Chương 3: "Đại Hắc đã đến đón mẹ rồi!"

(Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com @silas171, vui lòng ủng hộ công sức chính chủ. Xin cảm ơn!)

"..."

Lâm Mộc lặng thinh sững sờ, nhìn viện dưỡng lão một lần nữa, nhẹ giọng hỏi: "Bà ấy bao nhiêu tuổi?"

"Chín mươi ba." Đại Hắc cắn quả táo, chậm rãi đi về cùng Lâm Mộc.

Lâm Mộc nghiêng đầu nhìn Đại Hắc, thấy hắn vừa gặm táo vừa rũ mắt nhìn mặt đường, vẻ mặt bình đạm tự nhiên như không có chuyện gì.

Có lẽ hắn đã sớm chấp nhận sự thật này từ lâu.

Lâm Mộc suy tư nói: "Đúng thật là đã lớn tuổi."

"Ừ." Đại Hắc gật đầu: "Con cái thành công, sự nghiệp rực rỡ, đời này có thể coi là giàu có sung sướиɠ..."

Đại Hắc không nói nên lời, Lâm Mộc thấy trên gương mặt hắn tràn đầy sự cô đơn.

"Như vậy đã rất tốt." Lâm Mộc không biết an ủi như thế nào, đành phải lặp lại: "Đối với con người như vậy là tốt lắm rồi."

"Tất nhiên tôi biết." Đại Hắc lẩm bẩm, nghĩ đến Lâm Mộc nửa người nửa yêu bên cạnh mình và khoảng trống trên hồ sơ của cậu, nhận ra mình có lẽ đã động đến vết thương trong lòng cậu, không khỏi có chút hụt hẫng, "Tôi..."

Lâm Mộc cắn táo nhìn hắn: "Hả?"

Đại Hắc định nói gì đó nhưng chợt ngửi thấy một cỗ mùi hương.

...Một mùi hương cỏ cây trong trẻo, thuần khiết, ngọt ngào, và lẫn theo vài tia yêu khí như có như không.

Nó đến từ Lâm Mộc.

Khuyển yêu có khứu giác nhạy bén trong phút chốc hoảng hốt, bước chân đột nhiên không vững, loạng choạng sắp ngã xuống.

Lâm Mộc giật mình vội vàng vươn tay đỡ người đồng nghiệp như đang lạc vào cõi thần tiên: "Sao vậy?"

Đại Hắc lắc đầu cười ngu, có chút nghi hoặc nói: "Sao là sao?"

Lâm Mộc thấy hắn có vẻ không sao liền chậm rãi buông tay ra, cũng không tiếp tục đề tài khiến người khác khổ sở kia nữa. Hai người câu được câu không trò chuyện trên đường trở về văn phòng.

(Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com @silas171, vui lòng ủng hộ công sức chính chủ. Xin cảm ơn!)

Lâm Mộc đặt đồ lên một cái bàn nằm gần cửa ra vào, sau đó lấy dụng cụ cạy bản lề cửa.

Việc đầu tiên Đại Hắc làm khi vào nhà chính là lột quần áo, khoác một chiếc áo dài rộng rãi, khoanh chân ngồi trên ghế nhìn Lâm Mộc sửa cánh cửa cũ.

Lâm Mộc sửa xong ngẩng đầu thấy Đại Hắc ngồi trên ghế hết nhíu mày tới lắc đầu.

"Khó chịu à?"

"...Không có." Đại Hắc nhăn mày: "Tôi thấy hình như mình vừa quên cái gì đó."

"Vừa rồi?" Lâm Mộc nhớ lại: "Ban nãy cậu suýt ngã?"

"Ừ." Đại Hắc trầm tư hồi lâu cũng không nhớ ra được mình đã quên cái gì, dứt khoát xua tay, "Thôi vậy, chuyện dễ quên chắc hẳn không quan trọng lắm đâu."

Lâm Mộc gật đầu nhấc cửa khỏi mặt đất, cạy ổ khóa cũ ra, lại nhìn thấy Đại Hắc như đang mân mê thứ gì trong tay, rồi cẩn thận thành kính đặt nó vào trong một chậu hoa nhỏ.

Sau đó đột nhiên đứng trước bàn làm việc nhảy cẫng lên.

Lâm Mộc: "..."

Cậu ta đang làm cái gì vậy hả?

Lâm Mộc mặt ngơ ra: "...Cậu làm sao vậy?"

