĩ một chút. Nếu không ăn với Hàn Văn Dật, cô có thể chọn mì ramen Lan Châu, hoặc một vài món như thế, nhưng nếu có thêm người, ăn một bữa ngon cũng không tồi.
"Được thôi!" Vì vậy Tiền Tiền cầm điện thoại di động lên, tìm một quán ăn mà cô đã lưu trước đó, phát địa chỉ cho Hàn Văn Dật, rồi hai người cùng đi đến nơi.
Tiền Tiền đưa Hàn Văn Dật đến một tiệm mì. Tuy không phải là hàng quán lề đường, nhưng cũng không phải chỗ sang trọng đắt đỏ gì... Dù sao cũng đã đồng ý để cô trả tiền, hầu bao cũng không rủng rỉnh lắm.
Quán mì nằm trong một con hẻm nhỏ ngay khu trung tâm thành phố. Trung tâm thành phố Thượng Hải về đêm rất sôi nổi, Hàn Văn Dật cũng phải mất một lúc mới tìm được chỗ đậu xe.
Khi hai người đến, quán đã kín chỗ, vô cùng náo nhiệt. Đúng là giờ ăn cơm, bọn họ phải đợi hơn mười phút mới vào được chỗ ngồi.
Tiền Tiền gọi nhân viên phục vụ để đặt món: "Cho hai bát mì lươn xào tôm thêm trứng cá đặc biệt!"
Món mì này không hề rẻ, hơn năm mươi tệ một bát, nhưng ở một nơi xa hoa như Thượng Hải thì cũng không đến mức đắt quá. Hơn nữa thành phần vừa nhiều vừa ngon, rất tiết kiệm chi phí.
Tiền Tiền đã gọi món, nhưng người phục vụ mãi vẫn không đi đặt đơn.
Tiền Tiền không có kiên nhẫn chờ đợi, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy cô phục vụ trẻ tuổi đang nhìn Hàn Văn Dật với đôi mắt phát sáng.
"Anh có phải là chàng sinh viên Harvard siêu nổi tiếng trên mạng không?" Nhân viên phục vụ kích động hỏi.
Trong quán mì ồn ào, mọi người đều tập trung ăn phần mình và trò chuyện với nhau, cũng không để ý đến ai khác. Nhưng nhân viên phục vụ lớn tiếng như vậy, đã thu hút được không ít ánh mắt của người khác.
Tệ rồi đây, một vài vị khách trẻ tuổi ở bàn khác đã chú ý đến Hàn Văn Dật, khắp nơi vang lên những tiếng kêu kinh ngạc, cùng với vô số ánh mắt và chỉ trỏ.
Hàn Văn Dật khẽ cau mày. Nhưng so với nhiều năm trước, anh đã thân thiện hòa nhã hơn rất nhiều, anh biết đám người này không có ác ý, những ánh mắt đó cũng là chuyện thường tình, vì vậy gật đầu cười với nhân viên phục vụ.
Cô gái phục vụ phấn khích đến mức không cầm nổi bút: "Trời ạ, anh đẹp trai thật đó! So với trên mạng còn đẹp trai hơn nhiều!!!"
"Cảm ơn." Hàn Văn Dật cười nói: "Tôi hơi đói bụng, có thể đặt món trước không?"
Cô phục vụ lúc này mới nhớ tới công việc của mình, vội vàng xin lỗi rồi đi đặt món cho bọn họ.
Tiền Tiền oán giận nói: "Cái nhan sắc này của anh đúng là gây họa mà!"
Rất nhanh Tiền Tiền đã cảm thấy hối hận vì đã đưa anh đến quán mì tầm thường này, ông chủ này vốn nên được phục vụ trong một nhà hàng sang trọng có phòng riêng với mức giá năm trăm tệ một người!
Những người xung quanh không ngừng chỉ trỏ và thì thầm với nhau, người từng xem trên Internet đều coi Hàn Văn Dật là người nổi tiếng, còn người chưa xem tin tức trên mạng thì cứ nhìn chằm chằm vào soái ca này, thậm chí nhiều người còn lấy điện thoại ra để chụp ảnh.
Còn chưa chạm mặt, một vài cô gái đã dũng cảm tiến tới bắt chuyện.