Đại Hắc làm cử chỉ im lặng với cậu, nghiêm nghị nói: "Tôi đang cổ vũ cho hạt giống kia mau lớn."

Lâm Mộc: "...."

Cái gì vậy?

Sao lại làm như thế được?

Yêu quái mấy người trồng một chậu cây còn phải nhảy nhót à?

Lâm Mộc bị sốc tâm lý.

Đại Hắc nhảy múa một hồi thấy chậu cây vẫn bất động, chậm rãi dừng lại thở dài: "Tôi không trồng được."

"Cái gì không trồng được?" Lâm Mộc lấy ổ khóa mới ra gắn trên cửa, bấm cạch một tiếng hoàn hảo, lại hỏi: "Loại cây nào?"

"Đây là loại cây hoa tên Triều Mộ, vốn sinh trưởng bên cạnh cầu Nại Hà." Đại Hắc nhìn chậu hoa nhỏ trên bàn rồi nằm vật ra ghế, "Cậu biết cầu Nại Hà đúng không? Sông Vong Xuyên."

Cái này Lâm Mộc biết, cậu đã từng nghe thần thoại và truyền thuyết nhắc tới ở âm tào địa phủ có một con sông tên là Vong Xuyên.

Trong dòng sông đó đều là cô hồn dã quỷ đau khổ chịu tội, bắc qua con sông đó là cầu Nại Hà, muốn qua cầu phải uống một chén canh Mạnh Bà.

Nói tóm lại là một nơi người bình thường không thể chạm đến.

"Hay là cậu thử xem sao? Triều Mộ không chọn nơi sinh trưởng, mà là chọn người gieo trồng." Đại Hắc nhìn về phía Lâm Mộc, "Tôi nhờ lão rùa giúp tìm người có thể trồng nó từ lâu rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy ai."

Lâm Mộc nhớ lúc Đại Hắc lải nhải khi vừa gặp mặt, gật đầu hỏi: "Lão rùa là ai?"

"Đồng nghiệp của tụi mình, hôm nay lại bỏ bê công việc." Đại Hắc nói xong mở ngăn kéo, lấy ra bọc hạt giống nhỏ, cẩn thận đưa cho cậu một viên.

Hạt giống có màu đen như mực, nhỏ và khô quắt, nhìn thoáng qua trông giống một con côn trùng trơn bóng nhẹ tênh.

"Chỉ cần thả vào chậu." Đại Hắc ngăn cản động tác muốn đặt vào chậu hoa của Lâm Mộc, "Chờ tôi tránh ra xa cậu hãy gieo, nếu thành công từ nay cậu là bố tôi."

Lâm Mộc thấy hắn nói xong câu đó lập tức biến lại hình dáng chó săn, lao ra ngoài nhanh như chớp, cậu ngây người há miệng: "..."

Cậu lặng lẽ nhìn viên tròn màu đen trong lòng bàn tay, lưỡng lự giữa việc "tự nhiên có thêm đứa con thuộc họ nhà chó" và "giúp đỡ đồng nghiệp", cuối cùng cậu vẫn đặt hạt giống vào chậu hoa.

Hạt giống lắc lư trượt xuống khe hở trên lớp đất tơi xốp.

Vài giây sau, Lâm Mộc nhìn thấy một nhóm cành lá màu xanh đậm đâm xuyên qua lớp đất vươn lên với tốc độ chóng mặt, thậm chí có một vài nụ hoa màu trắng chậm rãi nở rộ, sau đó cây hoa ngừng phát triển.

Nó thoạt nhìn nhỏ bé yếu ớt và tinh tế uyển chuyển, nhẹ đến mức ngay cả hơi thở của Lâm Mộc khi cậu cúi xuống quan sát cũng khiến nó lắc lư run rẩy.

Lâm Mộc nhìn nụ hoa không thuộc về thế giới này, thử vươn tay muốn chạm vào một chút, nhưng con chó đen to lớn bên kia đã nhảy tới, nhìn cây hoa trên bàn khàn giọng hét lên: "Bố ơi! Thủ hạ lưu hoa!!!"

Lâm Mộc sợ hãi rùng mình, hai tay rụt lại nâng mặt nhìn con chó bự, sau khi tiêu hóa được hắn vừa gọi mình là gì không khỏi nghẹn ngào, nói: "Tôi không có đứa con trai như cậu."

"Tôi nhận cậu làm bố là xong!"