"Xin hỏi anh là Hàn Văn Dật sao? Em đã xem bài phát biểu của anh trên Internet." Nữ sinh vừa lo lắng vừa kích động hỏi.
Hàn Văn Dật mỉm cười, gật đầu với cô ấy.
"Anh thật sự là sinh viên tốt nghiệp Harvard sao?" Cô gái tò mò hỏi. Nhận ra câu hỏi không đúng lắm, cô ấy vội vàng giải thích: "Em không có ý gì khác, chỉ là, nhìn anh...so...so..." Cô ấy không biết phải diễn đạt như thế nào, một người học giỏi, lại còn đẹp trai, quá sức chịu đựng luôn đó.
"Giống một sinh viên tốt nghiệp ngành Phật học Cáp Nhĩ Tân hơn nhỉ?" Tiền Tiền giúp cô ấy giải vây.
Nữ sinh vừa buồn cười vừa xấu hổ đến đỏ mặt.
"Quá khen, quá khen." Hàn Văn Dật mỉm cười: "Đừng cho người khác biết tôi theo ngành Phật giáo nhé."
Cô gái bật cười trước dáng vẻ kẻ xướng người họa(2) của họ.
Cô ấy nhìn qua Tiền Tiền: "Đây là bạn gái của anh à?"
Hàn Văn Dật không trả lời câu hỏi này mà nhìn Tiền Tiền, muốn cô ấy tự trả lời.
Tiền Tiền phát hiện bên cạnh có người lén lút chụp ảnh lại, vội xua tay: "Không phải đâu, đây là anh trai tôi. Hồi nhỏ anh ấy còn thay tã cho tôi đó!"
Hàn Văn Dật: "..." Anh cũng không biết Tiền Tiền đang tự nhục mình, hay là muốn làm anh xấu hổ nữa.
“Ha ha ha ha” Cô gái càng cười tươi hơn, khoa trương nói: “Hâm mộ thật đó, anh em hai người đều rất đẹp, nhìn cũng giống nhau nữa.”
Tiền Tiền: "..." Xem cô ấy nói dối trắng trợn chưa kìa. Lời này mà để phụ huynh hai bên nghe được, không biết vị giáo sư nào sẽ nghi ngờ hơn đây!
Thật khó mà nói Tiền Tiền và Hàn Văn Dật có giống nhau hay không, nhưng Tiền Tiền quả thật cũng là một mỹ nhân, mặc dù hiếm khi tìm được một người đẹp kém sắc như cô. Nếu quan điểm của cô gái kia là tất cả những người ưa nhìn đều như nhau, thì lời khen của cô ấy cũng có phần đúng đắn.
Cô ấy hàn huyên thêm vài câu, Tiền Tiền đã gọi hai bát mì lươn xào tôm thêm trứng cá qua. Cô gái có lẽ xấu hổ khi làm phiền bữa ăn của người khác nên cuối cùng cũng rời đi.
Tiền Tiền lấy lại được tinh thần, nhiệt tình giới thiệu với Hàn Văn Dật: "Mau ăn thử đi, món mì này ngon lắm đó!"
Hàn Văn Dật còn chưa nhấc đũa lên, điện thoại di động lại đột nhiên reo vang. Anh cầm lên xem rồi đứng dậy: "Xin lỗi nhé, anh ra ngoài nghe điện thoại một chút."
"Ồ..." Tiền Tiền trêu chọc anh: "Anh bây giờ đáng giá lắm đó, không có em bảo vệ, ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, kẻo người ta bắt anh vào bao đem đi đấy!"
Hàn Văn Dật buồn cười nhìn cô, sau đó quay người rời đi.
Vài phút sau, Tiền Tiền còn đang nghịch tôm trong bát thì Hàn Văn Dật đã trở lại.
“Ai gọi anh thế?” Cô thuận miệng hỏi.
“Đạo diễn chương trình.” Hàn Văn Dật cầm đũa trộn mì đã để lâu.
"Hả?" Tiền Tiền ngạc nhiên: "Chương trình gì? Anh nổi tiếng đến mức được tham gia chương trình tạp kỹ cơ à?" Cô biết nhiều chương trình tạp kỹ thường mời một số nhân vật nổi tiếng trên mạng tham gia để thu hút những khán giả trẻ.