Nói xong Đại Hắc đứng thẳng người, hai chân trước đặt lên mép bàn, cẩn thận nhìn ngắm đóa hoa, đuôi vẫy vẫy như một cái quạt nhỏ.

"Nó đã lớn rồi." Hắn thì thầm như thể không tin, "Nó đã lớn thật rồi!"

"Đúng vậy." Lâm Mộc mỉm cười khi nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Đại Hắc.

"Nó...thật sự đã thành công." Đại Hắc đi dạo quanh ghế đẩu của Lâm Mộc mấy lần, nhìn chằm chằm vào cậu rồi lại do dự không nói.

Lâm Mộc nhìn cái đuôi lo lắng lắc lư sau mông hắn: "Có vấn đề gì nữa à?"

Đại Hắc lúng túng vẫy đuôi: "Ừ...Có một việc."

"Chuyện gì?"

Lâm Mộc cũng không từ chối giúp đỡ người khác.

Giữa con người với nhau, thể hiện ý tốt vào khoảng thời gian đầu luôn là một việc đúng đắn, nếu gặp phải kẻ tham lam hay phản bội thì tính sổ sau cũng không muộn.

Đại Hắc lấy dây xích từ trong tủ bên cạnh ra: "Cậu đưa tôi đến viện dưỡng lão kia được không? Mang theo chậu hoa kia nữa."

Lâm Mộc giật mình, vươn tay cầm lấy dây xích nói: "Cậu không thể tự mình đi được sao?"

"Chó thả rông trên đường phố đều sẽ bị đánh chết, nhất là ở những nơi như viện dưỡng lão, nhà trẻ hay trường học." Đại Hắc đeo xích lên, "Còn lão rùa thì không bao giờ muốn đi cùng tôi."

Tay Lâm Mộc dừng động tác: "Tại sao?"

"Bởi vì phần lớn yêu quái đều không muốn tiếp xúc với con người." Đại Hắc nói: "Thật ra số lượng bán yêu rất ít, bởi vì tuổi thọ của con người quá ngắn, đối với yêu quái mà nói hoàn toàn không công bằng. Không phải con người thường có câu người đau khổ nhất vĩnh viễn là người ở lại hay sao..."

"..." Lâm Mộc ngơ ngác trầm mặc hai giây rồi gật đầu, "Đó là sự thật."

Đại Hắc đột nhiên nhận ra mình lại nói sai lần nữa.

Hắn liếc nhìn Lâm Mộc đang im lặng cài nốt cúc áo cuối cùng cho mình, xấu hổ không nói nên lời.

(Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com @silas171, vui lòng ủng hộ công sức chính chủ. Xin cảm ơn!)

Lâm Mộc theo Đại Hắc quay lại viện dưỡng lão.

Bà cụ vẫn ngồi đó, vẻ mặt thanh thản nhìn vào chiếc máy tính trên bàn bên cạnh, trên màn hình là gia đình con gái đang gọi video với bà.

Lâm Mộc cầm chậu hoa đứng cùng Đại Hắc nhìn bà cụ cách một hàng rào sắt.

Đại Hắc ngồi xổm dưới chân Lâm Mộc, thấy bà dùng tay sờ sờ bộ đồ sờn cũ của thú cưng, trên môi nở nụ cười nói chuyện phiếm với con gái, nhưng xung quanh bà lại trống vắng không có ai.

Đại Hắc nhìn một hồi lâu, ngửa đầu nhẹ nhàng nức nở một tiếng.

Bà cụ dường như cảm nhận được động tĩnh, bà nhìn đến nơi phát ra âm thanh liền thấy một người thanh niên đứng bên ngoài bức tường, trên tay là một chậu hoa rất đẹp, tay còn lại dắt một con chó đen to lớn.

Trời nắng gắt đến mức gần như không mở nổi mắt.

Bà cụ hoảng hốt chớp mắt nhìn lại nào còn ai đứng bên ngoài, không có người thanh niên trẻ tuổi, cũng không có con chó màu đen nào cả, chỉ còn lại một chậu hoa to bằng lòng bàn tay lẻ loi ở đó, từng nhánh hoa khẽ nhẹ nhàng lay động dưới ánh nắng thiêu đốt.

Bà cụ ngẩn người nhìn chằm chằm chậu hoa một lúc rồi rơi lệ khi nghe âm thanh người nhà gọi mình.

"Con à, hãy trở về gặp mẹ lần cuối đi."

Bà cụ siết chặt mảnh vải trong tay thở dài: "Đại Hắc đã đến đón mẹ rồi!"

- --