"Không phải." Hàn Văn Dật phủ tương lên trên vào bát mì: "Là chuyên mục riêng của anh. Anh có một dự án hợp tác với nền tảng X Video. Một thời gian nữa, chương trình trò chuyện của anh sẽ phát sóng trên web đó, mỗi tuần một số."
Tiền Tiền: "..."
Trong thời đại truyền thông hiện nay, tầm ảnh hưởng của các nền tảng trực tuyến đã vượt qua những đài truyền hình phổ thông, X Video Network chính là một trong những nền tảng có số lượng người dùng lớn nhất ở Trung Quốc, đã tạo ra rất nhiều kênh truyền thông cá nhân cũng như những chương trình phổ biến.
Hàn Văn Dật nói anh sẽ mở một chuyên mục trên X Video Network. Còn nói sẽ tổ chức một talkshow riêng!
Cho dù nhìn thấy Hàn Văn Dật trên hot search vài ngày trước hay nghe Hàn Văn Dật nói anh đã ký hợp đồng với một công ty quảng cáo, Tiền Tiền đều cảm thấy không chân thật. Có lẽ, chỉ có Hàn Văn Dật đang ngồi trước mắt mới khiến cô cảm thấy thực tế. Mặc dù quỹ đạo cuộc sống của họ qua nhiều năm đã có những ngã rẽ khác nhau, nhưng sau khi Hàn Văn Dật trở về, cô lại dần quen thuộc với anh.
Tuy nhiên, ngay khi cô nhìn Hàn Văn Dật, dường như có thứ gì đó vô hình đột nhiên nứt ra. Người đang ngồi đối diện, cách cô chỉ một cánh tay, thậm chí chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào, bỗng dưng trở nên thật xa vời.
Ánh sáng trên trần nhà chiếu vào anh, khiến sau lưng anh có một vầng sáng, giống như một màn hình cực lớn xuất hiện trong không trung bao vây lấy anh.
Đây rõ ràng là ảo giác, nhưng ảo giác này ngày càng chân thật, mà hiện thực lại giống như biến thành ảo ảnh.
Sau khi Hàn Văn Dật trộn mì xong, anh ngẩng đầu lên nhìn Tiền Tiền vì không nghe thấy tiếng gì từ đối diện. Ánh mắt Tiền Tiền không có tiêu cự, cũng không biết là đang nghĩ gì, đến đũa cũng sắp tụt khỏi tay.
Hàn Văn Dật khẽ cau mày: "Nếu em quan tâm, anh sẽ nói rõ hơn."
Tiền Tiền sững sờ, khóe miệng nhếch lên: "...Ừm. Ăn mì trước đi!"
Cuối cùng Hàn Văn Dật cũng cắn một miếng. Ngay khi cho miếng đầu tiên kèm thành phần vào trong miệng, anh đã ngạc nhiên.
… Ngon thật đó. Nó thực sự rất ngon, rất vừa miệng! Khẩu vị của Tiền Tiền đúng là không bao giờ sai. Hay nói đúng hơn, mắt nhìn của họ rất tương đồng.
“Ngon thật.”Hàn Văn Dật nói: “Anh thích lắm!”
"Em đã bảo là ngon mà, sao có thể lừa anh được chứ.” Tiền Tiền cười nói.
Cô biết rõ khẩu vị của Hàn Văn Dật, nên cô biết Hàn Văn Dật nhất định sẽ thích quán ăn này, cô cũng rất mong chờ được nhìn thấy anh kinh ngạc khi nếm thử đồ ăn. Nhưng khi khoảnh khắc này xảy ra, cô thấy mình cũng không vui đến vậy.
Cô cảm thấy lạc lõng và hơi buồn. Nhưng lại không thể nói rõ cảm xúc này là gì.
—---------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
(1)h5: h5 là từ viết tắt của HyperText Markup Language (HTML5), là ngôn ngữ lập trình máy tính mô tả lại những thông tin hiển thị trên trang web.
(2)kẻ xướng người họa: thành ngữ, có người nêu lên ắt có người ủng hộ.